Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 104: Miệng ngọt cũng không ăn thua

Đường Kính Chi chẳng ngây thơ tới mức cho rằng Lâm Úc Hương sẽ thương y cho

cùng nằm trên một cái giường, hơn nữa nếu đúng có chuyện thế thật, đêm

nay y chắc chắn hóa sói, nhưng hoàn toàn không phải vì vầng trăng tròn

ngoài kia.

Một nam nhân trưởng thành và một đại mỹ nữ cùng nằm

trên một cái giường chỉ có dưới hai tình huống sẽ không xảy ra chuyện

gì, thứ nhất, nam nhân là tên bất lực, thứ hai nam nhân là tên đồng

tính.

Ý nguyện của mỹ nữ ở dưới tính huống này cơ bản có thể loại bỏ.

- Nhị gia, lưng người bị thương, tối nay ngủ trên giường đi.

Khẽ cắn cánh môi, Lâm Úc Hương hạ quyết tâm, nàng luôn nghĩ Đường Kính Chi vì mình nên mới bị đánh, nàng không thể bỏ mặc.

Nói rồi dưới ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng hòa trộn của Đường Kính Chi,

nàng liền đem chăn đệm của tướng công vớ bở đi về phía giường.

Đường Kính Chi thực không dám tin vào tai mình nữa, kiều thê lại cho y ngủ

cùng giường, chẳng lẽ nàng đã chấp nhận mình, đồng y viên phòng cùng

mình sao, nghĩ tới đó hạnh phúc ngập tràn trong lòng, làm Đường Kính Chi cảm thấy người bay bổng trên chín tầng mây.

Có điều y chẳng vui

mừng được bao lâu, nụ cười đã đông cứng trên mặt, vì kiều thê mặc dù

mang chăn của y lên giường, nhưng lại bê chăn của nàng ra, mục đích rất

đơn giản, đêm nay y nằm giường, còn nàng nằm ghế.

Chỉ ... Chỉ là đổi chỗ thôi sao?

Đường Kính Chi gào thét trong lòng, đầu ủ rũ gục xuống, dưới ánh mắt cảnh

giác của Lâm Úc Hương, y đành đau khổ đi về phía giường.

Hai

người đi sát vai qua nhau, Đường Kính Chi đang tràn trề thất vọng chẳng

hề chú ý thấy trong đôi mắt Lâm Úc Hương ẩn dấu nụ cười, nàng sao chẳng

nhìn thấu tâm tư của y, xem ra nam nhân đều là đổ sắc quỷ chuyển thế, về sau mình phải cẩn thận thêm một chút mới được.

Vừa mới bò lên

giường, Đường Kính Chi liền ngửi thấy mùi thơm dìu dịu trên cơ thể nữ

nhân, chẳng cần phải đoán, nhất định là của Lâm Úc Hương rồi, buông màn

xuống, không sợ Lâm Úc Hương nhìn thấy nữa, y thoải mái ra sức hít thật

sâu mấy hơi liền, kiều thê của mình không hổ danh là "Úc Hương", thật là thơm.

*** Úc là hương thơm nồng, Úc Hương là thơm điếc mũi =))

Toàn thân bao quanh hương thơm xử nử, Đường Kính Chi bắt đầu nảy sinh lòng

hươu dạ vượn, vừa hít lấy hết để, vừa than tiếc, chẳng biết tới bao giờ

mới chiếm được trái tim của nàng.

Mơ mơ hồ hồ, y cứ suy nghĩ rồi

chìm vào trong giấc mộng đẹp, chắc chắn phải là phải là một giấc mộng

rất đẹp, nếu không miệng y đã chẳng có nước dãi chảy ra thế kia.

Lâm Úc Hương nằm xuống ghế liền kinh ngạc, chẳng trách tên tướng công vớ bở đó lại thích ngủ trên cái ghế này như vậy, thoải mái thật đấy, tiếp đó

nàng lại lắc đầu, không được rồi, sống quá thoải mái sẽ mài mòn ý chí!

Cái ghế này thi thoảng nằm còn được, nếu cứ nằm mãi trên đó thì lại

thành không hay, nhưng mà nếu không có một người nằm đây thì, chẳng phải ... Phì phì, con nha đầu ngốc ngươi đang nghĩ cái gì chứ?

Lâm Úc Hương xua đi ý nghĩ trong đầu, chùm kín chăn sợ ai đó nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

Sáng sớm hôm sau Đường Kính Chi dậy rất đúng giờ, tới tiểu viện của Ngọc

Nhi, cửa không khóa, khẽ đẩy một cái là mở ra, trong sân có một nữ tử

mặc áo đen đang luyện võ, chỉ thấy nàng đang nhìn một cái cây cao, rồi

lùi lại vài bước, chạy nhanh tới nhân điểm nhẹ, phóng người lên cao

chừng mét rưỡi, đáp chính xác xuống một cành cây, mượn lực tiếp tục búng người lên, tay vung ra như chớp Đường Kính Chi không nhìn rõ, vặn mình

một cái trên không, hô lớn tung cước, rồi nhẹ nhàng hạ xuống như cánh

én.

"Hây!"

Toàn bộ một chuối động tác của nàng hết sức lưu loát như nước chảy may trôi, không có chút trì hoãn nào.

Nhìn Ngọc Nhi mặt đẫm mồ hôi, còn có không ít bụi đất dính trên y phục đủ

biết nàng đã thức dậy tập luyện rất lâu rồi, nhìn thấy cảnh tượng trước

mắt Đường Kính Chi xác thực được suy nghĩ trước đó của mình, đó là vì

sao sân vườn của Uyển Nhi xanh mướt đẹp mắt như thế, còn chỗ này thì

cành khô lá úa.

- Hay! Tuyệt vời.

Lúc này không vỗ mông ngựa

thì còn đợi tới khi nào? Đường Kính Chi vì lát nữa bớt phải chịu đau

khổ, ra sức vỗ tay lớn tiếng khen ngợi.

Ngọc Nhi chỉ tùy ý liếc y , ném cho một câu lạnh lùng khiến người ta tức anh ách:

- Đừng tưởng là khen vài câu thì lát nữa sẽ không bị đòn.

- Khụ, ta thực lòng khen nàng mà.

Bị nhìn thấu tâm tư, Đường Kính Chi vẫn mặt dầy bao biện:

Chẳng biết Ngọc Nhi có thèm nghe y giải thích không, nhưng nàng chẳng thèm

trả lời, đi thẳng vào trong phòng, một lúc sau quay trở ra, mồ hôi và

bụi bẩn trên người đã được rửa sạch, quan trọng hơn, tay nàng có thêm

một cái cành cây.

Nhìn cành cây Đường Kính Chi mới khẳng định vừa rồi Ngọc Nhi có nghe thấy lời mình nói, nếu không vì sao trên cành cây

còn quấn thêm một lớp vải.

Xem ra làm người phải có cái miệng ngọt một chút.

Ngọc Nhi thấy tướng công thư sinh nhìn cái cành cây quấn vải thì khóe miệng

cong lên, hừ lạnh một cái, đừng nói chỉ quấn một lớp vài lên cành cây,

cho dù có cho y mặc một cái áo bông dày, nàng vẫn có thể đán y trầy da

tróc vảy như thường.

Nhìn cái cành cây khẽ vung lên, ý tứ chẳng

cần phải nói cũng hiểu, Đường Kính Chi vội lấy tinh thần, giống hôm qua, ngoan ngoãn đứng tấn, mới luyện tập được một ngày, khả năng bền bỉ của y vẫn còn cực kém, chỉ nửa khắc sau đã ăn liền mấy roi, cành cây này đã

quấn vải dầy, mặc dù không đánh cho y tét thịt, nhưng cơn đau rát như

sắt nung di lên người thì chẳng giảm bớt chút nào.

Đến giờ Đường Kính Chi mới hiểu ra ý đồ của Ngọc Nhi, té ra người ta chỉ sợ Đường lão thái quân kiểm tra vết thương cho nên mới quấn vải lên cành cây.

Té ra có cái miệng ngọt cũng chẳng ăn thua gì.

Ngọc Nhi mặc dù đã có chuẩn bị đường rút, nhưng Đường Kính Chi hôm qua mới

bị thương, hôm nay sao đã lành được, ăn vài roi, vết thương cũ toét ra,

chẳng mấy chốc máu tươi đã nhuộm đỏ cả sống lưng.

Mặt trời chầm

chậm trồi lên, nhiệt độ cũng tăng dần, trên lưng trên trán Đường Kính

Chi đều toát mồ hôi, ướt đâm lưng áo, chảy vào vết thương, sinh ra những cơn đau đớn xé tim.

Bất quá cho dù là thế, Đường Kính Chi vẫn

không kêu một tiếng nào, mặt quật cường ương ngạnh của y, lúc này được

biểu lộ hoàn toàn.

Hôm nay Ngọc Nhi rõ ràng còn nghiêm khắc hơn

cả hôm qua, nếu chẳng phải cành cây đã bọc vải, chỉ e lúc này Đường Kính Chi đã thành người máu rồi.

"Chát!"

Một bóng mờ xét gió

vút qua, tức thì đùi Đường Kính Chi trúng một roi, lưng bị trúng nhiều

roi, phần nào đã tê dại làm cơn đau giảm bớt, có lẽ Ngọc Nhi cũng biết

thế nên chuyển sang chỗ khác, song Đường Kính Chi vẫn nhịn được.

Đi vòng xung quanh, chú ý từng động tác nhỏ của Đường Kính Chi, chỉ khi

khuất sau tầm nhìn của Đường Kính Chi, vẻ mặt nàng mới nhu hòa hơn, tính cách kiên cường của nam nhân anh tuần này đã được nàng thừa nhận và

khâm phục.

Thật đáng tiếc, cốt cách thượng thừa, song đã quá tuổi tập võ từ lâu, cho dù sau này muốn có thành tựu như nàng cũng rất khó,

hiện giờ nàng chỉ có thể nghiêm khắc một chút, lập cơ sở vững chắc cho

y.

- Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi.

Thấy mặt trời đã lên tới một cây sào rồi Ngọc Nhi mới lên tiếng, Đường Kính Chi nghe thấy một cái, ngồi phệt ngay xuống đất:

- Ngọc Nhi, lần sau nàng ra tay nhẹ hơn một chút được không?

Ngọc Nhi thấy thế cau mày lại:

- Tỳ thiếp đã nhẹ tay lắm rồi, còn nữa mau đứng lên, một đại nam nhân

ngồi bệt dưới đất như thế, nếu bị người ta nhìn thấy còn ra cái gì nữa.

Qua giờ tập võ, Đường Kính Chi chẳng sợ Ngọc Nhi nữa, vừa mới xoa bóp cơ bắp tê nhức, vừa trả lời:

- Ngọc Nhi, dù nàng là sư phụ của ta nhưng cũng không thể quản ta một

ngày mười hai canh giờ, nào, Nhị gia ta toàn thân kiệt sức rồi, đỡ ta

dậy.

Nói xong thản nhiên đưa tay ra phía trước.