Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 97: Phá trận 3

Trong thành Giang Lăng nghe ngóng hơn một ngày, nguyên lai tám đại môn phái đã khởi hành bốn ngày trước, tất cả tiến tới quỷ cốc, cho tới giờ cũng chưa có đi ra. Rất có thể bọn ngốc đó đã sập bẫy, sau đó không thể thoát ra. Dù sao biết Hàn sớm có chuẩn bị, không cần quá lo. 

Tiếp tục nghe ngóng, còn biết được sau khi tám đại môn phái tấn công, còn có một nhóm nữ tử đi vào Tận Thiên cốc, ta đoán hẳn là Thủy Vũ Mị, nàng nghe được tin tức rồi tới hỗ trợ. 

Có Thủy Vũ Mị giúp đỡ, chắc chắn Hàn tất thắng. Cũng may Bách Hiểu đường không tới hỗ trợ, ta cùng Hàn là vợ chồng, ta giúp hắn là thiên kinh địa nghĩa, nhưng Bách Hiểu đường lại là khách, không có tư cách tham dự vào việc này, càng không thể vì Hàn mà bán mạng. 

Thỉnh một tiều phu dẫn đường, chúng ta cuối cùng đi tới quỷ cốc. Tiều phu kia xảo trá lừa ta mười hai bạc. Quỷ cốc lọt thỏm trong hai ngọn núi cao, chúng ta cẩn thận xem xét chung quanh, ba bên là vách núi, chỉ có một đường đi vào. Đem tổng đàn đặt ở đây, xem ra sư phụ của ta thực sự cẩn thận (Chú ý, Mục tiên sinh đã là sư phụ của ta). Chúng ta đứng ở ngoài cốc, không dám tùy tiện đi vào. Hiện là buổi chiều, mà sương trắng mù mịt, không thấy rõ cái gì, không hiểu bên trong có cái gì. Thực bội phục gan của lão cha dám loạn tiến vào. Lại nói, thực xấu hổ, rõ ràng là nhà ta, cũng không dám đi vào. 

"Làm sao bây giờ?" Ta đeo tay nải trên vai, hai tay chống nạnh, nhìn Độc Cô Huỳnh. 

"Đại tẩu, không chừng đây cũng là trận pháp." Có rảnh thỉnh cao thủ chỉ giáo, từ khi thoát được cái trận ở Mộ Dung gia, ta sớm đã nhạy cảm với trận pháp! 

"Rất có thể, không biết ai bố trí, cao thủ." 

"Đại tẩu, tẩu có thể phá không?" 

"Không." Ta thẳng thắn trả lời. 

"Đại tẩu, nếu đại ca ở bên trong, chúng ta cứ đi vào, tẩu dù sao là giáo chủ phu nhân, không ai dám khi dễ." Ta cũng muốn đi vào, nhưng là chim sợ cành cong, thực sự sợ việc của vài ngày trước tái diễn, bị vây trong trận thực không dễ chịu. Trước kia có Đại Vũ trị thủy đi qua nhà mình mà không vào, còn ta là không dám đi vào. Đừng hiểu lầm, ta không phải hồng hạnh xuất tường phản bội trượng phu, chỉ đổ thừa cho nhà của ta thực sự rất nguy hiểm, ai bảo nó tên Quỷ cốc a? 

"Được rồi, chúng ta vào." Đi tới đây chẳng lẽ quay lại? 

Để không bị lạc, ta kéo tay Độc Cô Huỳnh, đi vào sương mù. Chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, không thấy rõ cái gì. Ngẫu nhiên có thể đâm đầu vào cây, cũng có thể dẫm phải đá. Nhà của ta sao lại thế này, thực sự là không tốt! Thi thoảng còn dẫm phải cái gì kêu rắc rắc. (Tác giả: Đừng sợ, chỉ là hài cốt TT)(BL: Haizz, tự mình dọa mình, cành cây khô thì có.) 


Ước chừng đi nửa ngày, sương mù đột nhiên biến mất, xuất hiện trước mắt là một rừng cây. Lại là rừng cây, nó khiến ta nhớ tới mê hồn trận ở Mộ Dung gia, rùng mình. Đi tiếp vào khoảng mười thước, rừng cây đột nhiên thưa thớt. Thực không biết Quỷ cốc có mai phục gì, bẫy gì, chỉ có thể tùy tiện đi vào. 

Ta có chút lo lắng, lôi kéo Độc Cô Huỳnh đi vào rừng cây. Ở đây khác với rừng tùng bách ở Mộ Dung gia, trong đây có nhiều cây cối khác nhau chứ không riêng một loại, hơn nữa còn có động vật, còn thấy con suối nhỏ, ít nhất không sợ đói khát chết.

"Đại tẩu, nơi này hình như từng có người đi qua." 

"Ừ." Ta tùy ý trả lời, cẩn thận đi tiếp. 

Vừa đi vào rừng cây, thấy có nhiều thân cành cây bị chém. Rõ là có người đi qua, có lẽ là dấu vết của bát đại môn phái. 

"Kẻ đến là ai?" Đột nhiên, không biết ai âm dương quái khí hô một tiếng, khiến cho ta không khỏi rùng mình. Chỉ nghe thấy thanh âm, cũng không thấy ai, ta nhìn đông nhìn tây, chung quanh không có bóng người, chỉ đoán đoán kẻ vừa nói là nam nhân. 

"Vị đại ca, ta là giáo chủ phu nhân của các ngươi, thỉnh cho ta vào." 

Đối phương cư nhiên cười ha hả, "Ngươi? Giáo chủ phu nhân?" Vốn chính là ta, trừ phi ngươi không phải là đệ tử ma giáo? 

"Ta là đường chủ Bách Hiểu đường, Nguyệt Quang tiên tử, phu nhân của Mục giáo chủ. Ta gạt ngươi làm gì, thỉnh cho ta vào." Ta đã muốn hạ thấp giọng, không có chút phong phạm của giáo chủ phu nhân. 

Hắn khoa trương nói: "Giang hồ đồn đại, phu nhân xinh đẹp thiên tiên, chỉ mặc bạch y, tiêu sái thoát trần, giả mạo phu nhân chúng ta mà cũng không biết cách ăn mặc?" Ta hiện tại mặc một bộ váy màu lam, đích xác trông không xinh đẹp. Nhưng, hắn nói vậy thực đả kích ta quá đi, ta thực sự rất xấu sao? 

"Đại ca, ta không lừa ngươi, ngươi gọi giáo chủ ra đây nhìn ta, tự nhiên hiểu được." 

Đối phương hừ lạnh. "Giáo chủ chúng ta bề bộn nhiều việc, không thể gặp ngươi." 

"Gọi tứ đại hộ pháp ra cũng được." 

"Tứ đại hộ pháp cũng không rảnh." Tức chết ta. 

"Anh Hoa cung chủ Thủy Vũ Mị có ở trong hay không, có thể cho ta gặp nàng?" 

"Thủy cung chủ cũng không rảnh, tiểu cô nương, ta khuyên các ngươi nên ra ngoài đi, Quỷ cốc là nơi một đi không trở lại." Đại ca này xem ra có chút lương tâm, ai nói Thiên Ma giáo là tà môn ngoại đạo? Vị đại ca này tối thiểu cũng có một chút lương tâm. 

Hắn nói Thủy cung chủ cũng không rảnh, chứng tỏ là nàng cũng ở trong. Ta bất đắc dĩ nói: "Ta thực sự là giáo chủ phu nhân của các ngươi, không lừa ngươi đâu." 

"Hừ, bát đại môn phái tấn công bản giáo, các ngươi tám phần cũng là người của bát đại môn phái. Tiểu cô nương, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, chết chỗ này thực đáng tiếc." Xem ra bát đại môn phái thực sự đã vào tới đây. 

Ta nhướng mày hỏi: "Vị đại ca, bên trong tình huống thế nào?" 

Hắn đắc ý nói: "Giáo chủ chúng ta thần cơ diệu toán, bát đại môn phái tất cả đã bị bắt." Cái gì thần cơ diệu toán, có người tiết lộ tình báo mà thôi. 

"Đại ca, nhờ ngươi gọi một trong tứ đại hộ pháp tới gặp ta." 

Ta một bên nói chuyện, môn bên đi tiếp. Bất tri bất giác đã ra khỏi rừng cây, trước mắt trở nên sáng sủa. Chắc là đã tiến cốc. Trên đường nơi nơi là loạn thạch, vừa nhìn cũng không có gì, nhưng thực sự lại là trận? Loạn thạch trận cũng rất nổi danh, nghe nói Gia Cát Lượng sáng tạo dựa vào bát quái tinh tượng, ảo diệu vô cùng. Ngẫm lại, từng nghe trận này vây chủ tướng Đông Ngô, ta nếu phá được, phỏng chừng heo có thể bay trên trời. 

"Tiểu cô nương, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, đi vào bên trong có thể chết, thỉnh đi ra." Đối phương giọng điệu đã không còn kiên nhẫn, theo ta lâu như vậy, thực sự làm khó hắn. 

"Đại ca, ta thực sự là giáo chủ phu nhân, Mục giáo chủ của các ngươi đâu, nếu không để ta gặp hắn, cẩn thận ngươi gặp phiền toái." Ta bắt đầu uy hiếp, hắn không kiên nhẫn, ta cũng đâu còn nhẫn nại? 

"Đại tẩu, có phải lại là trận?" Độc Cô Huỳnh hạ thấp giọng âm, lạnh lùng hỏi. 

Ta tới gần nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Loạn thạch trận, Gia Cát Lượng theo bát trận đồ diễn hóa, là trận pháp lừng danh, trận này thiên biến vạn hóa, người bình thường không thể phá." 

"Tiểu cô nương, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi rõ ràng ăn mặc kiểu cô nương, lại giả mạo phu nhân chúng ta, có phải buồn cười lắm không?" A, ra là vậy, ta không thích cách ăn mặc của phu nhân, bây giờ còn là quần áo của cô nương. 

"Ta thích không được sao? Ngươi không nghe qua tính tình ta rất kỳ quái?" Ta vừa nói với hắn, vừa quan sát trận pháp, tuy không thể phá, nhưng chính mắt chứng kiến loạn thạch trận trong truyền thuyết hẳn cũng là có duyên. 

"Tiểu cô nương, ta không muốn khi dễ hai nữ tử yếu đuối, các ngươi đi ra ngoài thôi, phía trước các ngươi là..." 

Hắn còn chưa nói xong, ta đã xen vào, "Loạn thạch trận. Tưởng ta không biết sao?" 

"Nếu biết còn không mau quay lại, bát đại môn phái cũng bị vây trong trận, bản giáo không muốn đại khi dễ hai tiểu cô nương, thỉnh rời đi." Lão cha rất lợi hại, vậy mà còn bị nhốt, trận này đích thị rất khủng bố a. 

"Ai bố trận?" Cao thủ như vậy, sau này phải thỉnh giáo. 

Hắn ngạo nghễ nói: "Đương nhiên là giáo chủ" Là hắn, hắn giỏi như vậy sao? Về sau bảo hắn dạy ta. 

"Là hắn, lợi hại, đại ca, cho ta gặp hắn được không? Ta nghĩ muốn hắn dạy ta, ta cũng thích nghiên cứu." Ta thay đổi sách lược. 

"Tiểu cô nương, nghe nói phu nhân chúng ta ghen rất đáng sợ, giáo chủ chúng ta tuyệt đối không dám đem theo nữ nhân bên người. Cho dù hắn dám lưu, ngươi cũng không có gan lưu lại, đại tiểu thư thập phần kiêu túng (kiêu ngạo + phóng túng), cũng bị phu nhân làm cho tức chết." Thật hổ thẹn, ghen không phải là cái gì tốt lành. 

"Cuối cùng hỏi ngươi một câu, có mang ta vào không?" Ta quả thực mất kiên nhẫn. 


"Không mang." 

Ta hít một hơi thật sâu, hô to: "Hàn, ta là Vân nhi, chàng ở đâu? Ra đây cho ta." Hy vọng lỗ tai của hắn đủ tốt, nghe thấy được vài tiếng. 

"Đừng kêu, chói tai." Đối phương cũng bắt đầu khó chịu. 

"Đại ca, ngươi xem ta gọi thân mật như vậy, thực sự là phu nhân của Mục Hàn, ngươi hẳn là hiểu." 

"Tiểu cô nương, đừng cho là ta ngốc, rõ ràng ngươi biết giáo chủ không nghe thấy được, ngươi la như vậy căn bản là làm bộ mà thôi." 

"Đại ca, ta không có đi vào, làm sao biết hắn không nghe thấy? Ta thực sự là thê tử của hắn, ngươi cho ta gặp hắn, nếu ta giả mạo, xử trí không muộn. Dù sao, hai chúng ta là nữ nhi yếu đuối, trốn không thoát, nhưng nếu ta thực là phu nhân của hắn, ngươi lại ngăn trở ta, giáo chủ các ngươi nhất định sẽ giận, ngươi biết hắn giận sẽ rất đáng sợ đó." 

Đối phương trầm tư ba giây. "Ngươi nói cũng có lí." Ta chưa kịp vui vẻ thì... "Không được, tiểu nữ tử thực sự có thể nhận thức loạn thạch trận, nhất định không phải người thường, nếu là gian tế, có thể tổn thương giáo chủ thì làm sao?" Dựa vào trí tưởng tượng của hắn, không làm tiểu thuyết cũng phí. 

"Please đại ca, ngươi vừa nói chúng ta là nữ nhi yếu đuối tử?" 

"Dám nói với ta lâu như vậy, đối mặt loạn thạch trận mặt không đổi sắc, tuyệt đối không phải nữ nhi yếu đuối, ta nhìn nhầm ngươi." 

"Ngươi thực nhàm chán, ta đương nhiên không phải nữ nhi yếu đuối, trên đời này Mộ Dung Ý Vân không phải nữ nhi yếu đuối, ngươi cuối cùng có mang ta vào không?" 

"Không." 

"Vậy ta tự vào." Ta cắn răng, bước vào thạch trận. 

Hắn đã có chút tin tưởng lời nói của ta, tuyệt đối không dám để ta chết bên trong, nếu như ta đúng là giáo chủ phu nhân, nếu ta chết, hắn xong rồi. Ta vừa bước một bước, chợt nghe hắn nói: "Không thể vào." Vừa dứt lời, thấy một bóng người hướng ta bay đến ta còn không phản ứng, hắn đã cản trước mặt ta. 

"Muốn chết sao, loạn thạch trận không thể tùy tiện đi vào."