Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 75: Trúng độc

Y Lạc Lạc đột nhiên kêu lên: "Giang đại ca còn chưa tới?" 

"Y cô nương, Giang trang chủ chậm chạp chưa tới, không thể vì hắn để cho tất cả mọi người phải chờ đi?" Lão cha ngăn cản nói: "Các vị, trước tiên lên bốc thăm, còn lá thăm cuối cùng là của Giang trang chủ, nếu ai bốc được cùng trận với hắn, coi như là hòa, xét cả hai đều thắng, thế nào? Không ai có ý kiến gì chứ?" Bệnh thần kinh thật đáng thương. 

"Không có ý kiến." Vài người đứng lên tán thành. Lão cha gật đầu: "Được rồi, thỉnh các vị lên bốc thăm." 

Ta là ở gần lão cha nhất, đương nhiên là người đầu tiên lên bốc thăm, thăm vừa rút ra, ta lập tức muốn ngất, trên đó là một chữ "Nhất". Vận khí của ta cũng thực không ổn, cư nhiên là trận đầu a. Nói thật, cho đến bây giờ ta vẫn chưa tự tin vào võ công của mình, cũng không biết sẽ gặp ai. Ngàn vạn lần không thể là đại khối băng, càng không thể là lão cha, mỹ nữ tỷ tỷ, mấy người của Bách Hiểu Đường. Cũng chỉ có vài chục nhân tuyển mà thôi, ta lại đối với hơn nửa trong đó có quen biết, thực không muốn gặp, ta khẽ lắc đầu, đã vậy thì muốn đấu với ai nữa? 

Mọi người bốc thăm xong, lão cha trở lại chỗ ngồi, hô lớn: "Không biết vị đồng đạo nào là vị trí trận đầu?" 

Ta giơ tay lên, Phượng Thanh Trúc liền cầm tờ thăm của ta lên, bình tĩnh tao nhã cười nói: "Không biết vị tiền bối nào cùng đường chủ bản đường giao thủ?" 

Hơn nửa ngày, không có một ai nói gì, lão cha cầm cái khay, bên trong vẫn còn một tờ thăm, rõ ràng là chữ "Nhất". Lão cha liền nói: "Hiện thăm chữ nhất vẫn còn ở đây, vậy coi như người bốc được là Giang trang chủ, hiện họ Giang còn chưa tới, vậy coi như đánh hòa, Giang trang chủ cùng Mộ Dung đường chủ đồng thời vào vòng trong, các vị võ lâm đồng đạo có ý kiến không?" Ta một chút dở khóc dở cười, khóc là vì bốc thăm đúng bệnh thần kinh, cười là vì không đánh cũng được lọt vào vòng trong. 

Đại khối băng liền nói vận khí của ta cực kỳ tốt, quả thực là như vậy. Nếu không phải bệnh thần kinh chưa tới, phòng chửng ta ngay trận đầu liền đã bị ra. 

Trận thứ hai, chưởng môn Hoa Sơn đấu với lão cha, ta thầm thay người ta cảm thấy bi ai, cư nhiên mới trận đầu đã gặp thiên hạ đương kim đệ nhất cao thủ. 

Trận thứ ba, Y Dục Thành đấu với chưởng môn Tung sơn, họ Y thắng. 


Trận thứ tư... không quan tâm, đại khái là Thiếu Lâm Vô Sắc đại sư thắng.

Trận thứ năm... không quan tâm. 

Trận thứ sáu, đại khối băng đấu với Thanh Phong sư thái của Nga Mi, Hàn không có rút kiếm, chỉ dùng chưởng đấu, cuối cùng hơn nửa canh giờ, Thanh Phong sư thái nhận thua. Ta thực cảm thấy Thanh Phong sư thái còn may, nếu Hàn sử dụng kiếm, phỏng chừng có thể tiễn sư thái đến gặp sư phụ ta. 

Trận tiếp theo, cư nhiên là quân ta đánh quân mình... Tư Đồ Dạ cùng Phượng Thanh Hà, đối với trận đấu này, ta quả thực cực kỳ không thích, bọn hắn sao lại đánh nhau a, bất kể là ai thua thì vẫn là Bách Hiểu Đường bị thiệt thôi. 

Hai người lẳng lặng đứng trên lôi đài, Phượng Thanh Hà cầm kiếm trong tay, không hề xuất chiêu. Tư Đồ Dạ cũng cầm thiết phiến, không hề động thủ. hai người cứ thế giằng co nửa giờ, lão cha cuối cùng sốt ruột nói: "Hai vị, đã đánh được chưa?" 

"Ta nhận thua!" Hai âm thanh cùng vang lên. 

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, lão cha khó xử hồi lâu, nói: "Hai người đều nhận thua, coi như là ngang tay, xét cùng nhau đi vào vòng trong." A? Có thể nói như vậy? Lão cha có phải vì ta mà thiên vị hay không? 

Vòng sơ loại rất nhanh liền xong, có mười sáu người lọt tiếp vào vòng trong. Thiên hạ rộng lớn, mười sáu người võ công cao cường nhất cư nhiên có ba người của Bách Hiểu Đường, ta thực cảm thấy có thể kiêu ngạo. 

Tiếp theo, lại rút thăm, con bà nó, lại là số hai? Hôm nay số một, rồi số hai, có phải sau này sẽ là số ba? 

Sau đó lão cha tuyên bố tuần tự trận đấu ngày mai, những trận khác không nhớ rõ lắm, ta chỉ nhớ: Trận đầu, đại khối băng cùng Tư Đồ Dạ. Trận hai, ta đấu với Cố Mộng Tình. Hai người chúng ta đều đấu trận đầu, ngày mai tốt nhất không thể đến muộn. 

Thi xong xuôi tất cả lại về, mọi người bắt đầu rời khỏi diễn võ trường. Ta theo thói quen chạy tới bên đại khối băng, ôm tay phải hắn. Ta vừa mới làm vậy, Mục Ngữ Tâm không biết sống chết chạy tới bên kia, ôm lấy tay còn lại. Ta nhìn thấy Mục Ngữ Tâm, mặt liền giống như cái đáy chảo. 

Hàn nhìn thấy vẻ mặt ta, trực tiếp một tay đẩy Mục Ngữ Tâm ra, nàng nhất thời không có chuẩn bị, thiếu chút nữa bị ngã trên mặt đất. Ta vui sướng nhìn nàng gặp họa, thuận tiện cười tủm tỉm. Thủy Vũ Mị vẫn đi sau ta, thấy thế liền châm chọc cười: "Mục Ngữ Tâm, ta giờ mới biết ngươi còn là nữ nhân không biết xấu hổ a." 

"Hàn, chàng đẩy nàng ta như vậy, không sợ nàng ta giận sao?" Dù sao cũng là muội phu, phải nói vài lời hỏi thăm. 

"Ta không làm vậy nàng có cao hứng không?" Chính xác, nếu hắn nói miệng, nhất định ta sẽ ăn dấm chua. 

Ta cười hắc hắc: "Hàn, ta phát hiện chàng thực tốt lắm." Một đường trở lại Phi Hà viên, Mục Ngữ Tâm cư nhiên vẫn lằng nhằng bám theo. Da mặt của nàng cũng đủ dày, đáng tiếc so với ta thì còn kém xa. 

"Sư huynh." Nàng không phục đuổi theo, không biết sống chết ôm một tay Hàn. 

Hàn nói: "Ngươi làm gì? Buông ra." 

"Không, vì sao nàng ta ôm được, ta lại không được?" Nàng làm nũng ôm cánh tay hắn lay động. 

Hàn lạnh như băng nói: "Nàng là thê tử của ta, ngươi không phải." Đối với tiểu sư muội cũng bộ dáng này, xem ra hắn quả thực là bản tính như thế. 

"Huynh đáp ứng chiếu cố ta, chiếu cố tốt nhất chính là cưới ta về." Nàng không cam tâm nói: "Ta không để ý làm thiếp." Thật sự là tiện, đại khối băng có thể chấp nhận hay không? 

Ta căm tức nhìn nàng: "Nhưng ta để ý." 

"Ta không để ý, đại tỷ." Không biết xấu hổ, cư nhiên dám công khai muốn cùng chung một lão công với ta? 

"Ta để ý." Ta nóng giận nói, không chút khách khí đẩy nàng ra. 

Mục Ngữ Tâm bị ta đẩy, ngồi xuống đất, cực kì tức giận trừng mắt nhìn ta, lại nghe Thủy Vũ Mị nói: "Mộc Ngư muội, làm thiếp ngươi cũng không xứng, cho dù làm nha hoàn cũng đừng mong." 

Ta cũng nói: "Mục Ngữ Tâm, ta khuyên ngươi tốt nhất hảo hảo làm tiểu muội tử, ta cam đoan đối với tiểu muội rất tốt." 

"Ngươi muốn chết." Mục Ngữ Tâm ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa sát khí, chợt tay phóng ra vô số châm, đối với ám kí, ta từng thấy trong TV, hiện tại căn bản không biết đối phó thế nào, ngây ngốc đứng tại chỗ. Hàn cực nhanh ôm ta vào ngực, dùng kiếm cản ám khí, tuy hắn thực nhanh nhưng vẫn không thể cản hết, bởi vì hắn ôm ta cho nên động tác bị cản trở rất nhiều, cuối cùng có hai tiểu châm đã cắm vào tay ta. Nếu toàn bộ cắm trên người ta, phỏng chừng biến thành nhím. 

"Tỷ tỷ..." Thủy Vũ Mị kinh hô. 

Kiếm của Hàn chớp mắt đã kề bên cổ Mục Ngữ Tâm, cực kì giận dữ nói: "Thuốc giải..." 


Mục Ngữ Tâm cười lạnh: "Không có." 

Ánh mắt hắn âm trầm lạnh lẽo, hàn khí ngày càng thịnh: "Giao ra." 

"Không có." 

Kiếm của hắn lập tức tiến lại càng gần: "Ngươi còn ngoan cố ta liền giết ngươi!" 

Mặt nàng trắng bệch, hẳn là thực thống khổ. 

"Tốt, cùng nàng chết, đáng giá." 

"Thuốc giải, ta có thể không truy cứu chuyện hôm nay." Ta nhìn Hàn, chính là cảnh xưa tái hiện, khi đó Hàn đối ta đòi thuốc giải, bây giờ là hướng Mục Ngữ Tâm uy hiếp. Ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, tri giác lập tức không còn... tựa hồ mất đi ý thức. 

Hắn lập tức điên cuồng, đối Mục Ngữ Tâm rống to: "Ta nói lần nữa, thuốc giải?" 

Thủy Vũ Mị lúc này đã chạy đến bắt mạch cho ta, đưa vào miệng ta một viên thuốc, rồi rất nhanh nói: "Tỷ phu, trước ngăn chặn độc tính công tâm, mang nàng vào phòng." 

"Vân nhi." Hàn ôn nhu mang theo lo lắng ôm ta vào phòng, nhưng ta ta đã rất mệt mỏi, không thể trụ thêm, cuối cùng trực tiếp mất đi ý thức.