Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 67: Tha thứ cho ta

Bốn đồ đệ của Tiểu Bạch biết hắn phải về nhà, liền hỏi ta nhà hắn ở đâu, nhưng mà nhà hắn ở hiện đại, có thể đến được sao? Ta đành bảo mấy tên đó, nhà Tiểu Bạch ở hải ngoại, rất xa, không thể tìm đến. 

Báo chí phát hành thực sự thuận lợi, bất quá kì này có một vấn đề, vấn đề rất lớn. Thủy Vũ Mị đến Thiếu Lâm phỏng vấn tân phương trượng Vô Sắc đại sư, Vô Sắc đại sư không chịu phỏng vấn, Thủy Vũ Mị cư nhiên dùng phệ tâm thuật đối với hắn, đem lịch sử phong lưu mấy chục năm trước của Vô Sắc đại sư moi ra hết, lại qua tay Lục Tây Lâm đại ca thêm mắm thêm muối, không ngờ khiến cho võ lâm một lần oanh động. Bởi vì việc này, Thiếu Lâm cùng Bách Hiểu Đường tựa hồ có điểm hiểu lầm. Ta hiện tại cân nhắc bản thân nên lên Thiếu Lâm giải thích, sau đó trực tiếp chuyển đường đến đại hội võ lâm. Tuy nhiên chỉ có thời gian hơn một tháng, ngày đêm khởi hành hẳn là kịp đi. Vốn định cho Phượng Thanh Hà đi giải thích, ngẫm lại vẫn là phải tự mình phải đi. Lịch sử phong lưu của phương trượng Thiếu Lâm a, vấn đề lớn như vậy không thể không ra mặt, chẳng may Thiếu Lâm Tự tới Bách Hiểu Đường gây phiền toái. 

Hiện tại ta đang ngồi ở đại sảnh Bách Hiểu Đường đàm luận với tứ đại đường chủ: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường." 

"Tỷ tỷ, ta cùng đi với ngươi." Thủy Vũ Mị giống như con mèo con, cực kì chờ mong nhìn ta. Ta dở khóc dở cười: "Tiểu thư, ngươi đừng đi, chỉ sợ còn gây thêm chuyện." 

"Đại tiểu thư của ta, ngươi còn sợ chưa đủ loạn sao?" Tư Đồ Dạ lắc đầu, lại nói tiếp: "Đường chủ, ta với người đi." 

Ta trợn mắt: "Không phải vừa nói sao, ta đi một mình. Lục phóng viên phải quản lí báo chí, Phượng Thanh Hà phụ trách nội vụ, Phượng Thanh Trúc quản lí sinh ý, còn ngươi Tư Đồ Dạ còn phải quản lí phỏng vấn. Các ngươi bốn người đều bận rộn như vậy, ta phải tự đi thôi." Lấy địa vị và võ công của ta hiện nay, hẳn là không cần đến bảo tiêu? Kì thật cũng muốn mang ai đó theo, nhưng là mang ai? Tứ đại đường chủ đều bận như vậy, Thủy Vũ Mị thì chính là sao chổi. 

"Tỷ tỷ, ta với tỷ đi, gần đây giang hồ loạn lắm, ta có thể bảo hộ ngươi." 

"Ta là Bách Hiểu Đường đường chủ, thiên hạ đệ ngũ, có cái gì phải sợ?" Kì thật trong lòng cũng có chút lo lắng. 

"Đường chủ." Lục Tây Lâm đứng lên, chân thành nói: "Ta đề nghị sau đại hội võ lâm hẳng đi, một tháng sau đã là đại hội võ lâm, đường chủ hẳn là phải luyện tốt võ công đi tranh đoạt danh tiếng. Hơn nữa thời gian một tháng thực sự không đủ, chỉ sợ đại hội võ lâm xảy ra phiền toái." 

"Đường chủ, ta cũng đồng ý với Lục chủ biên." Phượng Thanh Hà cũng đứng lên. 

"Đường chủ, ta cũng đồng ý sau đại hội võ lâm rồi đi." Phượng Thanh Trúc cũng thêm rối loạn. 

"Đường chủ, sau đại hội võ lâm, thuộc hạ cùng với người đi." Tứ đại thủ tịch phóng viên phản đối, ta còn gì để nói, miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được, nếu mấy người đều nói vậy ta cũng đành để sau đại hội võ lâm mới đến Thiếu Lâm. Ở đại hội võ lâm, ta sẽ cáo lỗi trước mặt tất cả đồng đạo, sau đó chính mình lên Thiếu Lâm bồi tội." Đám gia hỏa này, chỉ sợ ta thiếu phiền toái. 


Tạm thời không lên Thiếu Lâm, ta đem tất cả sự tình giao cho bốn tên gia hỏa. Bản thân cả ngày trốn trong phòng luyện công, trong phòng tất cả đều là những ngọn nến.

Những ngọn nến không có lãng phí, vài ngày này, ta cảm giác công lực của mình tăng trưởng rất nhiều, nhìn xem, ta quả thực mới luyện vài ngày. Nếu sư phụ sớm truyền thụ võ công cho ta, ta sớm đã trở thành tuyệt đỉnh cao thủ. Đến buổi chiều, ta khẽ đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn những ngọn nến bị ta cắt không còn hình thù, ta có chút vui mừng. 

Ước chừng vì phòng của ta phong thủy quá tốt nên rất nhiều người thích lặng lẽ chạy vào. Muốn hỏi người mong nhảy vào phòng nhất là ai, đương nhiên là đại ca đại khối băng thân yêu. Hắn hôm nay không biết bị cái gì, sau nửa năm biến mất, đột nhiên xuất hiện trong phòng ta. Cho nên... ta vừa xuất thế hoành tảo thiên quân dập tắt ngọn nến, cảm giác có người phi lễ. Phi lễ cũng không quá nghiêm trọng, chính là từ đằng sau ăn trộm đậu hũ của ta, ta đang nghĩ có nên một kiếm chém hắn giống chém mấy cây nến. 

"Vân nhi." Ta biết hắn là ai, gọi ta như vậy chỉ có một người. 

"Ngươi sao lại đến đây, hơn nữa là lẻn vào, ngươi đi từ cửa chính chẳng lẽ sợ ta không gặp ngươi?" Vẫn là hi vọng hắn đến gặp ta, chính là vừa thấy hắn lại không biết nói gì. Tuy hắn lạnh như băng, nhưng vừa thấy hắn trong lòng ta lập tức cảm thấy ấm áp. Có thể nghe thanh âm của hắn, xem hắn liền cảm thấy thỏa mãn. 

Thanh âm của hắn vẫn là mang theo vài phần lạnh giá nói: "Muốn đến gặp nàng." 

Ta cười lạnh: "Phải không? Có tiểu sư muội bên người, ngươi còn nhớ tới ta?" 

Hắn trầm mặc một trận, đột nhiên xoay người đi tới trước mặt ta, đem ta kéo vào lòng ngực: "Nàng là Vân nhi độc nhất vô nhị của ta." 

"Vậy sao, tùy thời có thể đi, mấy tháng không đến gặp ta, bên cạnh có tiểu sư muội cảm giác không tồi đi? Dù sao ta biết trong lòng ngươi địa vị của ta rất nhỏ bé, lần trước vì nàng thiếu chút nữa đem ta giết." Chuyện này mỗi lần nhớ lại ta đều sợ phát run, chỉ trách mình vô dụng, tại sao lại yêu một nam nhân như hắn? Sau khi gặp hắn, ta càng ngày càng không giống chính mình, tính cách độc đáo của ta sớm đã đánh mất. 

"Thực xin lỗi." Hắn ôn nhu nói xong, chậm rãi ôm chặt ta. Một câu thực xin lỗi, lòng ta cảm giác như bị nhéo một phen. 

"Đáng ghét, lại thương tâm ta." Nói xong, nước mắt không tự chủ chảy ra: "Đã nói chia tay với ngươi, vĩnh viễn không vì ngươi mà khóc, nhưng là ta không làm được." Xa hắn thời gian dài, cảm thấy đầu óc đều là hình bóng của hắn, rất muốn hắn, rất muốn, rất muốn! 

Hắn tựa hồ trầm mặc một hồi, không được tự nhiên nói: "Vân nhi, ta về sau sẽ không làm nàng tổn thương nữa." 

"Không có về sau, ta phải chia tay với ngươi, về nhà cưới tiểu sư muội đi, ngươi có biết không, ngày đó dọa chết ta, ta lớn như vậy còn chưa từng bị dọa, không ngờ bị ngươi dọa tới mức khóc không dám khóc, ngươi thử tưởng tượng một chút xem bản thân khủng bố như thế nào? Nếu ta gả cho ngươi, ngươi ngày nào đó mất hứng muốn giết ta, ta không phải xong rồi sao? Ta là một nữ hài tử nhâm tính, không thể ở cùng một nam nhân như vậy." Bên nói bên khóc, khóc rất thê thảm, đáng thương. 

"Vân nhi, về sau sẽ không, ta thề, về sau sẽ không dọa ngươi." Hắn là dọa sao? Quả thực là uy hiếp. 

"Về sau ta tốt nhất không ở gần ngươi, thiếu ngươi ta vẫn có thể gả ra ngoài." Đừng quên còn có bệnh thần kinh, lúc nào cũng sẵn sàng làm bạn trai dự phòng của ta. 

"Đừng hòng nghĩ gả cho ngươi khác, nàng là của ta, vĩnh viễn của ta." Hắn nói xong, có phần nộ khí. 

Ta chùi chùi nước mắt: "Ta là nô lệ của ngươi sao?" 

"Không phải, nàng là...tâm can...bảo bối... của ta." Hắn thập phần khó khăn nói ra một câu, ta lập tức muốn ngã, sau đó dùng sức cấu chính mình, xác định không phải đang nằm mơ. Ta thậm chí nghĩ tai mình là bị hỏng. 

Ta ngu ngốc ngẩng đầu lên: "Ách, Độc Cô đại hiệp, ngươi có thể lặp lại một lần lời vừa nói không?" Ta hoài nghi tai mình có vấn đề. 

"Có thể gặp được nàng là hạnh phúc nhất đời ta." Thật, nếu không phải là đang bị hắn ôm, ta phỏng chừng sẽ ngã xuống đất. Ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn còn nói: "Vân nhi, chờ ta báo thù xong, chúng ta cùng nhau thoái ẩn giang hồ." Ách? Hôm nay tai ta có tật sao? 

"Chúng ta sinh một đôi hài tử, nàng thích nam hài hay nữ hài? Nếu là nữ hài, nàng có thể dạy nàng đàn, nếu là nam hài, ta có thể dạy hắn võ công." 

Tuyệt đối là lỗ tai của ta bị hư, hơn nữa hư hỏng cực kì lớn, bởi vì hắn còn nói: "Vân nhi, ta thực sự yêu nàng, thực yêu nàng. Trong lòng ta, nàng so với sinh mệnh ta còn quan trọng hơn." 

Ta mãnh liệt nuốt nước miếng, đem tay sờ trán hắn, kì quái hỏi: "Ngươi không có bệnh?" 

"Không có." 

Ta lại cấu đùi mình, ho khan một tiếng: "Ngươi... tại sao đột nhiên nói với ta những lời dễ nghe như vậy?" Thực sự không quen. 

Hắn nắm chặt bả vai ta, ôn nhu nhìn ta: "Tha thứ ta được không? Lần trước là ta hồ đồ." 

Ta quay đầu đi: "Không biết, ngươi đừng như vậy, làm ta thực sợ hãi." Hắn cúi xuống, hôn vào môi ta, càng hôn càng sâu, não ta toàn bộ đảo lộn. 

"Tha thứ cho ta được không?" Ta chậm rãi cúi đầu, không biết trả lời như thế nào. Ta cảm thấy mình mỗi ngày yêu hắn nhiều một chút, nhưng là nhớ tới bộ dạng đáng sợ của hắn thì không thể quên được. 

"Cam đoan về sau không dọa ta?" 

"Ta thề, nếu ta còn làm như vậy, ta sẽ..." 

Ta vội chặn miệng hắn: "Không cần thề, về sau không cần thề như vậy, ta tạm thời tha thứ ngươi." Là tạm thời, về sau còn như vậy ta sẽ chia tay. 

"Được, về sau sẽ không." 

"Ngươi nói cho ta biết, ai dạy ngươi nói lời ngọt ngào như vậy?" 

"Về sau nói cho nàng." Thật gian trá. 

"Ngươi..." Đánh chết ta cũng không tin đại khối băng có thể tự mình nghĩ ra những lời nói đó, tuyệt đối là có người dạy hắn. Từ lúc hắn nói, ta đã biết là có người dạy hắn. Nhất định là mấy tên gia hỏa bên người hắn dạy hư. Cho nên, ta tính toán cho Phượng Thanh Hà đi tra khảo Thiểm Điện đại ca. 

"Vân nhi, ta nhận được thư của cha nàng." Hắn cũng nhận được, hẳn là cùng một nội dung như Thủy Vũ Mị. 


"Ngươi tính toán làm sao? Ta còn quên, ngươi ăn no thừa việc sao tự nhiên thu phục tổ chức sát thủ kia làm gì? «Giang hồ nguyệt báo» cũng không dám đăng." 

"Để giết người, nàng có kẻ thù không?" Đơn giản như vậy? Giết người? 

Ta ngẩn người một chút. "Ách, kẻ thù của ta... hình như có Tôn Hổ, lần trước thiếu chút giết ta. Đúng rồi, ngươi muốn giết ai? Ta nhận thức không? Ta có thể đi phỏng vấn không?" 

Hắn lạnh lùng trả lời: "Nàng không cần biết." Ta lại cảm giác một trận rét run, nếu thực cưới hắn, ta sợ giảm thọ mười năm. Ta cố gắng đem cỗ khí lạnh ăn hết vào trong bụng, không biết sống chết hỏi: "Vô Trần đại sư... có phải ngươi giết không?" 

"Không phải." Lại lạnh lùng hai chữ. 

"Ngươi làm gì? Lại như vậy, muốn dọa chết ta? Vừa mới nói không dọa ta, gạt người!" Hắn còn như vậy, ta sớm bị dọa chết. 

Hắn hơi trầm ngâm, thanh âm mềm nhẹ rất nhiều: "Ta cho tới bây giờ vẫn là như vậy... vì nàng ta sẽ cố gắng thay đổi." Có thể thay đổi sao? Ta thực hoài nghi. 

"Đại hội võ lâm, ngươi có đi không?" 

"Đi... cầu hôn." Làm gì? Luận võ hay cầu hôn? 

"A?" Ta miệng rộng ngoác, nhanh như vậy? Ta chưa muốn nhảy vào phần mộ hôn nhân: "Khụ, hay là thương lượng, việc này có thể nói sau không?" 

"Vì sao, ta đã nhượng bộ rất nhiều, còn không cưới nàng về. Họ Giang đối với nàng chưa từ bỏ ý định." Thật sự tiến bộ, có thể một hơi nói nhiều từ như vậy. 

Ta vội kiếm cái ghế đặt mông: "Ngươi cho rằng cha ta có thể đáp ứng hôn sự này sao?" 

Hắn thản nhiên nói: "Sẽ không."