Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 27: Hiểu lầm

Cuối cùng, bốn người chúng ta cũng đến một thành nhỏ, lập tức tìm khách điếm trụ lại, chuyện thứ nhất chính là tắm rửa. Ta nằm trong bồn, Phượng Thanh Hà thay ta nhu nhu bả vai. Ở ngoài rừng cả đêm mưa, ta thực lạnh cùng mệt đến chết, toàn thân cứng ngắc, Phượng Thanh Hà cũng đủ thảm, Bách Hiểu Đường phó đường chủ, cư nhiên theo ta làm nha hoàn. Phượng Thanh Hà tự nhiên ở một bên nói: "Tỷ tỷ, ngươi hiện tại có phải cả người đau nhức?" 

Ta xoay xoay cổ, nói: "Đương nhiên, ở địa phương quỷ quái đó ngủ cả đêm, toàn thân đau nhức." 

"Tỷ tỷ, Mục đại ca có phải hay không rất thô lỗ?" 

"Nói cái gì?" Ta kì quái nhìn nàng. 

"Tỷ tỷ, tóc của ngươi rối hết rồi, ta giúp ngươi chải lại." 

"Không cần, ta nghĩ ngủ thôi, chút chải." Ta nói xong, bỏ cây trâm trên đầu xuống để mái tóc tùy ý tán loạn, ta đầu tiên nhìn kĩ cái trâm đại khối băng tặng ta, trâm này thực bình thường, vì sao đại khối băng nói quan trọng? Ta đem ngọc trâm đưa Phượng Thanh Hà: "Đặt ở bên kia." 

"Tỷ tỷ." Phượng Thanh Hà nhiễu nước trước mặt, cười nói: "Trâm này, Mục đại ca tặng tỷ?" 

Ta tùy ý gật đầu: "Sao ngươi biết?" 


"Mặt trên khắc tên của ngươi, cho nên ta đoán." A? khắc tên của ta, sao ta không biết? 

"Đâu a?" Ta muốn lấy trâm xem kĩ lại. 

"Tỷ xem." Nàng đem trâm đưa ta xem, ta xem kĩ quả thấy có hai chữ khắc ở thân trâm, là kiểu chữ phồn thể... hình như là "Ý Vân". Aiz a, ta thật ngu ngốc, vì thường ngày không để ý, hơn nữa chữ phồn thể ta cũng không có biết đọc nên không phát hiện. 

Nhớ tối đó, ta hỏi hắn trâm này có quan trọng, hắn nói quan trọng. Khi đó ta tưởng là của tình nhân hắn, nhưng là trên mặt có khắc tên của ta. Từ từ... lúc trước ta bảo Tật Phong chuyển cho hắn một cây trâm, không phải cái này đi? Lúc trước ta tùy ý nói, cho nên căn bản không để ý tạo hình của cây trâm. Nếu thực sự là tặng ta, hắn lại ở trên mặt khắc tên của ta, hắn đối với ta thực sự là tình sâu nghĩa trọng sao. Hắn là người lạnh lùng, sẽ không dễ dàng thích một người, hắn đối với ta dụng tâm như vậy, ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Chính là, ta chỉ coi hắn là bằng hữu, không có cảm giác khác a.

Ta thở dài nói: "Đỡ ta đứng dậy." 

Phượng Thanh Hà đem ta đỡ đến bên giường, ta tùy tay kéo váy, phát hiện chút máu hồng. Phỏng chừng là đại khối băng bị thương đã vương máu ở trên váy áo của ta. Ta nhìn lại còn thấy mảnh vải băng bó cho hắn toàn một màu đỏ, ta nghĩ không rõ, chỉ một vết thương nhỏ, chảy nhiều máu như vậy? 

Phượng Thanh Hà xem ta cầm váy ngẩn người, cười nói: "Không thể mặc nữa, tỷ chờ, ta tìm cho tỷ y phục mới." 

"Đúng rồi, mua cho ta hai bộ, một bộ màu trắng, đơn giản, một bộ phải diêm dúa, mua thêm ít trang sức màu mè." Ta chính là vẫn muốn cải trang hai thân phận. Phượng Thanh Hà đáp ứng đi ra ngoài, để mặc ta đang ngẩn người ngắm ngọc trâm. Hắn từ khi nào thích ta? Chẳng lẽ chính là lần đầu tiên gặp mặt? Liền bởi vì ta cứu hắn? Hắn thích ta? 

"Vân nhi?" Đại khối băng xuất hiện, thanh âm của hắn kéo ta khỏi suy nghĩ mông lung, hắn đã ở trước mặt ta. Hắn vào từ bao giờ, sao ta không biết? Ta biết, hắn là cao thủ, đi lại không tiếng động a. 

"Tại sao không mặc váy áo vào?" 

Ta đích xác chỉ mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, ta cười cười: "Y phục vương máu, không thể mặc, Phượng Thanh Hà đã đi mua cho ta, lát nữa mặc." Thấy váy áo ta dính máu, hắn lại càng ôn nhu, ánh mắt ngày một ấm áp. 

"Chân còn đau không?" Tay hắn bị thương, chân ta bị thương, thực sự là một đôi. 

"Không có việc gì." Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Đại khối băng, ngươi đối với ta thực tốt." 

"Vân nhi, theo ta cùng một chỗ, chính là bị chính đạo sỉ nhục, ngươi sợ không?" Không phải có ngươi bảo hộ ta, sợ cái gì? 

"Không, vì sao phải sợ, ta vì mình mà sống, lại không phải vì mấy tên chính đạo, ta để ý bọn hắn làm gì?" 

"Vân nhi, ta sợ có ngày, ta không bảo hộ được ngươi." 

Ta cười nói: "Ta lại không phải nữ nhi yếu đuối, ít ra cũng là nữ hiệp nổi tiếng, Nguyệt Quang tiên tử, đường chủ Bách Hiểu Đường tương lai, ai dám thương tổn ta." Ta không nghĩ phải nhờ hắn bảo hộ một đời, ta sớm muộn phải tự mình đứng ra. 

Đại khối băng không nói gì, mỉm cười, cúi xuống, thong thả mà mềm mại hôn ta. Hắn hôn cùng hắn giống nhau, là lạnh. Nhưng, ngũ tạng ta bị đốt, toàn thân không chỗ nào bình ổn. Ta bị hôn đến mất kiểm soát, đầu lưỡi hắn đi vào miệng ta từ khi nào, quấn quýt hồi lâu, đầu lưỡi đan cùng một chỗ, triền miên khiến ta muốn bị hòa tan, chỉ cảm thấy thân mình nóng lên... 

Hắn ôm ta, tay nhẹ nhàng tiến vào quần áo ta. Ta vốn đang mặc áo ngủ, rất nhanh bị hắn cởi ra. Môi hắn vẫn lạnh, tiếc nuối rời môi ta, phớt qua trán ta, ôn nhu hướng tới cổ, chậm rãi đi xuống... Tay hắn đột nhiên bối rối, dùng sức xả kiện quần áo cuối cùng trên người ta, bị hắn lộng một hồi, ta tự nhiên tỉnh táo lại, trời, chúng ta đang làm gì? 

Ta mạnh mẽ mở mắt, đại khối băng đã muốn ở trên người ta, hô hấp dồn dập, ánh mắt nóng rực. 

"Chúng ta... làm gì?" Nói xong, ta không khỏi tự trách mình ngu ngốc, không phải đối với hắn không có cảm giác? Vì sao cầm giữ không được? 

Đại khối băng nhanh chóng ôm chặt ta, tựa như ôn nhu vô cùng nói: "Vân nhi, thực xin lỗi, ta không nghĩ mạo phạm ngươi." 

Ta ôm mặt cúi đầu: "Ách, ta không trách ngươi." Vì sao không cầm giữ được? Vì sao như vậy? Chính ta còn không biết lí do. Ta đột nhiên nhớ tới một việc: "Ta cầu ngươi một chuyện." Có thể thật hay không? Kiếm có tình, cho nên người cũng có tình? Đại khối băng ôm ta, nhẹ nói: "Ngươi nói, ta nhất định đáp ứng." 

Ta trịnh trọng nhìn hắn: "Đem kiếm của ngươi, cắt một chút ngón tay của ngươi." 

Đại khối băng do dự một hồi, nghiêm mặt nói: "Được, ta biết ngươi có lí do." 

Đại khối băng đem kiếm cầm trong tay, nhẹ cắt một chút ở ngón tay. Tâm ta hiếu kì cùng rối bời, kết quả như thế nào? Máu đỏ chảy qua lưỡi kiếm, đôi mắt ta như hóa thạch, ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm. hai phút sau, máu nhỏ xuống sàn nhà. Tâm của ta lập tức lạnh, Phượng Vũ có thể hấp huyết nhận chủ, Long Ngâm cũng có thể. Chính là thanh kiếm này, căn bản không thể hấp huyết, chỉ có thể chứng minh, kiếm kia không phải Long Ngâm, cũng không biết vì sao trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, trong nháy mắt, thực sự hi vọng hắn là chủ nhân của Long Ngâm. 

Như vậy, rất có khả năng Long Ngâm trong tay bệnh thần kinh, ta cùng hắn bất cộng (không thể ở cùng), sao Long Ngâm lại ở trong tay hắn chứ? Ta nhẹ nhàng lau vết máu trên tay hắn: "Cám ơn ngươi." 

Đại khối băng mê man nhìn ta: "Vân nhi." 

Ta thất hồn miễn cưỡng cười: "Ta không có việc gì." Nguyên bản ta không nghĩ nhanh như vậy tìm được Long Ngâm, bởi vì ta nghĩ muốn ở cổ đại ngoạn vài ngày. Chính là biết trong tay hắn không phải Long Ngâm, trong lòng trống trải, không biết phải nói thế nào về cảm giác này.