Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 19: Đại khối băng bị đá?

"Ý Vân, ngươi ở đâu?" Mỹ nữ tỷ tỷ, xong đời, xong đời, đến bắt ta, ta đương nhiên sẽ không ngây ngốc theo nàng trở về, ta hướng đại khối băng nhìn với ánh mắt cầu cứu. Quái lạ, nếu tìm đến ta, vì sao không đốt đuốc. Đúng rồi, là họ biết ánh mắt ta có vấn đề nên mới không đốt đuốc để ta nhìn thấy mà đề phòng, cũng là không cho ta cơ hội chạy trốn. May ta có đại khối băng ở bên cạnh, nếu không ta xong rồi. 

"Ta sẽ bảo hộ ngươi." Đơn giản vài từ, làm cho ta cảm thấy ấm lòng. Cho tới bây giờ không có ai bảo hộ ta như vậy.(Hoa: thường chị Vân dữ như hổ cái ai dám bảo hộ... hay là hội bảo vệ động vật hoang dã á/ Vân tỷ: lườm /Hoa: té@@) 

Ta gật đầu, tiếp tục đi theo đại khối băng. 

"Xin dừng bước." Mỹ nữ tỷ tỷ võ công không phải nói ngoa, chớp mắt đã thi triển khinh công nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta. Lấy võ công của đại khối băng, muốn kéo ta chạy không phải là không được, nhưng hắn lại bất động thanh sắc. Thấy mỹ nữ tỷ tỷ đi lại gần, tay ta nắm chặt tay đại khối băng, căng thẳng xiết chặt. Bên người có đại cao thủ vẫn là tốt, an toàn hơn nhiều. 

Đại khối băng nhìn mỹ nữ tỷ tỷ, thản nhiên nói: "Chuyện gì?" 

Mỹ nữ tỷ tỷ vừa định mở miệng, một nhóm gia đinh cũng đã chạy qua đây, mỹ nữ tỷ tỷ liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, rất có phong độ nói: "Tiểu nữ tử Mộ Dung Nhược Nhan, xin hỏi hai vị có gặp qua xá muội Mộ Dung Ý Vân?" Quả nhiên là đến bắt ta, lúc này bắt ta trở về không chết thì cũng bị tù chung thân. 

"Chính là dong tục khí phụ?" Đại khối băng, ngươi cũng coi ta là người tiêu khiển a? Bất quá trên giang hồ đều nói ta như thế. 


"Xú tiểu tử, không muốn sống sao, dám nói nhị tiểu thư nhà ta..." Lời chưa nói hết đã run rẩy, đương nhiên là bị đại khối băng liếc cho một cái lạnh run. Gia đinh lập tức thức thời im miệng. 

Nhược Nhan tỷ có vẻ xấu hổ nói: "Đúng là Mộ Dung Ý Vân bị Giang trang chủ hưu thê." 

"Chưa thấy qua." Đại khối băng trả lời, thanh âm như băng vỡ.

"Cây đuốc." Mộ Dung Nhược Nhan hạ lệnh, lập tức có người mang tới một cây đuốc, còn đốt lên. Nhược Nhan giơ cây đuốc nhìn về phía ta, thấy rõ đại khối băng, trên mặt cả kinh. Nhưng cũng cực nhanh bình tĩnh lại, không hổ là đệ nhất thế gia đại tiểu thư. Lại nhìn xem ta, ánh mắt phức tạp. Ánh mắt dừng lại ở tay của ta đang cùng đại khối băng nắm chặt lấy. Xong rồi xong rồi, ta đây nhảy xuống sông Trường Giang cũng rửa không được oan này. 

Mộ Dung Nhược Nhan chằm chằm nhìn ta, nhíu nhíu mày, giống như đang nói: Hãy tự lo cho bản thân. 

Nhược Nhan đem cây đuốc giao cho người bên cạnh rồi nói: "Về." Mặt ta không có che sa (sa = khen che mặt), nàng rõ ràng nhận ra ta. Nàng là có tâm phóng ta, cám ơn mỹ nữ tỷ tỷ. 

"Đại... đại tiểu thư..." Mộ Dung Nhược Nhan chuyển ánh nhìn, thấy một lão nhân đang run rẩy nói: "Hắn... là Mục Hàn, là đại ma đầu Mục Hàn." 

Tất cả ánh mắt lập tức chú ý lại đây, ánh mắt lập tức tỏ ra quang mang nguy hiểm đề phòng. 

"Ta trước kia từng là gia nhân của khoái đao Lưu Nhất Đao, năm đó hắn tìm lão gia khiêu chiến, ta đã từng thấy hắn... ánh mắt của hắn, cả đời ta cũng không quên." Đại khối băng nào phải ác ma, sao lại sợ đến như vậy? 

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người lập tức xuất ra vũ khí đề phòng. Nhược Nhan tỷ trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Nói bậy, ta cùng ma giáo giáo chủ từng có duyên gặp mặt, sao có thể là hắn?" Nhược Nhan mỹ nữ lại đối với chúng ta nói: "Gia nô mạo phạm, Nhược Nhan cấp hai vị bồi tội." Mỹ nữ tỷ tỷ thật có tâm phóng ta, ta rốt cuộc hiểu được với nàng vì sao vừa rồi nàng giật mình, nàng sớm đã nhận ra đại khối băng. 

"Phi Hà tiên tử khách khí, bổn tọa đúng là Mục Hàn, làm sao nói mạo phạm." Đại khối băng, ngươi điên sao? Vì sao phải thừa nhận, mọi người lại đề phòng nhìn về hướng chúng ta. 

Ta thực sự giận dữ không thèm lưu tình đá hắn một cước: "Ngươi điên, muốn đánh nhau sao? Ngươi có biết dạo này danh môn chính phái có bao nhiêu người truy ngươi không? Bao nhiêu người hận ngươi, sau này ngàn vạn lần đừng thừa nhận, cái gọi là danh môn chính phái đều thực ti bỉ vô sỉ, ngươi lợi hại nhưng không thể đề phòng địch nhân quá đông a." 

May mắn chỉ là gặp vài tên vô danh tiểu tốt, nếu gặp được cha ta... Đại khối băng hẳn là gặp nguy hiểm. Nam nhân này rất kiêu ngạo, ngẫu nhiên hi sinh một chút ngạo khí cũng không chết được. 

Đại khối băng cười: "Ngươi lo lắng cho ta?" Tất cả mọi người lập tức lùi ra sau vài bước, lấy binh khí thủ trước mắt, đều là run rẩy. Trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng gặp qua Mục Hàn cười. Bởi vì gặp qua hắn cười, người đó đều phải chết. Tư liệu của Bách Hiểu Đường cho thấy, chỉ có trước khi đối phương chết, Mục Hàn mới có xuất hiện đắc ý cười lạnh. Ta thực sự là vinh hạnh, một ngày liền nhìn thấy hắn cười hai lần. Hơn nữa là thực tâm cười, cùng giết người không có quan hệ. 

Ta thực ngu ngốc nhìn hắn: "Muốn chết a, ta lo lắng cho ngươi? Ta là sợ ngươi chết không có ai bảo hộ cho ta." 

Một đám người nhất thời cứng đơ, không tin ta dám nói chuyện với đại ma đầu như thế? 

Mỹ nữ tỷ tỷ nhìn thấy ta giống như tình nhân đối thoại, tán tỉnh. Đối với ta nhợt nhạt cười, lập tức khôi phục lạnh nhạt: "Mục giáo chủ cùng Mộ Dung gia nước sông không phạm nước giếng, xin cứ tự nhiên." Vẫn là tỷ tỷ thông minh, biết chiếm tiện nghi, tính toán thả chúng ta. 

Mỹ nữ tỷ tỷ không có ý kiến, hạ nhân cũng không dám nói chuyện, hoảng sợ nhìn hai người chúng ta rời đi. 

Nhìn thấy chúng ta khuất dần trong bóng đêm, mỹ nữ tỷ tỷ còn ngơ ngác nhìn nơi chúng ta rời đi. 

Một gia đinh nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, nàng kia là ai?" Quả nhiên là tò mò a, truyền thuyết giang hồ cho tới bây giờ đều nói Mục ma đầu cười, giết người không chớp mắt. Cư nhiên đối với một cô nương diện mạo bình thường cười, thậm chí còn bị nàng đá một cước. 

Mộ Dung Nhược Nhan thầm nghĩ: "Muội muội, xem ra hắn đối với ngươi thực là yêu thương, về sau đừng có trở về, tốt nhất đừng để cho ta gặp lại các ngươi, đây chính là thủy hỏa bất dung." 

Nàng lại trừng mắt nói: "Lắm miệng, về." 

~*~ 

Ngày thứ hai. 

Giang hồ truyền rằng, ma đầu Mục Hàn lộ diện, theo người còn có một vị bạch y nữ tỷ, trong truyền thuyết cho tới bây giờ lần đầu tiên hắn cùng vị cô nương đó cười. Thậm chí bị nàng ta đá cho một cước mà không phản ứng, theo người làm chứng, hai người khi đó tựa như tán tỉnh...