Cực Phẩm Khí Phụ Truyện Full

Chương 108: Thành thân lần hai 1

Tắm rửa xong, không biết ác bà nương kiếm đâu ra một bình nước hoa, phun xịt lên người ta, thậm chí, nàng còn tìm cho ta một bộ quần áo ngủ thật đẹp trong tủ quần áo to đùng. Nữ nhân chính là phiền toái, ở thâm sơn mà còn phiền như vậy? 

Đi từ phòng tắm ra, ác bà nương không biết vì sao kéo ta. Ta giựt tay ra nói: "Ngươi kéo ta đi đâu?" 

Nàng liền chỉ chỉ. "Về phòng của ta." 

"Về phòng của ngươi làm gì?" 

"Ngủ." 

Ta chỉ vào phòng của ta. "Ta ở phòng kia? Vì sao phải cùng ngươi ngủ?" Lão công của ta còn chờ ta a, bộ dáng hiện tại của ta đủ mê chết người. 

Nàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi ngủ cùng với nam nhân làm gì, ngủ với ta đi." 

"Chúng ta là phu thê, đã thành thân được nửa năm, ngủ chung với nhau là thiên kinh địa nghĩa." 

"Tiểu nữ oa đừng lừa ta." Nàng cười gian nói: "Ta biết hai ngươi bỏ trốn, tự ý kết làm phu thê có đúng không?" 

"Chúng ta là phu thê cả giang hồ ai cũng biết." 

"Vậy sao ngươi không búi tóc?" Lại là vấn đề này, cổ đại thật là phiền. 

"Ta không thích." 

"Tiểu nữ oa, đừng giả bộ, ngươi nhất định cùng hắn bỏ trốn, tự kết tóc làm phu thê, lại sợ cha mẹ bắt được, cho nên không dám búi tóc đúng không?" Lực tưởng tượng có thể đi viết tiểu thuyết được rồi. 

"Nào có? Hai chúng ta là thiên hạ đệ nhất. Hắn nổi tiếng lãnh khốc, ta nổi tiếng khó chơi, ai dám bắt chúng ta?" Không đợi chúng ta động thủ, Bách Hiểu đường cùng Thần Binh sơn trang đã đem hắn đi giết. 

"Ai nha, ai quản các ngươi có phải hay không, nếu ngươi thực muốn cùng hắn làm phu thê, hôm nào cho các ngươi bái đường là được." Còn bái đường? 

"Ta phải về phòng." 

Nàng bắt lấy vạt áo của ta, "Ngươi nữ oa không biết liêm sỉ, còn chưa có thành thân. Thành thân rồi nói sau, tối nay ngươi ngủ với ta." Giết người a, vì sao phải cùng nàng ngủ, ba ngày gần đây ta cùng Độc Cô hàn đều ngủ ở nơi hoang dã, cho nên thực không có..., thật vất vả... Nàng lại ở đây náo loạn. 

"Không đi." 

Mặc cho ta cự tuyệt thế nào nàng vẫn kéo ta vào phòng ngủ của nàng. 

Trong phòng trang trí tao nhã và thanh tĩnh khiến ta cảm thấy có chút thoải mái. Trên bàn trà còn một cây đàn tranh, vừa nhìn là biết cổ đàn trăm năm khó gặp, quả không hổ là tiên cầm. 

Nàng đóng cửa lại, nhìn ta, hưng phấn nói: "Nguyệt Quang, nghe nói ngươi đàn rất giỏi, hay là ngươi đàn cho ta nghe, ta chỉ điểm cho ngươi." Đại mỹ nhân này sẽ không có ý định thử ta đi? 

Ta trợn mắt. "Nếu ngươi biết cầm nghệ của ta, sao chúng ta có thể so tài?" 


"Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác." Nàng thực ngốc hay là giả ngốc? 

Quên đi, đàn thì đàn. "Muốn nghe cái gì?" 

"Tùy tiện, khúc ngươi đàn tốt nhất." Quả nhiên là thử. 

Ta lộ ra một nụ cười gian trá, "Đàn cho ngươi một khúc ta tự nghĩ ra." Đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó với nàng, lúc này nàng chiếm không nổi tiện nghi. 

"Ngươi tự nghĩ ra?" Nàng kinh ngạc xong, gật gật đầu, "Được, bắt đầu." 

Ta hướng đại mỹ nhân đáng yêu liếc mắt một cái rồi ngồi vào bàn trà, khẽ vuốt những dây đàn để cảm nhận thanh âm, bắt đầu uốn ngón tay. 

Cùng người gặp lại tựa như mộng 

Tỉnh mộng rồi lại vô ảnh vô tung 

Càng muốn quên thì lại càng nhớ 

Chỉ vì người làm ta si cuồng 

Làm cho ta yêu đến quên đạo lí 

Rõ ràng biết không thể 

Làm ta vì ngươi mà thống khổ, vì ngươi mà vui cười 

Không có người đời ta vô nghĩa 

Làn gió khẽ thổi qua trước mắt 

Chẳng lẽ tình yêu chỉ như một cơn gió 

Tâm của ta đã bị thổi bay đi rồi 

Từ nay về sau sinh mệnh cũng như không 

Cùng hứa hẹn cũng trở thành dĩ vãng 

Chỉ cần có người ta còn có vui cười...

Ác bà nương ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, ta nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn. "Đàn rất hay." 

"Thực sự là khúc nhạc do ngươi tự nghĩ ra?" 

"Cầm kĩ của ta không phải thiên hạ vô song, nhưng khúc ta vừa đàn, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất. Không tin thì ta với ngươi đấu. Hơn nữa mỗi từ khúc đều không phải do tiền nhân sở chỉ (người xưa chỉ dạy)(Sở Sở: Vô nghĩa, là hậu nhân sở chỉ)." Ta không có nói là do ta sáng tác. Vừa rồi ta chỉ nói là do ta tự nghĩ ra, là tự nghĩ ra cách dùng cổ tranh diễn tấu lại ca khúc hiện đại. Khụ, ta là bảo bảo (đứa trẻ) thành thật đi? 

"Đàn thêm khúc nữa, ta liền tin." 

"Không vấn đề." 

Ta lại ngồi xuống, tấu lên bài tủ của mình «Giang hồ tiếu», làm đại mỹ nhân ngồi ngốc lăng ở đó, thật lâu sau mới thở ra nói. "Aiz, quả là núi cao còn có núi cao hơn, ta thua." 

Nàng tiếp tục nói: "Ngươi có thể tự nghĩ ra, mà ta không thể, trận đấu ngày mai còn ý nghĩa gì." Hổ thẹn, đó đều là ta ăn trộm của người khác thôi. 

"Ác bà nương, xướng rất hay, cầm kĩ tiến bộ không ít." Họa Tú Tân đã đẩy cửa đi vào, Cùng thư sinh và Kì điên cũng đi vào. 

"Ác bà nương, không nhìn ra ngươi còn có khả năng như vậy." 

Cùng thư sinh cười hì hì nói: "Ác bà nương, ngươi nhìn trúng ai? Nghe ý tứ trong ca từ của ngươi rõ ràng là có người trong lòng." 

Đại mỹ nhân ác bà nương chỉ chỉ ta, nói: "Là nàng đàn, nàng xướng. Phỏng chừng là nàng vì tên tiểu tử cùng đến hôm nay đàn." 

Ta cười hắc hắc. "Cảm ơn các vị đã tán thưởng." 

Ác bà nương khoát tay, "Nữ oa tuổi nhỏ có thể sáng tác ra từ khúc như vậy, ta nhận thua, đồng ý cho nàng linh xà, còn lại, giao cho các ngươi." 

"Nữ oa, đàn thêm khúc nữa cho ta nghe." Họa Tú Tân cao hứng nói, bốn gia hỏa rất tịch mịch, nếu có cơ hội bọn họ phải đùa chết mới cam tâm. 

Ác bà nương vỗ vai hắn. "Nàng đàn là vì tiểu tử kia, ngươi không thể nghe." Đại mỹ nhân tựa như nghĩ tới việc gì hét tướng lên: "Tiểu nữ oa, nó muốn ngủ cùng xú tiểu tử, bọn hắn không phải phu thê, không thể vô lễ như vậy, cho nên..." 

"Nên thế nào?" Ba người cùng hỏi. 

Đại mỹ nhân ngoắc ngoắc tay, ba người liền đưa tai đến, nói thầm cho nhau nghe. Thấy bọn hắn như vậy, thỉnh thoảng có tiếng cười, ta không hiểu việc gì? 

"Liền như vậy." Họa Tú Tân nói một tiếng, bốn người liền buông tay, ba lão nhân cười hi hi nhìn ta rồi lao đi, đại mỹ nhân lại giữ chặt ta, không cho ta ra ngoài. 

Ta quay đầu lại. "Làm gì?" 

"Chải tóc." 

"Vì sao phải chải tóc?" Ta nghi hoặc hỏi. 

"Vì ngươi phải xuất giá." 

"Có nhầm không, chúng ta sớm đã bái đường thành thân." Tuy không có ai làm chứng, nhưng ai mà chả biết. 

Nàng ta không nghe ta nói, trực tiếp đè ta ra chải tóc, lại nghe bên ngoài có một trận ồn ào, phỏng chừng ba tên kia đang gây sức ép với Hàn. 

Rốt cuộc cũng chải xong, đại mỹ nhân lại đeo cho ta một lượng lớn trang sức, sau đó "áp giải" ta xuống phòng khách dưới lầu. Hàn cùng ba lão quái sớm đã ở ngoài, ba lão quái hiện ngồi ở vị trí cao đường. Hàn buồn bực đứng ở giữa phòng. 

"Cái gì cái gì? Đồ đệ của ta cư nhiên không để cho ta làm cao đường?" Đại mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, đỡ ta tiến lên nói, "Ba người các ngươi... Đó là đồ đệ của ta, cao đường nhất định phải là ta làm." 

"Đó là đồ đệ của ngươi, còn chúng ta cho đồ đệ thú thê tử thì sao?" Hai người chúng ta là đồ đệ của bọn hắn khi nào? 

Hàn không nói gì, đi đến bên ta, nhìn thoáng qua. "Vân nhi, nàng rất đẹp." Trong lòng ta một trận ngọt ngào, được lão công khen tuyệt đối là sự sung sướng của nữ nhân. 

"Đương nhiên, thê tử của chàng là xinh đẹp nhất." Ta bất đắc dĩ liếc bốn lão quái. "Làm sao bây giờ?" 

"Bái đường." 

"Thực sự phải nháo cùng bọn họ." 

"Có bốn vị tiền bối làm chứng, cũng không làm cho nàng ủy khuất." 

Ta thè lưỡi. "Đều đã lạy thiên địa rồi." 

"Để bọn họ bái hai lần, tất cả đều làm cao đường." Cùng thư sinh lớn tiếng phát biểu ý kiến, đánh gảy lời chúng ta muốn nói. 

"Chủ ý hay." 

"Nếu không thì bái ba lần, bái ta nhiều một chút." 

"Cút, về sau, tiểu Giang cưới thê tử thì cho bái ngươi." Quỷ thư sinh nói. 

"Đừng cãi nữa, bái đường nha." Ta bực mình chen vào. 

"Bái cao đường hai lần." 

"Biết." 

Ở tình huống dở khóc dở cười, ta cư nhiên cùng Hàn bái đường một lần nữa. Khi bái đường thiếu chút nữa đem bốn tên gia hỏa kia kích động đến trời nghiêng đất ngả. Đáng giận nhất là, bái đường xong, bọn hắn cư nhiên nháo động phòng, ta thiếu chút nữa ngất. Cũng đã già như vậy, nháo làm gì? Cuối cùng, chúng ta cũng có thể đẩy bốn tên gia hỏa kia ra, bọn hắn cực kì vui sướng đi ra ngoài. Bốn kẻ điên, lại nghĩ tới đệ tử của họ, hẳn là khổ không thể tả. 

Bốn lão quái tuy làm loạn, nhưng ta cũng cảm thấy rất vui. Hôn lễ rất náo nhiệt, nhưng cái gì cũng không có, chỉ có một phòng tân hôn được bài trí đầy đủ, nến hồng chữ hỉ, cũng không biết tìm đâu ra. 

Ngồi với hắn ở mép giường, ta thấp giọng bật cười. "Bọn hắn rất thú vị, thật hi vọng chúng ta sau này có thể giống như bọn hắn, thực vô tư." 

"Đương nhiên." Hàn kéo tay ta, nhẹ nhàng lôi kéo, ta liền rơi vào lòng ngực hắn. 

"Hàn, làm gì?" 

"Vân nhi, quên sao, hôm nay chúng ta động phòng hoa chúc." 

Ta cười. "Động phòng? Nửa năm trước đã làm rồi." 


"Không phải lần đó." 

"Ân?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn. 

Hắn tựa tiếu phi tiếu. "Nàng bị thương, đêm ở ôn tuyền, tính từ lần đó đi." 

Nghĩ lại lần đó làm ta thực xấu hổ, nhịn không được đỏ mặt. "Không cho phép nói việc đó, chán ghét, cư nhiên khi dễ ta như vậy." 

"Quan trọng là về sau nàng là nữ nhân của ta, còn địa điểm và thời gian không quan trọng." 

"Không cho nói, lần đó quên đi." Ngày hôm đó, người đầy dấu hôn, sau đó lại còn được đề lên giang hồ nguyệt báo, tức giận đến chửi tục cả ngày. Dù sao cả giang hồ đã biết chúng ta là phu thê, chỉ có điều quá khoa trương. 

"Được." Hắn cười nhẹ. 

Hắn cười trông rất mê người, mê đến chết ta, khi ta bớt mê một chút thì môi đã bị hắn ngấu nghiến, cơ thể đã bị hắn đặt lên giường. 

"Tính từ hôm nay, được không?" Hắn ôn nhu hỏi. 

"Sao lại vậy?" 

"Thì như vậy." 

"Cứu mạng a." 

Tất cả sau đó là những cảnh tượng trẻ em không được xem, toàn bộ ngôn từ biến thành hành động, một đêm hoan ái.... 

~*~ 

Ngày thứ hai, ta còn đang ngủ mơ, nghe thấy bên ngoài âm thanh huyên náo khiến ta không thể yên giấc. Bốn người này, không cãi nhau thì chết a? Bọn hắn cãi nhau không mệt nhưng ta nghe đã mệt tai, đồ đệ bọn hắn võ công chưa biết, nhưng nhất định có thần công bịt tai vô địch thiên hạ. 

Ta buồn chán rúc vào ngực của Hàn. "Bọn hắn làm cái gì?" 

Hàn thản nhiên nói: "Không biết." 

Ta oán hận nói: "Mấy người này, không biết làm cái gì?" 

Hắn lắc đầu cười. "Nàng có thể hỏi bọn hắn." Ngươi biết nói giỡn từ bao giờ? 

"Ta mệt mỏi, vốn định ngủ một giấc thật tốt, kết quả thành ra như vậy, sáng sớm làm cái gì mà ồn ào?" Ta cực kỳ khó chịu, bốn lão già này, không cho ta ngủ chút sao? 

Hàn ôm ta. "Ngủ đi, không cần để ý bọn hắn." 

Ta bực mình. "Bọn hắn ồn như vậy, sao ngủ?" 

Hàn nghe vậy không khỏi cười cười 

"Ta sợ ba lão già này, ta nghĩ đệ tử của mấy bọn hắn liệu có thể sống đến giờ này không, chẳng trách bỏ nơi này đi bao năm không trở lại." 

Ta vừa nói xong, chợt nghe bên ngoài đập cửa. Ta vừa định thần, lại nghe quỷ thư sinh nói. "Tiểu tức phụ (con dâu), ta chờ ngươi mời trà đã lâu, sao còn chưa đứng lên?" Ta sao lại thành con dâu của hắn?