Cực Phẩm Khí Phi

Chương 122: Chạm mặt người quen

Editor: Junenar

Betaer: Bồ Công Anh

“Thiên Thiên, phía trước có một quán trọ, đêm nay chúng ta nghỉ ở quán trọ kia nhé!” Hầu Quân Lâm vừa cười nói vừa chỉ vào một quán trọ nhìn qua cũng không đến nỗi nào cách đó không xa.

Tiện thể nhìn sang, quả thật quán trọ kia cũng không tệ lắm, mặc dù không được hoa lệ như kinh thành, nhưng ít ra nhìn tổng thể cũng không tồi, tự nhiên đơn giản, hơn nữa vô cùng phù hợp với nơi rừng núi như này.

“Được.”

Ngựa của bọn họ nhanh chóng phi tới quán trọ kia.

Khi bọn họ đi vào quán trọ mới phát hiện phía bên trong lại là một hiện trạng hoàn toàn khác. Cách sắp đặt tổng thể khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái, đặc biệt đối với người đi đường cả ngày mà nói, mệt nhọc một ngày, chỉ muốn tìm nơi nào đó thoải mái để nghỉ ngơi thật tốt một chút.

Không ngờ ông chủ này thật đúng là biết cách nắm bắt lòng người đi đường.

Mấy người Thiên Thiên vừa ngồi xuống, đã thấy tiểu nhị mang tất cả món ăn lên bàn, mà tất cả những món kia đều là món Thiên Thiên thích.


“Hầu Quân Lâm, đây là quán trọ thuộc sơn trang của ngươi hả!” Thiên Thiên tùy ý gắp một món đưa vào miệng rồi nói.

“Ha ha, bị nàng nhìn ra rồi!” Hầu Quân Lâm nhẹ nhàng cười, không ngờ nhanh như vậy đã bị Thiên Thiên phát hiện.

“Ngươi vừa vào, chưởng quỹ của quán trọ đã vội vàng tiến lên mỉm cười chào đón, còn những món ăn này, chúng ta còn chưa gọi món mà tất cả đã được mang lên, hơn nữa những món này đều là món bình thường ta thích ăn, cuối cùng, ngươi xem.”

Thiên Thiên nháy mắt ý bảo Hầu Quân Lâm quay lại nhìn.

Chỉ thấy chưởng quỹ quán trọ vừa lau mồ hôi lạnh, vừa hơi nhìn về phía bọn họ, lúc tầm mắt chạm nhau còn khẽ gật đầu mỉm cười.

“Xem ra có vài người còn không có năng lực để ngồi lên vị trí kia đúng không?” Hầu Quân Lâm chỉ nhẹ nhàng nói, mà chưởng quỹ ở bên cạnh đã mềm nhũn chân uỳnh một cái ngã ngồi xuống mặt đất, đang lúc hắn muốn tiến lên cầu xin tha thứ chợt nghe Thiên Thiên lên tiếng.

“Có một vài thuộc hạ lần đầu gặp mặt ông chủ sẽ khó tránh khỏi khẩn trương đôi chút, đừng để xảy ra lần thứ hai là được rồi.” Thiên Thiên nhìn chưởng quỹ đã có tuổi kia, trong lòng không khỏi có một tia đồng tình.

“Vậy cứ làm theo lời Thiên Thiên nàng nói đi!” Hầu Quân Lâm hơi mỉm cười nói.

Chưởng quỹ vội vàng đứng dậy tới bên cạnh Thiên Thiên, hết sức khúm núm nói, “Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư!”


Sau khi dùng bữa xong, cộng thêm gội rửa hết mỏi mệt trên người, thân thể tự nhiên cũng thoải mái hơn. Lúc nằm nhoài trên chiếc giường nhỏ, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Đêm đen kéo tới, bên ngoài nổi trận gió lạnh, đột nhiên một bóng người xông vào trong phòng.

Bóng dáng ấy khẽ khàng tới bên chiếc giường nhỏ, nhìn kỹ cử chỉ của người đó, trên mặt biểu lộ vẻ dịu dàng.

Khi bàn tay lớn của hắn định chạm lên người người kia, Thiên Thiên đang nằm trên giường nhỏ bỗng nhiên tỉnh giấc.

Trở tay tóm lấy, rồi xoay người, dùng sức lôi kéo, bóng người kia liền bị quăng qua một bên.

“Nàng trở nên lợi hại từ lúc nào vậy?” Bóng người kia không hề đấu lại với sự tấn công bất ngờ này, mà chỉ đứng dậy hơi mỉm cười nói.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, hóa ra người tới chắc là...

“Hàn, tại sao nửa đêm nửa hôm ngươi lại xuất hiện trong phòng của ta? Còn nữa, làm sao ngươi biết ta ở quán trọ này?” Đốt nến xong, nhìn thấy rõ người tới bèn tò mò hỏi.


“Thật ra thì ta đi theo các người suốt.”

“Đi theo? Tại sao ngươi lại đi theo? Ngươi có thể đường đường chính chính xuất hiện mà?” Thiên Thiên thốt lên, với sự hiểu biết của nàng về Hàn, Hàn sẽ không hành động như thế, trừ phi hắn có mục đích khác mới phải làm như vậy.

“Ta phát hiện có người đang ngầm điều tra nàng. Ta âm thầm đi theo các người là muốn xem thử ai đang điều tra sau lưng nàng?” Đây cũng là do một dịp tình cờ nên hắn mới phát hiện được có người đang âm thầm theo dõi nàng, nhưng võ công người nọ cũng không kém cạnh mình, hành động lại vô cùng bí ẩn, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể tra nổi rốt cuộc hắn là ai?

“Ai lại âm thầm điều tra ta? Trong mắt người đời, ta phải là người đã chết, còn có thể là ai biết tin ta chưa chết đây?” Rốt cuộc là ai làm? Thậm chí đến Mặc và Hầu Quân Lâm bên cạnh mình cũng không phát hiện?

“Người kia hết sức bí ẩn, đến nay ta vẫn không tra ra được vì sao muốn điều tra nàng.” Chẳng qua hắn cảm thấy người này hẳn nàng quen biết, thậm chí biết nàng vẫn chưa chết.

Biết những chuyện này ngoại trừ người bên cạnh hiện tại, còn ai có thể biết? Chẳng lẽ là….

“Quý Thuần Hoàn, chỉ có người này biết ta không thật sự chết.”

“Hắn? Được, ta sẽ kiểm tra dọc theo con đường này.”

“Hàn, ngươi tính tiếp tục âm thầm đi theo chúng ta sao?” Thật ra ban đầu nàng và Hàn chỉ kết nhóm trên phương diện làm ăn, rồi sau đó cũng chẳng biết từ lúc nào đã phát triển thành mối quan hệ hiện tại.

“Đúng thế, ta bí mật điều tra thì sẽ dễ tra ra kẻ vụng trộm sau lưng kia có mục đích gì hơn.” Mặc dù hắn rất muốn được như hai người kia đứng bên cạnh nàng, nhưng muốn tra rõ mục đích kẻ kia, hắn phải âm thầm bảo vệ nàng.


"Cảm ơn!"

Bất chợt, Thiên Thiên như nhớ tới điều gì, “Đột nhiên ngươi xuất hiện ở đây, theo như bình thường, có người xông vào trong phòng ta, Mặc sẽ phải nhanh chóng xuất hiện chứ, lúc này đã qua lâu như vậy, vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, không phải ngươi đã qua chào hỏi hắn trước đấy chứ!”

Mộ Dung Hàn gật đầu một cái, trước khi hắn tới đây, đích thực đã gặp mặt Mặc, cũng nói với hắn chuyện này để hắn chú ý đến an nguy của Thiên Thiên hơn.

“Hai người các ngươi quen biết nhau hẳn đã lâu!” Càng ngày càng cảm thấy hai người Hàn và Mặc đã quen biết trước từ lâu, nàng hy vọng bọn họ có thể chủ động nói ra.

“Đến lúc đó ta sẽ kể rõ hết tất cả cho nàng.” Đến thời điểm, hắn sẽ thành thật hết tất cả cho nàng, chẳng qua không phải lúc này.

Hôm sau.

Đoàn người Thiên Thiên đang chuẩn bị rời khỏi quán trọ, tiếp tục lên đường thì bắt gặp hai người quen biết.

Khi hai người kia nhìn thấy thì khuôn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó là phấn khích.

“Thiên Thiên, thật tốt quá, nàng còn sống, ta biết trời cao đối với ta vẫn rất tốt.”

*************