Dịch: workman
Biên tập: Ngọc Vi
Hai người Cao Tù vội vàng nhảy lên bờ, muốn ra tay giúp đỡ. Bố Y lão tía nhìn họ vài lần, thận trọng nói:
- Khách nhân, việc nhỏ này không cần phiền toái các ngươi. Bây giờ đã vào Tự Châu phủ, chắc các vị khách nhân còn có quan trọng hơn cần phải đi sớm.
Lâm Vãn Vinh tự nhiên hiểu được Miêu tộc trưởng lão thành cẩn trọng, tựa hồ không muốn tiếp xúc nhiều hơn với người Hoa. Hắn gật gật đầu, sờ sờ vào ngực, lục lọi mãi mới vất vả móc ra một cái gì đó thích hợp, mỉm cười giao cho thiếu nữ:
- Lão tía, Y Liên, hôm nay ơn cho đi nhờ, Lâm mỗ cảm kích vô cùng, nếu nói tiền bạc thì quả là coi thường huynh đệ tỷ muội người Miêu. Ta có một món đồ nhỏ này, muốn tặng cho nhị vị, coi như là kỷ niệm lần chúng ta quen biết. Sau này nếu các ngươi tới kinh thành, xin nhất định phải tới nhà ta làm khách!
Trong tay hắn chính là một khối ngọc thật đẹp, một bên có khắc hai tiểu oa nhi hoạt bát đáng yêu, bên kia có một khuôn mặt thanh niên tươi cười, thần thái bay bổng, ở giữa còn khắc là chữ Lâm.
Ngọc bội này chính là do xảo thủ của Lưu Nguyệt Nga Lưu đại tỷ, một Kim Lăng thế gia, khi nghe Lâm Tam huynh đệ nhất pháo song hưởng sinh nhi tử, đặc ý từ Kim Lăng gia công chế tác, cho khoái mã chạy tám trăm dặm đưa đến kinh thành. Tổng cộng chỉ làm ra mười miếng. Đối với Tam ca, đây là kỷ niệm của Lâm gia, trân quý vô cùng.
Ngọc bội trong suốt rực lỡ, lấp lánh tinh khiết, giống như ánh sáng bảy màu trong giọt sương sớm, cực kỳ xinh đẹp. Y Liên nhìn thấy rất yêu thích, nhưng có chút phiền não, đẩy miễn ngọc trở về, cả giận nói:
- A Lâm ca, ta đã nói rồi, người Miêu giúp nhân khác không cầu hồi báo! Ngươi làm như vậy, ta rốt cuộc không muốn gặp ngươi nữa! A tía, chúng ta đi!
Người Miêu tính cách thẳng thắn, Bố Y lão tía ừm một tiếng, cùng con gái thu thập đồ đạc, quay lưng bỏ đi! Lâm Vãn Vinh vội vàng ngăn hai người lại:
- Hai vị chậm đã!
Bố Y trừng mắt, dùng tấm thân khô gầy che cho con gái ở sau lưng, quát:
- Hoa gia lang, ngươi muốn làm gì?!
- Lão tía, ngươi hiểu lầm rồi!
Nhìn hắn bảo vệ con gái, khẳng định cho mình là một tên du côn, Lâm Vãn Vinh gãi đầu cười khổ:
- Ta rất kính nể việc người Miêu giúp đỡ người khác không cầu hồi báo! Nhưng người Hoa chúng ta cũng có một quy củ, goi là "thụ nhân tích thủy, báo dĩ dũng tuyền"! (chịu ơn một giọt nước, trả lại cả suối nguồn). Các ngươi không muốn lấy món đồ ta tặng, là bởi vì các ngươi cảm thấy nó quá giá trị, nhưng trong mắt ta, tiền không mua được nó! Cao đại ca, cho ta mượn trường đao của ngươi dùng một chút...
Hắn tìm một khối đá lớn, để miễn ngọc nằm ngang trên đó, Cao Tù vội vàng hai tay đưa lênn bội đao. Hai cha con Bố Y mở to hai mắt nhìn hắn, không biết tên người Hoa này muốn làm cái gì.
Lâm Vãn Vinh nín thở, trường đao sắc bén nhằm thẳng vào ngọc thạch, dùng sức cứa một cái, trên miệng ngọc liền hiện ra một vết trầy thật sâu, như khảm vào gân mạch, đá vụn bay tán loạn.
Y Liên vội vàng kêu lên:
- A Lâm ca, ngươi làm gì thế?!
Ngọc vốn rất giòn, cũng may Lâm Vãn Vinh dùng thủ pháp rất hay, chỉ cứa vài vệt xước nhỏ là ngưng tay. Nhưng từ nay, khối miễn ngọc danh quý giá trị không lường được, rốt cuộc không đáng giá gì nữa. Hắn gật gật đầu hài lòng, đưa ngọc thạch cho thiếu nữ, cười nói:
- Tốt rồi, bây giờ có thể rồi!
Y Liên đau lòng tiếp nhận ngọc thạch, vội vội vàng vàng xoa xoa những đá vụn trên mặt miếng ngọc, giân dỗi dậm chân:
- Người Hoa này thật sự là một tên bại gia tử! Một khối ngọc đẹp như vậy, đã bị ngươi hủy đi rồi! Cả Miêu trại chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Nếu dùng tiền so sánh, nó khẳng định không đáng giá một xu! Nhưng ngọc thạch có giá, lòng người vô giá, trong lòng ta, giá trị của nó trước giờ không có gì thay đổi! Lão tía, Y Liên, bây giờ các người nguyện ý nhận nó chưa?!
Quả thực đây là ép mua ép bán, Y Liên bất lực nhìn A tía, Bố Y cũng không có biện pháp nào, chỉ có nước gật đầu nhận lời. Thấy A tía đáp ứng, thiếu nữ vội vàng lấy từ chiếc túi tùy thân của người Miêu một cái khăn, vô cùng cẩn thận lau vết xước trên ngọc thạch.
Bố Y rốt cuộc cũng đã sống lây, hiểu rộng biết nhiều, nhìn Lâm Vãn Vinh, bất lực nói:
- Hoa gia lang, ngươi tìm mọi biện pháp muốn tặng lễ vật cho chúng ta, có phải là còn có chuyện gì khác phải không?!
Lâm Vãn Vinh suy tính rất lâu, thế mà liếc mắt đã bị lão nhân này nhìn xuyên thấu, nhất thời mặt nóng lên, vội vàng cười ha ha nói:
- Lão tía, không dối ngài, ta muốn hỏi thăm ngài một người!
"Hỏi thăm một người?" Việc này cũng không tính có gì khó xử, lão tía gật đầu:
- Là người ở Tự Châu phủ hả? Hoa gia hay là người Miêu? Ngươi nói xem!
- Hẳn là ở Tự Châu phủ, nàng là người Miêu, tên là An Bích Như!
- An Bích Như?
Bố Y lão tía suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu:
- Miêu trại chín xóm mười thôn, không nghe nói ai có tên này!!
"Không thể nào?" Lâm Vãn Vinh chấn động, với sự mỹ lệ và cá tính của sư phó tỷ tỷ, tại Miêu trại hẳn phải nổi danh tưng bừng mới đúng, làm sao mà không có tên như vậy:
- Lão tía, ngài ngẫm lại xem! Tỷ tỷ này của ta trông rất đẹp, đẹp như tiên nữ ấy, cả ngày thích cười, không có việc gì thì thích dùng châm đâm mông người ta...
- Híc híc…
Thiếu nữ Y Liên khẽ bật cười:
- A tía ta là bách sự thông của chín xóm mười thôn, cha nói không có tỷ tỷ họ An của ngươi, vậy đúng là không có rồi!
Hai cha con này, một người là bách sự thông, một người là bách linh điểu, chắc phải rất hiểu mọi việc ở Miêu trại. Chẳng lẽ là chúng ta đi lạc đường rồi, An tỷ tỷ không ở chỗ này sao?! Nhưng Tự Châu chính là nơi ở cư ngụ lớn nhất của người Miêu, chừng hai mươi vạn người, quê hương của sư phó tỷ tỷ hẳn là ở nơi này chứ!
Hắn nghĩ tới nghĩ lui mà không tìm được lời giải, người tuy đã tới Tự Châu rồi, nhưng vẫn như người không tìm thấy đường đi, tinh thần ủ rũ, giống như cây gặp sương muối!
Y Liên tâm địa rất thiện lương, thấy hắn như vậy nhất thời không đành lòng, nhẹ giọng nói:
- A tía, mấy năm trước không phải trong làng còn có vài vị tỷ tỷ từ bên ngoài trở về sao? Có... Người nào họ An không? A Lâm ca, tỷ tỷ ngươi có gì thần kỳ nữa không?
- Đúng, đúng…!
Tinh thần Lâm Vãn Vinh chấn động:
- Nàng hẳn là mùa xuân năm nay mới về lại Miêu trại, không chỉ rất đẹp, mà sở trường y thuật, độc thuật, cổ thuật, nụ cười rất câu hồn! À, được rồi, nàng còn thường xuyên gạt ta là sắp tương thân với người khác...
Cha con Bố Y biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, Y Liên cẩn thận hỏi:
- A Lâm ca, ngươi... Ngươi muốn tìm... Chẳng lẽ lại là Thánh cô?!
"Thánh cô?" Lâm Vãn Vinh sửng sốt: "An tỷ tỷ ở Bạch Liên giáo trà trộn vào xã hội đen, ngoại hiệu là thánh mẫu, trở lại Miêu trại, chẳng lẽ sửa lại thành Thánh cô sao? Ai thèm quan tâm ngươi là cái gì Thánh cô, ta tới đây chính là muốn biến nàng thành thánh tẩu mà!" Hắn mừng rỡ gật đầu:
- Đúng... Đúng... Hẳn là nàng rồi! Thánh cô tên gọi là gì?
- Thánh cô là Thánh cô, làm gì có tên chứ?
Y Liên giật mình hiểu ra:
- Hiểu rồi, ngươi cũng tới tham gia Hoa Sơn tiết, muốn tương thân với Thánh cô?!
"Hoa Sơn tiết? Tương thân?" Lâm Vãn Vinh nghe thế đầu to đùng ra:
- Chậm một chút. Chậm một chút. Y Liên. Cái gì là Hoa Sơn tiết, Thánh cô tương thân với ai?!
- Ngươi không phải tới để tương thân sao?
Thiếu nữ Miêu tộc có vẻ nghi hoặc:
- Hoa Sơn tiết cũng gọi là Cản Miêu tràng, là một lễ truyền thống của Miêu nhân chúng ta, hàng năm tháng ba và tháng chín đều có một lần, là nơi chúng ta cầu phong thuận gió hòa, nhà nhà hưng vượng... Cũng.... cũng...
Nàng mặt đỏ bừng, bối rối ngập ngừng, Bố Y lão tía cười nói tiếp:
- Cũng là ngày nam nữ người Miêu chúng ta đuổi bắt nhau để tương thân!
Vậy là được rồi! Hoa Sơn tiết ngày ba tháng chín. An hồ li lại muốn làm gì đây, còn không thông báo cho ta một tiếng! Thật tức chết ta. Nàng không lo tiểu đệ đệ không đến kịp sao?!
Hắn nghiến răng trèo trẹo, vừa phẫn nộ vừa buồn bực. Y Liên thấy hắn như vậy, lắc đầu khuyên nhủ:
- A Lâm ca, muốn tương thân với Thánh cô, đều là những nhân vật kiệt xuất nhất Miêu trại và Tự Châu, ngươi không có hy vọng đâu!
- Ừm. Ta biết. Ta đến xem nàng tương thân như thế nào thôi?!
Lâm Vãn Vinh nghiến răng nói:
- Y Liên, Thánh cô ở đâu, cưỡi ngựa vài canh giờ có thể tới không? Ta muốn đi tới đó!
Thiếu nữ duyên dáng cười khanh khách, quay qua Bố Y nói:
- A tía, người xem người này này. Không biết gì cả. Thế mà dám vào Tự Châu!
Bố Y gật gật đầu:
- Hoa gia lang, ngươi có biết Tự Châu này có bao nhiêu người không? Ngươi có biết chín xóm mười thôn liên hoàn ba mươi sáu trại, khoảng cách xa lắm không? Thánh cô là dân bạch Miêu. Thân phận cao quý, ở trên ngọn núi cao nhất Tự Châu, thôn Bích Lạc trên đỉnh Quân Liên Ngũ Liên, núi cao vực sâu, cách nơi này vài trăm dặm, cho dù cưỡi ngựa nhanh nhất, không ngủ không nghỉ, cũng phải đi hết ba ngày ba đêm!
"Bạch Miêu. Thôn Bích Lạc, An tỷ tỷ!" Lâm Vãn Vinh đau đầu, vội hỏi:
- Lão tía, các người cũng là bạch Miêu hả? Vậy có phải cũng ở cái núi gọi là Quân Liên cái gì cái gì đó?
Y Liên vội vàng xen vào:
- Ai nói chúng ta là bạch Miêu? Chúng ta là hồng Miêu, chỗ ở của chúng ta cách đây ba dặm, là rìa ngoài chín xóm mười thôn trung ở Tự Châu, tên gọi là thôn Ánh Nguyệt!
- Bích Lạc thôn, Ánh Nguyệt thôn?
Lâm Vãn Vinh nghe thế tỏ vẻ vô cùng hâm mộ:
- Mấy cái tên này không biết ai đặt ra, quá hay đi, thật là dễ nghe!
Bợ đít thần công của hắn sớm đã xuất thần nhập hóa, thiếu nữ người Miêu nghe thế mừng rỡ vô cùng, e thẹn khen ngợi:
- A Lâm ca, ngươi còn thẳng thắn hơn cẳ người Miêu chúng ta!
Lão Cao Tứ Đức hai người nghe thế lặng người đi: "Nếu nói Tam ca thẳng thắn, vậy khắp nơi trên đời này toàn là người thẳng thắn cả!"
Hỏi một chút, mới biết nơi này là cảnh nội của Hưng Văn huyền, chính là rìa ngoài của Tự Châu, cách Quân Liên rất xa. Thánh cô mười phần thì đến tám chín là An tỷ tỷ rồi, trong lòng hắn cũng lo, nhưng vì sắc trời đã hoàng hôn, lại không quen đường sá, giống như một con ruồi mất đầu bay tán loạn thì không phải biện pháp, chỉ có nước kiềm chế tính tình, từng bước từng bước đi tới.
Hắn bất lực thở dài, đang muốn ôm quyền từ giã cha con người Miêu, bỗng nghe Y Liên nói:
- A Lâm ca, các ngươi bây giờ muốn đi tìm chỗ ở hả?!
"Đương nhiên muốn ở khách sạn rồi, cả ngày dãi dầu sương gió, muốn gãy cả xương!" hắn khẽ gật đầu, thiếu nữ trù trừ nói:
- Trấn gần nhất cách chỗ này hai mươi dặm, toàn là sơn đạo hiểm trở, lại đi đêm, với cước trình của các ngươi, chỉ sợ phải đi hơn hai canh giờ cũng chưa tới.
"Hai canh giờ?" Lâm Vãn Vinh nghe thế lè lưỡi: "Vậy không phải lấy mạng của ta sao?!"
Mặt Y Liên có vẻ hơi ngượng, trộm nhìn Bố Y, nói khẽ:
- A tía...
Bố Y lão tía nhìn ba gã này người Hoa, không đành lòng:
- Sơn đạo xa xôi, nếu các vị khách nhân không chê, tối nay tới trại của chúng ta ở tạm! Người Miêu thô lậu, sợ chiêu đãi không chu toàn, chậm trễ hành trình của các vị!
- Làm sao phụ hảo ý như vậy được?
Tam ca tiện đà làm tới, vội vội vàng vàng vỗ vai Tứ Đức:
- Mau mau, thu thập đồ đạc, đi theo lão tía mau mau!
"Tên người Hoa này, chẳng biết ai dạy ra như vậy!" Lão tía than thở, Y Liên duyên dáng cười khanh khách.
Ánh Nguyệt thôn cũng chỉ có cách đây ba dặm, dựa theo ý nghĩ của Lâm Vãn Vinh, hẳn là cứ nhấc chân là tới. Nhìn con đường nhỏ ngoằn ngoèo như ruột dê trên sườn núi, hắn mới biết được vì sao hai mươi dặm sơn đạo phải đi hết hai canh giờ!
Trên đường, thiếu nữ Miêu tộc đi tới đi lui, không ngừng dặn dò họ cẩn thận sơn đạo hiểm trở. Lâm Vãn Vinh nhìn nàng cầm ngọc bội trong tay, dùng gấu áo lau lau vết xước trên mặt ngọc, nhưng rốt cụôc cũng không xóa được, nàng thỉnh thoảng vẫn cầm lên, tinh tế nhìn ngắm vuốt ve, hiển nhiên cực kỳ yêu thích.
Lâm Vãn Vinh nhìn thế không đành lòng, nói khẽ:
- Y Liên, ta sẽ tặng cho ngươi một ngọc nguyên lành!
- Đừng!
Thiếu nữ giận:
- Nó không đáng tiền, ta mới thích!
"Lời này phải giải thích như thế nào?" Lâm Tam vô cùng mê hoặc.
Y Liên nói:
- A tía nói ta mới hiểu được, thì ra ngươi tặng cho chúng ta đồ vật này, là muốn hỏi chúng ta vài việc, nên ngươi mới không tiếc hủy đi một khối ngọc như vậy! Mẹ nói, Hoa gia lang có lắm tâm tư, mười Miêu nữ có chín bị họ lừa, bảo ta nhất định phải cẩn thận, thật sự là đúng y như vậy!!
"Sao nói vậy được!" Lâm Vãn Vinh cười to, khoát tay:
- Chủ ý của ta quả là không ít, nhưng chỉ dùng để trừng phạt người xấu thôi. Trước giờ không gây họa cho người tốt, mấy cái thứ tâm tư mà mà mẹ nàng nói không có quan hệ gì!
- Ai biết ngươi nói thật hay giả!
Thiếu nữ đột nhiên đưa tay chỉ trỏ, hưng phấn kêu lên:
- A Lâm ca, mau nhìn, chúng ta tới trại rồi!
Nhìn lại, một hồ nước thật lớn như một cái gương khổng lồ chìm dưới đất, trong suốt thấy tận đáy nước, những vòng sóng lăn tăn, bốn phía đều là núi, có cả ngàn nhà sàn chắc chắn, những cô gái Miêu tộc ca hát lấy áo về, tự nhiên tuyệt vời.
- Đùng
Cũng không biết khỏi lửa bốc lên từ đầu, tiếp theo có những thanh âm hô hoán rồi tiếng kiếm đa vang dội. Thiếu nữ Y Liên đang rất hưng phấn nhất thời sắc mặt đại biến:
- Chết rồi, quan phỉ đến rồi!