Mẹ của Thẩm Định Trạch là Kỷ Tiểu Vân- vợ đầu của Thẩm Diệu Minh, nghe nói năm đó Thẩm Diệu Minh vì cưới Kỷ Tiểu Vân mà tốn rất nhiều tâm tư, nhưng Thẩm Diệu Minh làm gì cũng không được nhà họ Kỷ coi trọng, Thẩm Diệu Minh hạ quyết tâm, nhất định phải có thành tựu cá nhân, lúc này mới có Trường Sinh Đường như hiện tại. Sau khi Thẩm Diệu Minh thành danh, ông thật sự trở về nhà họ Kỷ cầu hôn Kỷ Tiểu Vân, điều khiến Thẩm Diệu Minh cảm động chính là Kỷ Tiểu Vân vẫn luôn chờ ông, trong khoảng thời gian này Kỷ Tiểu Vân bị người nhà ép hôn nhiều lần, Kỷ Tiểu Vân đều kiên định chờ ông, cho dù lấy cái chết uy hϊế͙p͙ người nhà cũng không tiếc.
Nhà họ Kỷ khi đó, chẳng những không ngăn cản hai người họ nữa, thậm chí còn sợ Thẩm Diệu Minh thành đạt rồi sẽ ghét bỏ Kỷ Tiểu Vân, vô cùng cấp bách hy vọng hai người mau chóng kết hôn.
Sau khi Thẩm Diệu Minh và Kỷ Tiểu Vân kết hôn, đúng là đã trải qua một cuộc sống hạnh phúc khiến người khác ao ước, nhưng theo năm tháng tuổi tác của họ dần lớn, vẫn không có con, rất nhanh đã có lời đồn Kỷ Tiểu Vân không thể sinh con, không ai hoài nghi, dù sao sức khỏe của Kỷ Tiểu Vân cũng không khỏe mạnh. Mà cách làm của Thẩm Diệu Minh càng chứng minh tin đồn, chẳng mấy chốc con trai đầu lòng của Thẩm Diệu Minh là Thẩm Định Khải xuất hiện, sau đó là con trai thứ hai…… Sau đó, Kỷ Tiểu Vân không chịu nổi cuộc sống này, cãi nhau với Thẩm Diệu Minh, có lẽ Thẩm Diệu Minh cũng đã chịu bà đủ rồi, vì thế trực tiếp bảo người ta đuổi bà đi, mắt không thấy tâm không phiền, lâu ngày, mọi người gần như quên mất Thẩm Diệu Minh còn có một người vợ cưới hỏi đàng hoàng.
Cho dù Thẩm Diệu Minh ôm tâm tư gì đuổi Kỷ Tiểu Vân đi. Tin tức Kỷ Tiểu Vân đã chết đều được mọi người biết đến, không có ai biết, Kỷ Tiểu Vân vì sinh con nên thân thể quá yếu mà chết, thân thể bà suy yếu đến mức không thể chịu đựng được mang thai mười tháng.
Thẩm Diệu Minh vì đứa con trai này mà làm hết khả năng bảo vệ, cho dù là để cho nó mai danh ẩn tích, thậm chí vì bảo hộ sự tồn tại của nó, có thể thật sự giả vờ đứa con trai này không tồn tại, cho dù thống khổ, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo an toàn cho nó. Thẩm Định Khải Thẩm Định Bình đã trải qua bao nhiêu vụ ám sát, Thẩm Diệu Minh biết rõ trong lòng, vì thế điều này tạo nên hoàn cảnh sống đặc biệt của Thẩm Định Trạch.
Thẩm Định Trạch khi đó cũng không gọi là Thẩm Định Trạch, anh gọi là Kỷ Thừa Ca, là Kỷ Tiểu Vân tự mình đặt tên.
Kỷ Thừa Ca sống trong hoàn cảnh nhìn như rất đơn giản, bề ngoài là con của đôi vợ chồng đã mất sống cùng bà ngoại, theo bà ngoại chậm rãi trưởng thành, gia cảnh anh nghèo khó, thành tích học tập bình thường, bình thường không nói nhiều, ngoại trừ một gương mặt khiến các thiếu nữ động lòng, anh dường như không có gì. Ở tuổi đó, các cô gái thích những người sôi nổi, hoặc là thành tích hạng nhất, hoặc là những người đẹp trai biết đùa giỡn, bởi vậy tuy rằng mặt anh có thể hấp dẫn ánh mắt của một bộ phận các cô gái, nhưng cũng không phải loại người được thích nhất, hơn nữa nguyên nhân gia cảnh nghèo khổ của anh, càng làm cho anh mất đi mị lực nào đó.
Kỷ Thừa Ca khi đó ở trong mắt người khác chính là tồn tại như vậy, bất kể là thầy cô hay là bạn học, đều sẽ cảm thấy anh là một thiếu niên với bộ dạng thanh tuấn, về những cái khác thì không có nửa phần ấn tượng.
Khi đó ở bên cạnh anh, chính là đám người Thẩm Trường Kim thay phiên nhau bảo vệ anh, ngay từ đầu, bên cạnh Kỷ Thừa Ca có rất nhiều người theo anh lớn lên, sự tồn tại của những người này có lẽ sẽ trở thành mục tiêu nào đó, hơn nữa mấy năm gần đây, Kỷ Tiểu Vân đã chết, Thẩm Định Khải càng ngày càng bộc lộ tài năng, sự tồn tại của Kỷ Thừa Ca tựa hồ rất an toàn, vì thế người bên cạnh anh ít đi rất nhiều.
Đám người Thẩm Trường Kim đi theo Kỷ Thừa Ca càng lâu, lại càng đau lòng đứa trẻ nhỏ tuổi hơn bọn họ này. Khi các chàng trai khác không ngừng biểu hiện mình ưu tú cố gắng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Kỷ Thừa Ca chỉ làm một việc, tận dụng khả năng giảm bớt cảm giác tồn tại, quy củ vừa phải, không tốt không xấu, loại người này ít khiến người ta chú ý nhất, thậm chí vì phù hợp hơn với thân phận thiếu niên nghèo khó của anh, quần áo cũng ăn mặc không ra làm sao, thậm chí nhiều lúc còn không bằng đám người Thẩm Trường Kim.
Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ nghe Kỷ Thừa Ca oán giận nửa câu, bất kể là ăn mặc hay chỗ ở, Kỷ Thừa Ca chưa bao giờ biểu đạt bất mãn gì.
Cho nên khi đám người Thẩm Trường Kim Thẩm Trường Mộc Thẩm Trường Hỏa trở về Trường Sinh Đường, do Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ canh giữ Kỷ Thừa Ca, Kỷ Thừa Ca bảo Thẩm Trường Thủy đừng đi điều tra cô gái kia, Thẩm Trường Thủy ngay cả dũng khí từ chối cũng không có. Đây là lần đầu tiên Kỷ Thừa Ca yêu cầu anh như vậy, làm sao anh có thể làm cho Kỷ Thừa Ca thất vọng?
Thẩm Trường Thủy biết sự tồn tại của cô gái kia, chưa từng gặp qua nhưng anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của Kỷ Thừa Ca, thiếu niên trầm mặc kia trở nên thích cười, rất nhiều lúc ngẩn người cũng nhịn không được khẽ mỉm cười.
Sau đó một thời gian dài, cuối cùng Thẩm Trường Thủy cũng gặp được cô gái kia, đó là khi Kỷ Thừa Ca một lần nữa muốn trốn khỏi bọn họ, Thẩm Trường Thủy theo sát phía sau anh. Thẩm Trường Thủy tiến lên trước vỗ vỗ Kỷ Thừa Ca: “Cậu không thể lần nào cũng tùy hứng như vậy.”
Đó là lần đầu tiên Thẩm Trường Thủy nhìn thấy Kỷ Thừa Ca đỏ mặt, sau đó Kỷ Thừa Ca không lén lút đi ra ngoài nữa. Mà mỗi lần ra ngoài đều đi cùng Thẩm Trường Thủy, bởi vì có Thẩm Trường Thủy đi cùng, mọi người cũng không còn lo lắng nhiều.
Có lẽ bởi vì Kỷ Thừa Ca mất đi quá nhiều thứ mà anh nên có ở độ tuổi đó, cho nên khi bọn họ ý thức được Kỷ Thừa Ca thật sự có khả năng thích một cô gái, dĩ nhiên đều hy vọng Kỷ Thừa Ca có thể vui vẻ, cho dù thời gian vui vẻ đó bị hạn chế, cũng cảm thấy chỉ thêm một giây thôi cũng tốt.
Cuối cùng Thẩm Trường Thủy cũng nhìn thấy cô gái kia, khi đó anh thấy Kỷ Thừa Ca nhăn nhó đi mua một ít vật liệu, sau đó muốn tự tay làm diều, bởi vì hoạt động yêu thích của cô gái kia chính là thả diều. Trên bãi cỏ, Thẩm Trường Thủy nhìn thấy cô gái cười rạng rỡ, đôi mắt giống như hạt sương mang theo tia sáng lấp lánh buổi sáng sớm, mái tóc dài màu đen của cô bay theo gió, làn váy nhẹ bay, giống như yêu tinh chạy trên bãi cỏ, ý niệm đầu tiên của Thẩm Trường Thủy lại là ánh mắt của thiếu gia nhà anh không tồi.
Lần đầu tiên Thẩm Trường Thủy nhìn thấy hình ảnh Kỷ Thừa Ca cười vui vẻ như vậy, hình ảnh thiếu nam thiếu nữ tay cầm sợi diều nhìn nhau cười khiến anh cũng không khỏi mềm nhũn.
Lúc trở về, Thẩm Trường Thủy cười hỏi: “Đó là người cậu thích?”
Kỷ Thừa Ca nhíu nhíu mày, sắc mặt ửng đỏ: “Đừng nói bậy, chỉ là đồng ý tặng cô ấy một con diều thôi, chúng tôi không có quan hệ gì.”
Thẩm Trường Thủy cười cười không nói, chỉ là số lần anh nhìn thấy cô gái kia càng nhiều mà thôi, không có quan hệ ư? Thẩm Trường Thủy thỉnh thoảng cũng phàn nàn với Thẩm Trường Thổ, cảm giác như bên cạnh có cậu thiếu niên đang trưởng thành!
Không ai biết những ngày hạnh phúc và vô tư như vậy có thể kéo dài bao lâu, nhưng tất cả mọi người không nghĩ rằng nó kết thúc nhanh đến thế.
Hôm đó là sinh nhật tròn mười bảy tuổi của cô gái, cô thích tự do, vì thế nên lén chạy ra tổ chức sinh nhật cùng Kỷ Thừa Ca, Kỷ Thừa Ca mua cho cô một chiếc bánh ngọt nhỏ. Bởi vì địa điểm hơi xa, Thẩm Trường Thủy đi theo bên cạnh Kỷ Thừa Ca, Thẩm Trường Thổ thì mang theo một số người canh giữ ở phụ cận.
Cô gái đi toilet trở về, phàn nàn với Kỷ Thừa Ca, vừa rồi nhìn thấy mấy người lén lén lút lút rất đáng sợ, hình như cô còn thấy trên người đối phương cầm súng.
Tinh thần Thẩm Trường Thủy đông cứng, lập tức dẫn Kỷ Thừa Ca rời đi, anh nhìn thấy Kỷ Thừa Ca cố ý hay vô tình che chở cô gái vào lòng mình. Bọn họ nhanh chóng lui lại, nhưng mà người của đối phương lập tức đuổi theo, điều này khiến Thẩm Trường Thủy và Trầm Trường Thổ lập tức cảnh giác, đối phương có chuẩn bị mà đến, có thể mò đến cái chỗ này, chứng tỏ người bọn họ để lại đã xảy ra chuyện hoặc là đã bị bắt.
Thế nhưng dần dần lại có tiếng súng, cô gái dường như bị dọa không nhẹ, Kỷ Thừa Ca vẫn luôn an ủi cô, dần dần, cô gái không khóc nữa, Thẩm Trường Thủy chỉ mơ mơ màng màng nghe cô gái nói: “Có anh ở đây, em chẳng sợ gì cả.”
Bọn họ cơ hồ có thể cảm giác được những người đuổi theo bọn họ đang ở ngay sau lưng, sự nguy hiểm và khẩn trương khiến thần kinh bọn họ căng thẳng, mấy người nhanh chóng lấy ra vũ khí bắt đầu giao chiến với đối phương, còn bọn họ tiếp tục chạy về phía trước.
Không biết chạy bao lâu, cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng hít thở kịch liệt của nhau, Kỷ Thừa Ca vẫn cắn chặt răng chạy, anh kéo tay cô gái, anh không biết mình dùng bao nhiêu sức lực, giống như đó chính là một bộ phận trên cơ thể anh.
Tiếng súng ngừng lại, Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ liếc nhau, ánh mắt đồng thời đỏ lên, người của bọn họ không hạ được đối phương, tiếng súng ngừng, nghĩa là toàn bộ bọn họ đều đã gặp nạn.
Ánh mắt Thẩm Trường Thổ kiên định: “Mọi người đi trước, tôi tới chỗ bọn chúng.”
Kỷ Thừa Ca ngừng lại: “Không được, đi cùng đi, tất cả chúng ta đều phải sống.”
Kỷ Thừa Ca nhìn cô gái trong tay anh, đột nhiên rất nhiều lời không nói ra được, những người này đều nhằm vào anh mà đến, trong lòng anh hiểu rõ, nếu không có cô, anh thậm chí còn muốn mọi người đều đi hết, dù sao chỉ cần anh ở lại, người khác sẽ không quản sống chết của bọn họ. Nhưng có cô ở đây, anh nói không nên lời, bởi vì anh cũng muốn sống, anh mới vừa đồng ý với cô, sẽ cùng cô trải qua từng sinh nhật, làm sao có thể vừa đồng ý đã nuốt lời.
Bọn họ lại chạy về phía trước một đoạn dài, Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ đã có tính toán, bọn họ phải dốc hết toàn lực bảo vệ Kỷ Thừa Ca, đây là ý nghĩa tồn tại của bọn họ, bọn họ cũng muốn sống, nhưng nếu ngày này thật sự đến, bọn họ cũng sẽ tiếp nhận vận mệnh này.
Đám người định chia làm hai đường, để Kỷ Thừa Ca dẫn cô gái kia chạy, bọn họ đánh lạc hướng đám người kia.
Đột nhiên, cô gái ngã xuống đất, Kỷ Thừa Ca lo lắng đỡ cô gái, bỗng cô gái ôm lấy Kỷ Thừa Ca: “Em sợ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì… em thật sự rất sợ…”
Thẩm Trường Thủy muốn tiến lên kéo Kỷ Thừa Ca, đã là lúc nào rồi còn trì hoãn thời gian, thật sự muốn tất cả mọi người chết ở chỗ này sao? Anh đột nhiên nhìn thấy cô gái ra hiệu cho anh, Thẩm Trường Thủy mở to hai mắt, lập tức đưa ra quyết định, tiến lên đánh ngất Kỷ Thừa Ca từ phía sau.
Sau khi Kỷ Thừa Ca ngất xỉu, cô gái lập tức cởi [email protected] áo Kỷ Thừa Ca ra, chuẩn bị mặc lên trên người mình.
Thẩm Trường Thủy ngăn cản động tác của cô gái, anh nói: “Để tôi.”
Cô gái không đưa quần áo cho anh, lắc đầu: “Tôi không thể dìu anh ấy đi được, cũng không thể bảo vệ anh ấy, nhưng anh có thể.”
Thẩm Trường Thủy trong lòng đầy bi thương, Thẩm Trường Thổ cũng đỏ mắt, bọn họ trơ mắt nhìn cô gái này mặc quần áo Kỷ Thừa Ca, không thể nói được câu nào. Thẩm Trường Thổ mang theo những người còn lại bảo vệ cô gái chạy trốn, Thẩm Trường Thủy thì giấu Kỷ Thừa Ca đi, cho tận đến khi Thẩm Trường Thủy nhìn thấy những người đó đuổi theo, nước mắt của anh cuối cùng cũng rơi xuống, rốt cuộc anh cũng hiểu được vì sao Kỷ Thừa Ca lại thích cô gái kia.
Thẩm Trường Thủy nâng mắt, trong phòng này có năm người, giờ phút này lại giống như đứng yên, điếu thuốc trong tay anh đã cháy hết, anh nặng nề thở dài một hơi, nói: “Cô ấy họ Mạnh, Mạnh Tiêu Tiêu.”