Cực Hạn Triền Miên

Chương 58

Thời tiết dạo này không được tốt lắm, lúc nào cũng u ám, thỉnh thoảng lại có mưa nhẹ, nhưng Mạnh Nhược Dư cho rằng kiểu thời tiết này rất thích hợp với không khí của Trường Sinh Đường. Bây giờ Trường Sinh Đường đang nằm trong sự kiểm soát của cảnh sát, Thiệu Gia Minh rõ ràng là thân cận với Vĩnh Hằng Đường, người thông minh một chút sẽ biết lựa chọn như thế nào, không ít người đã rời khỏi Trường Sinh Đường. Một số người không thể chịu được sự đối xử như hiện nay, họ đã từng là người của Trường Sinh Đường, đi ra cửa có thể ngẩng cao đầu, nhưng giờ họ giống như những con chuột chạy qua đường tầm thường. Một số khác cảm thấy rằng họ không có tương lai ở lại đây, tất nhiên, họ sợ trở thành bia đỡ đạn trong các cuộc tranh chấp của Vĩnh Hằng Đường và cảnh sát.


Mỗi ngày đều có người rời khỏi Trường Sinh Đường, nhất là Thẩm Định Trạch không ngăn cản, một số người ban đầu còn lo lắng nhưng cũng không quan tâm nữa.


Trong giai đoạn đặc thù này, Thẩm Định Vũ, em trai Thẩm Định Trạch không chỉ thêm dầu vào lửa bên trong Trường Sinh Đường mà còn liên hệ với những thuộc hạ trước đây của Thẩm Diệu Minh và một số người cũ đã đi theo Thẩm Định Khải, cậu ta tập hợp các thế lực này lại với nhau và muốn nhân cơ hội này hoàn toàn kéo Thẩm Định Trạch xuống.


Hiện giờ Trường Sinh Đường giống như một tòa cao ốc nguy hiểm, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, người ngoài sợ rằng khi sập xuống bản thân mình sẽ bị thương, chạy đi rất xa, hận không thể đi đường vòng, người bên trong thì càng hoảng hốt lo sợ, muốn hoàn toàn thoát khỏi nơi quỷ quái này.


Thẩm Định Trạch mấy ngày nay cực kì mệt mỏi, người bên ngoài gây áp lực lớn, bên trong Trường Sinh Đường cũng gây áp lực không nhỏ, có người chê cười anh, cũng có người trông cậy vào anh thay đổi cục diện hiện tại. Anh chỉ là một người bình thường nhưng lại được nhiều người đối xử như một vị thần.


Anh đang nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cũng nhíu mày, Mạnh Nhược Dư đứng bên giường nhìn anh một lúc mới bước ra ban công bên ngoài, trời đang mưa, cô đưa tay ra hứng, những hạt mưa lác đác đọng trên tay. Cô hơi hiểu được vì sao Thẩm Định Trạch thích đứng ở nơi này, khi đứng đây tâm trạng rất sáng sủa, mọi thứ dường như đều rõ ràng mạch lạc, không hề lộn xộn.


Khi Mạnh Nhược Dư bước vào phòng, anh đã mở mắt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngủ. Cô cong khóe miệng, đến bên giường, sau đó bò lên người anh, úp mặt vào ngực anh, “Anh mệt không?”
Thẩm Định Trạch nhìn vào mắt cô, “Mệt.”


Ngón tay anh cầm mấy sợi tóc của cô, cuộn tròn quanh ngón tay, xõa ra rồi tiếp tục cuộn lại.
Mạnh Nhược Dư dùng ngón tay chỉ vào vị trí trái tim anh, “Anh có đau lòng không?”
“Không đau lòng.” Thẩm Định Trạch dừng động tác trên tay, “Em không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất sao?”


“Thời điểm tốt nhất?” Mạnh Nhược Dư tỏ vẻ hoài nghi.


Thẩm Định Trạch dùng ánh mắt cho thấy anh hoàn toàn không có ý định nói đùa, nhưng ánh mắt nghiêm túc của anh như ẩn chứa năng lượng cực lớn, khiến cô không dám tiếp tục nhìn nhau, nhưng loại ánh mắt này lại khiến cô có một loại tâm lý vi diệu, dường như cô đang ở rất gần anh, khoảng cách từ trái tim đến trái tim.


Thẩm Định Trạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, đưa tay xoa xoa mặt cô, “Khi một người thành công sẽ có vô số người vây quanh anh ta, họ sẽ lấy lòng anh ta và giúp anh ta giải quyết vấn đề, đó là lúc thành công nhất, cũng là lúc nguy hiểm nhất, bởi vì anh ta không thể biết ai trong số những người này thực sự tốt với anh ta, thậm chí anh ta sẽ đẩy những người thật lòng với anh ta ra xa hơn, hơn nữa, anh ta sẽ đánh mất chính mình trong những lời nịnh bợ của những người này. Bây giờ tôi… Ít nhất tôi có thể nhìn rõ những người xung quanh mình là loại người như thế nào, những người từng đeo mặt nạ bây giờ không thèm giả vờ nữa, hiện tại rất thú vị, là thời điểm tốt nhất đối với tôi.”


“Bây giờ anh cũng rất thành công.” Mạnh Nhược Dư nói một cách nghiêm túc.
“Thật sao?” Thẩm Định Trạch cười, nhưng rất nhẹ, nhạt như nước, “Em thật sự nghĩ vậy?”
Mạnh Nhược Dư gật đầu, đáp lại ánh mắt của anh, cô chân thành tha thiết, “Vâng, em nghĩ vậy.”


Thẩm Định Trạch đưa tay chạm vào mặt cô, rất muốn chạm vào mắt cô, nhưng khi chạm vào lông mi của cô, anh làm cô không ngừng chớp mắt, hành động của anh khiến đôi mắt cô khó chịu. Cuối cùng anh cũng dừng tay, kéo cô đến, môi hôn lên mắt cô, anh thích như vậy, điều này có thể lấp đầy sự trống trải trong lòng.


Nụ hôn của anh không dừng lại, từ mắt đến môi, sau đó đến cổ, trong lúc lửa tình kịch liệt, Mạnh Nhược Dư đẩy anh, “Hôm nay không được.”
Cơ thể Thẩm Định Trạch cứng đờ, mặc dù anh không hỏi tại sao nhưng đôi mắt trở nên lạnh lùng.


Mạnh Nhược Dư khẽ thở dài tựa vào lồng ngực anh, “Em có chút không thoải mái.”


Thẩm Định Trạch giật giật khóe miệng, trong lòng hiểu rõ, đó chỉ là một cái cớ, căn bản không khó chịu chút nào, trước đây cô có thể chịu được vết thương do súng bắn, nhưng bây giờ bắt đầu già mồm cãi láo rồi? Nhưng anh không hỏi tại sao, sau khi đẩy cô ra, anh tự mình đứng dậy mặc quần áo.


“Anh… ra ngoài sao?” Mạnh Nhược Dư nhìn động tác của anh.
“Ừ.”
“Về sớm nhé.”
Thẩm Định Trạch không trả lời, mặc quần áo xong liền rời đi.


Mạnh Nhược Dư nằm trên giường, cô nhớ tới câu hỏi mà Tần Yên hỏi cô, cô muốn sống cuộc sống thế nào. Cô muốn ở bên Thẩm Định Trạch, cuộc sống của cô không có ràng buộc nào và anh cũng không phải là người cầm quyền của Trường Sinh Đường, họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường sống ở một góc nào đó trong thành phố. Họ sẽ có con và lo lắng về việc chọn sữa bột cho con. Họ sẽ làm việc chăm chỉ để cung cấp cho con cái họ những điều kiện vật chất tốt hơn, họ sẽ tức giận khi con phạm sai lầm, mong muốn con mình có thành tích học tập tốt giống những bậc cha mẹ khác, sau đó con mình không đạt như mong muốn, họ sẽ an ủi con, học tập chỉ là một con đường thôi, điểm số không phải tất cả…


Một cuộc sống đời thường như vậy, nhưng cảm giác rất chân thực, tựa như có thể nhìn thấy và chạm vào.
“Đó là cuộc sống tôi muốn.” Cô nói với chính mình.


Sau khi Mạnh Nhược Dư nằm trên giường một lúc, cô lại đứng dậy, mặc quần áo và lấy chiếc áo bành tô đen trước khi rời đi. Cô đứng bên ngoài tòa nhà Trường Sinh và đợi Thẩm Định Trạch một lần nữa, cuộc sống của cô buồn tẻ đến nỗi cô không thể nhìn thấy gì khác, vì vậy cô chỉ có thể đợi ở đây một mình cho đến khi Thẩm Định Trạch trở lại.


Hôm nay Thẩm Định Trạch dẫn theo Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa ra ngoài, khi Thẩm Định Trạch quay lại nhìn thấy Mạnh Nhược Dư, lông mày khẽ nhúc nhích, đi về phía cô, “Không phải em không thoải mái sao?”
Cô cảm thấy giọng điệu của anh rất lạ, “Em lo lắng cho anh.”
“Không phải em chưa từng lo lắng cho tôi sao?”


Mạnh Nhược Dư lúc này mới bật cười, “Không nhìn thấy anh em không an lòng.”
Thẩm Định Trạch không nói thêm nữa, cùng cô bước vào tòa nhà Trường Sinh, quay trở lại tầng 9.


Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Định Trạch thường xuyên đi ra ngoài, Mạnh Nhược Dư cũng sẽ đợi anh trở lại, chỉ là cô sẽ không đợi ở bên ngoài tòa nhà Trường Sinh, mà đợi ở trong phòng, cô nghĩ thật thần kì, thế mà mình chưa ngủ quên lần nào.


Thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, số lượng người ở Trường Sinh Đường ngày càng ít đi, bởi vì họ không những không đưa được Thẩm Trường Kim ra khỏi đồn cảnh sát, mà ngược lại, họ còn mất Thẩm Trường Thủy. Thẩm Trường Thủy cũng bị Thiệu Gia Minh bắt và bị buộc nhiều tội, Thẩm Trường Thủy giống Thẩm Trường Kim, sợ Thiệu Gia Minh đang nhắm vào Thẩm Định Trạch, dứt khoát nhận tội, vì thế Trường Sinh Đường ngày càng vắng vẻ.



Hôm nay, ngay khi Thẩm Định Trạch rời đi, Mạnh Nhược Dư theo anh ra khỏi cửa, nhưng nơi cô đến là Vĩnh Hằng Đường.


Mục đích của cô rất đơn giản và trực tiếp, muốn gặp Chu Tấn Ân, thậm chí không xin phép Chu Thành Nghị trước mà đến thẳng. Có lẽ bởi vì biểu hiện của cô không tệ, Chu Tấn Ân rất hài lòng với cô, không trách cô đột nhiên đi tới, cũng đồng ý gặp mặt.


Sắc mặt Chu Tấn Ân rất tốt, đại khái do chuyện vui nên tinh thần thoải mái, thân hình cũng trông khỏe khoắn hơn rất nhiều.


Mạnh Nhược Dư thấy Chu Tấn Ân vẫn luôn quan sát mình thì không khỏi căng thẳng, cười nói: “Hiện tại Trường Sinh Đường không quan tâm đến con, bản thân bọn họ còn thiếu người để sai bảo, rỗi hơi đâu mà tìm người trông chừng con.”


Chu Tấn Ân biết đây là sự thật, bây giờ có thể nói Thẩm Định Trạch sứt đầu mẻ trán, tổn thất Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Thủy, Thẩm Định Trạch chắc chắn không thể yên tâm để bọn họ làm việc, nhưng việc anh làm cũng là vô ích, Thiệu Gia Minh không có khả năng nhả ra, lúc này sao có thể chú ý đến Mạnh Nhược Dư.


Chu Tấn Ân gật đầu, “Con đích thân tới đây, xảy ra chuyện gì?”
“Lão gia, chuyện lúc trước chúng ta thỏa thuận, ông chưa quên chứ?”


Chu Tấn Ân không tiếp tục sờ tràng hạt trong tay, tuy Thẩm Định Trạch không cần Mạnh Nhược Dư nhưng ông ta đã quen với sự thận trọng, không để cô nói tiếp, ông ta luôn cảm thấy quá mạo hiểm, “Đương nhiên rồi, chỉ cần con hoàn thành xong nhiệm vụ, từ nay hai mẹ con con sẽ hoàn toàn được tự do, Vĩnh Hằng Đường không những không can thiệp vào cuộc sống sau này của con mà còn cho hai người một khoản tiền để con cả đời không cần lo cơm áo.”


“Vậy khi nào con có thể rời khỏi Thẩm Định Trạch? Cảm giác ngủ cùng sói không hề tuyệt vời chút nào.”
Chu Tấn Ân suy nghĩ một chút, “Bây giờ chưa tới lúc.”


Vẻ mặt Mạnh Nhược Dư có chút không hài lòng nhưng cô kìm lại, cuối cùng thở dài, “Con đích thân đến đây vì con nghĩ chuyện này không phải chuyện nhỏ, chỉ nói trực tiếp mới có thể giải thích rõ ràng. Con vô tình nghe thấy Thẩm Định Trạch nói chuyện điện thoại, tuy đứt quãng nhưng vẫn có thể nắm đại khái, anh ta hẹn gặp mặt ai đó… Con thấy kể từ cuộc gọi đó, tâm trạng của anh ta rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, trước đấy còn nặng nề nhưng sau khi nói chuyện điện thoại thì thoải mái lên không ít. Hơn nữa gần đây anh ta thường xuyên ra ngoài. Con nghi ngờ mọi hành động của anh ta đều có liên quan đến người mà anh ta muốn gặp. Người kia ắt hẳn rất quan trọng đối với Thẩm Định Trạch, thậm chí có thể thay đổi hoàn cảnh khốn cùng hiện giờ của Trường Sinh Đường… “


Chu Tấn Ân nghe vậy liền chấn động, ông ta sẽ không bao giờ cho phép xảy ra tình huống như vậy, vất vả lắm mới đẩy Trường Sinh Đường đến mức độ này, tuyệt đối không thể có cơ hội trở mình.
“Tốt lắm. Con về trước đi, rất nhanh thôi hai mẹ con con sẽ tự do.”


Lúc này Mạnh Nhược Dư mới mỉm cười hài lòng, “Con hi vọng ngày đó sẽ đến càng sớm càng tốt.”


Ngay sau khi Mạnh Nhược Dư rời đi, Chu Tấn Ân lập tức rơi vào trầm tư, nếu có người có thể thay đổi tình thế khó khăn của Trường Sinh Đường, nhất định phải là người ở trên, ông ta sẽ không cam tâm để mọi thứ trôi như nước chảy. Trực giác của ông ta đối với Mạnh Nhược Dư có vài phần đáng tin cậy, dù sao việc phát hiện Thẩm Định Trạch đối phó với Thiệu Gia Minh trước cũng nhờ vào trực giác của Mạnh Nhược Dư. Dù gì Chu Tấn Ân cũng sẽ cho người đi kiểm tra chuyện này, nếu là thật, nhất định phải nghĩ ra cách tiêu diệt.


Cơ hội lật kèo duy nhất của Thẩm Định Trạch bị phá hủy, điều này còn tuyệt vọng hơn nữa, đúng chứ?
Thẩm Diệu Minh, ông đã giết Thành Kiệt của tôi, tôi nói rồi, tôi sẽ để người con trai thân yêu nhất của ông được chôn cùng ông, ngày này cuối cùng cũng đã đến.