Cực Hạn Triền Miên

Chương 49

Ánh mắt thâm trầm của Thẩm Định Trạch dừng lại trên gương mặt của Mạnh Nhược Dư, tựa như có vật thể thật vậy, nặng đến nỗi khiến cơ thể của Mạnh Nhược Dư cứng đờ. Cô nhẹ nhàng nắm lấy một góc chăn, rèm cửa màu xanh lá nhạt khẽ lay động bên cửa sổ, trong sự yên tĩnh đến nghẹt thở dường như có thể nghe thấy dấu vết rèm cửa phấp phới trong không khí, tiếng hô hấp của nhau yếu ớt mà kéo dài không dứt, cô né tránh ánh mắt của anh, kéo chăn cao lên, che đi cơ thể của mình.


Thẩm Định Trạch trở lại trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, “Tôi của năm 17 tuổi có lẽ sẽ bị người ta lừa cho xoay mòng mòng, nhưng tôi của bây giờ thì không, cũng sẽ không cho kẻ khác cơ hội này.”


Mạnh Nhược Dư chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đồng loạt đau nhức, dường như bọn chúng đang kìm hãm lẫn nhau, cho nên chỉ cần đau một chút cũng có thể tạo ra khả năng như dời núi lấp biển.
Cô hít sâu một hơi, nhìn anh, “Anh như vậy là lại xem tôi thành người nào?”


Thẩm Định Trạch duỗi tay, vén mái tóc của cô ra sau tai, tư thế có chút thân mật, nhưng vẻ mặt của anh lại lạnh lùng, “Em nói xem em là ai, tôi lại xem em thành ai?”
Mạnh Nhược Dư duỗi tay ra muốn nắm lấy tay anh, nhưng bị anh tránh thoát dễ như trở bàn tay.


Cô nhìn bàn tay trống không của mình, vẻ mặt có chút gượng gạo, “Tôi chính là tôi, chưa từng thay đổi.”
Thẩm Định Trạch híp mắt, “Tôi đưa em đi.”
Mạnh Nhược Dư cắn môi, “Anh hi vọng tôi chết đến thế sao? Rời khỏi anh, chắc chắn tôi sẽ chết, bọn chúng sẽ không tha cho tôi.”


“Tôi sẽ đưa em đến nơi an toàn.”
“Còn mẹ tôi thì sao? Anh cũng có thể đảm bảo cho sự an toàn của bà ấy?”
Thẩm Định Trạch cười một cái, “Có thể.”


Mạnh Nhược Dư cũng cười, “Tôi không thể đi, cũng đi không được, nếu không tôi và mẹ tôi sẽ vĩnh viễn sống trong nỗi sợ hãi vô cùng, mãi mãi không có cách nào yên ổn.”


Thẩm Định Trạch nhíu mày, ánh mắt mang theo chút ý cảnh cáo. Dường như Mạnh Nhược Dư không cảm nhận được sự bất mãn của anh, tự mình lên tiếng, “Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé, được không?”


Thẩm Định Trạch không trả lời, nhưng cũng không rời đi, anh yên lặng đứng ở đó, đứng sừng sững thẳng tắp.


Mạnh Tuệ Nhiên vốn có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, sau khi tốt nghiệp đại học thì lập tức kết hôn với người bạn trai đang quen, trở thành đối tượng được bạn học hâm mộ nhất. Nhưng có một ngày, sau khi Mạnh Tuệ Nhiên và chồng cãi nhau, bà ấy đã chọn bỏ nhà đi, bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, sau lần rời nhà đó sẽ lâm vào cơn ác mộng không có hồi kết. Mạnh Tuệ Nhiên bị một đám người bắt cóc, bà ấy phản kháng, kêu gào, bị đám người kia vừa đánh vừa mắng. Sau đó, bà ấy bị bọn chúng giày vò hành hạ hết lần này đến lần khác, cho đến khi bà ấy từ bỏ tất cả hi vọng, bị bọn chúng bán cho những người không lấy được vợ ở trong núi để làm vợ.


Mạnh Tuệ Nhiên chạy trốn không chỉ một lần, nhưng lần nào cũng bị bắt trở về, dùng dây trói lại, cột dưới hầm, để cho mấy tên đàn ông gớm ghiếc [email protected] tiết. Sau đó, rốt cuộc bà ấy cũng học được cách ngoan ngoãn, thu hồi gai nhọn, bọn chúng thấy bà an phận cũng thả bà ra, dù sao bà cũng là một nguồn lao động.


Cuối cùng, Mạnh Tuệ Nhiên cũng tìm được cơ hội, nhân lúc bọn chúng không chú ý mà bỏ trốn, bà ấy nói với chính mình, đây là nỗ lực cuối cùng của bà, nếu như vẫn vô phương thay đổi số mệnh, bà sẽ cam chịu nó. Bà chạy đến trấn trên, nhưng không hề an toàn, người trong thôn đó đã sớm đoàn kết một lòng, phụ nữ chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi. Bà chạy, người ở khắp thôn cùng đi bắt bà, bà cũng sắp tuyệt vọng rồi, ngay lúc đó, bà lại gặp được người của Vĩnh Hằng Đường, khi ấy, đối với bà mà nói, bọn họ chính là hi vọng thắp lên ngọn lửa cuộc sống của bà.


Mãi cho đến sau này, Mạnh Tuệ Nhiên cũng không biết, bị đám người ghê tởm trong thôn kia bắt đi thì đáng thương hơn, hay là trở thành con cờ như cái xác biết đi của Vĩnh Hằng Đường thì đáng thương hơn. Bọn họ không dám chạy, cũng chạy không được, bởi vì hậu quả khi bị bắt lại, bọn họ đều không dám tưởng tượng đến. Tiếng kêu gào thống khổ khi bị lột da là cơn ác mộng bọn họ không thể nào thoát khỏi, ăn sâu vào xương tủy, tựa như kịch độc, không có thuốc giải.


Mạnh Tuệ Nhiên từng trở về thăm người thân trước đây của bà, người nhà của bà sống rất tốt, không hề vì sự rời đi của bà mà vô tri ngây dại, cứ như câu chuyện tình thân chết đi sống lại diễn trên phim chỉ là câu chuyện do biên kịch viết ra mà thôi. Thậm chí người từng là chồng của bà cũng đã cưới người khác từ lâu, không chỉ như vậy, bọn họ còn đã có con, lời thề không phải em thì không lấy tựa như gió, thổi cái là bay. Mạnh Tuệ Nhiên cũng bắt đầu hoài nghi, những người này chỉ là người thân theo suy nghĩ chủ quan của bà thôi, bà không gặp mặt bọn họ, cam chịu số phận nghe theo sự sắp xếp của Vĩnh Hằng Đường làm mẹ của Mạnh Nhược Dư. Chúng bố trí thân phận cho bọn họ, thế là bọn họ tiếp nhận, lớn lên theo quỹ đạo đó, ngày này qua ngày khác.


Còn Mạnh Nhược Dư, rất đơn giản, cô là đối tượng được Vĩnh Hằng Đường bồi dưỡng, đến khi trưởng thành sẽ trở thành con cờ quan trọng.


Mạnh Nhược Dư bình thản kể lại những gì cô và Mạnh Tuệ Nhiên đã trải qua, “Tôi không thể rời khỏi anh, anh là nhiệm vụ lần này của tôi, nếu tôi không hoàn thành được, chúng tôi sẽ chết. Cho dù tôi không chết, có lẽ cũng sẽ bị bọn chúng sắp xếp đưa cho những người đàn ông có tiền có quyền nào đó, bị họ tùy ý chơi đùa.”


Thẩm Định Trạch chăm chú nghe hết những lời cô nói, nhưng lúc này lại cười, “Nhưng em ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không để em hoàn thành nhiệm vụ, kết quả cuối cùng không phải cũng đều giống nhau sao?”
“Không giống nhau, tôi tin anh.”


Nhưng Thẩm Định Trạch lại phẫn nộ nắm lấy tay cô, ngọn lửa trong ánh mắt rực cháy đến mức khiến cô khó chịu không gì sánh được, “Em cho rằng em là ai? Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời em? Em muốn ở lại bên cạnh tôi thì tôi buộc phải giữ em lại? Nếu như từ đầu tới cuối em là người của Vĩnh Hằng Đường, từ đầu tới cuối đều lừa gạt tôi, thì em lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy tôi sẽ luôn giữ lại em?”


Cơ thể Mạnh Nhược Dư cứng đờ, dường như vết thương lại chảy máu, cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tê dại.


Tay Thẩm Định Trạch run run, bởi vì trên tay anh vậy mà lại có mấy giọt chất lỏng, đó là nước mắt của cô rơi xuống, anh hất tay của cô ra, “Đây cũng là một trong những kĩ năng bọn chúng huấn luyện, cứ không thành thì lại yếu đuối, dùng dáng vẻ này để khiến đàn ông mềm lòng sao?”


Mạnh Nhược Dư khịt mũi, “Để tôi ở lại bên cạnh anh, như vậy sẽ khiến cho đám người Chu Tấn Ân yên tâm hơn, thuận tiện cho anh làm rất nhiều việc, nếu không bọn chúng sẽ lại bắt đầu nghi ngờ anh.”
“Em đánh giá bản thân quá cao rồi, em thật sự cảm thấy không phải em thì không được?”


Mạnh Nhược Dư ngẩng đầu đối diện với anh, rõ ràng trên mặt còn có nước mắt, nhưng cô không hề có dáng vẻ chật vật và đáng thương, “Tại sao anh nhất định phải khiến tôi rời đi? Bởi vì anh cảm thấy ở bên cạnh anh rất nguy hiểm, muốn bảo vệ tôi an toàn nên mới khiến tôi rời đi? Thật ra đối với người như tôi mà nói thì nơi nào cũng giống nhau cả thôi.”


“Tự mình đa tình?” Thẩm Định Trạch nhướng mày một cái, “Còn dùng cả chiêu khích tướng?”


Mạnh Nhược Dư cố gắng duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ của anh, “Xem phim chưa? Những nội gián thâm nhập vào doanh trại của địch, cuối cùng lại yêu kẻ địch, sau đó không nỡ đối phó anh ấy, thậm chí sẵn lòng phản bội tổ chức vì anh ấy. Anh có thể nghĩ rằng tôi chính là người như vậy, tôi muốn ở lại bên cạnh anh, bất luận tình cảm anh dành cho tôi là gì, ít nhất người bên cạnh anh là tôi, tôi không muốn người khác đến gần anh, ai cũng không được.”


Thẩm Định Trạch kéo tay của cô ra, “Tôi không xem phim.”
Mạnh Nhược Dư buông thõng tay mình, cô nghe thấy tiếng bước chân anh xoay người rời đi, “Không phải anh không xem phim, chỉ là anh không có ai xem phim cùng anh thôi, rồi một ngày nào đó anh sẽ xem, cũng sẽ thích xem, nhất định sẽ có ngày đó.”


Thẩm Định Trạch không quay đầu lại nên anh không nhìn thấy nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt của Mạnh Nhược Dư, cô khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Nhất định sẽ có ngày đó, nhất định sẽ có.
___ 


Tuy Chu Tấn Ân nhận được lý do Mạnh Nhược Dư truyền đến, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoài nghi, loại sinh vật mang tên phụ nữ này, ngoài mặt thì mềm yếu, nhưng thường có thể làm ra những chuyện khiến người khác khϊế͙p͙ sợ. Mạnh Nhược Dư nói cô ta chắn phát đạn kia cho Thẩm Định Trạch chỉ là để Thẩm Định Trạch càng tín nhiệm cô ta hơn, bởi vì lúc Thẩm Định Trạch và đám người Diệp Thanh nói chuyện, luôn sẽ tránh mặt cô ta, điều này chứng tỏ Thẩm Định Trạch không tín nhiệm cô ta lắm, thế nên cô ta định nói hết toàn bộ thân phận của mình cho Thẩm Định Trạch biết, để Thẩm Định Trạch tin cô ta thật sự yêu anh và muốn hoàn toàn dựa vào anh.


Chu Tấn Ân suy nghĩ một lát, Thẩm Định Trạch trẻ tuổi, có năng lực, vẻ ngoài còn anh tuấn đẹp trai, rất dễ khiến phụ nữ động lòng, nếu Mạnh Nhược Dư thật sự nảy sinh tâm tư đó cũng cực kì có khả năng.


Chu Tấn Ân xoa bóp đầu mình, nhớ đến tài liệu của Mạnh Nhược Dư, đó là một người phụ nữ hết sức lý trí, hẳn sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, hơn nữa với tính cách quyết đoán của Mạnh Nhược Dư, đập nồi dìm thuyền* để đổi lấy sự tín nhiệm của Thẩm Định Trạch là vô cùng có khả năng.


(*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng, dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng để trở về. Cre: hanzii.net)


Chu Tấn Ân suy tư hồi lâu, lúc này mới nhìn A Tường, A Tường lập tức hiểu ý, mở cửa cho Chu Thành Nghị vào. Chu Thành Nghị đã đợi rất lâu, nhưng Chu Tấn Ân lại để hắn ta đợi suốt. Đấy là đang thể hiện sự bất mãn đối với những việc làm gần đây của Chu Thành Nghị.


Chu Tấn Ân đã từng nói rõ, không được để Thẩm Định Trạch xảy ra chuyện, nếu không có Thẩm Định Trạch giam chân Thiệu Gia Minh, thì những ngày tháng tương lai của Vĩnh Hằng Đường sẽ không tốt đẹp thế này, có rất nhiều chuyện sẽ không còn tiến hành thuận lợi nữa. Nhưng Chu Thành Nghị vẫn dám trái ý ông ta làm những chuyện kia, chẳng những không quan tâm đến đại cục, còn có chút không nghe lời.


Chắc chắn Chu Thành Nghị cũng biết cha bất mãn với mình, “Thưa cha, con làm như vậy chỉ để [email protected] tiết một chút bất mãn thôi. Hiện nay, Trường Sinh Đường cướp đi không ít vụ làm ăn của chúng ta, tuy biết bọn chúng sớm muộn cũng sẽ gặp xui xẻo, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ vui sướng đắc ý hiện nay của chúng là con lại thấy khó chịu.”


“Được rồi, nếu chuyện đã xảy ra cũng không nhất thiết phải cắn mãi không buông. Xử lý sạch sẽ chưa?”


Chu Thành Nghị gật đầu, hắn lợi dụng người phụ nữ Khưu Vân Sương, phía bên Trường Sinh Đường điều tra, cuối cùng cũng chỉ tra ra được trên người Khưu Vân Sương. Đương nhiên rồi, là hắn cố ý lưu lại dấu vết, cho dù bọn chúng biết hắn là đầu sỏ đứng phía sau, vậy thì thế nào, bọn chúng cũng chỉ có thể bực tức thôi. Tuy Chu Thành Nghị không cảm thấy Thẩm Định Trạch sẽ vì vậy mà chết, nhưng nếu chết cũng tốt, không chết cũng có thể cho tên đó một bài học, không phải Trường Sinh Đường vì chút chuyện vặt vãnh này mà náo loạn tung trời đấy sao.


Để Chu Thành Nghị nói thì cha hắn và Chu Thành Kiệt đã mất đều quá thận trọng. Nếu có thể khiến Thẩm Định Trạch chết, tuy Trường Sinh Đường sẽ rối loạn, nhưng nhất định sẽ chọn một người khác lên nắm quyền, bất kể là Thẩm Định Khải không bộc lộ tài năng hiện nay, hay là Thẩm Định Vũ nhỏ tuổi có không ít lòng riêng, thì chắc chắn Trường Sinh Đường sẽ giảm phần lớn thế lực. Nếu có thể khống chế thế lực của bọn chúng thì có thể khống chế được sự đối phó của Trường Sinh Đường và Thiệu Gia Minh, đó mới là cách tốt nhất đối với Vĩnh Hằng Đường.


Tất nhiên, rất khó để làm được, còn có rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng Chu Thành Nghị cảm thấy không thử thì sao biết không thành công? Nhưng bây giờ, Vĩnh Hằng Đường còn nằm trong tay Chu Tấn Ân, những điều này Chu Thành Nghị cũng chỉ nghĩ thôi, hắn hiểu hiện nay cha con bọn họ không thể lục đục, nhất là khi rõ ràng cha đã giao Vĩnh Hằng Đường vào tay hắn.


Chu Tấn Ân nhìn dáng vẻ hăng hái phấn chấn của đứa con trai này, trầm mặc hồi lâu, ông ta không nói gì. Ông ta luôn cảm thấy đứa con trai này của mình xem thường Thẩm Định Trạch.


Nhưng lần này, quả thật Chu Thành Nghị đã đùa bỡn đám người Trường Sinh Đường xoay mòng mòng, ông ta cần gì phải dội gáo nước lạnh lên đầu nó vào lúc này?