Cuối cùng đám Diệp Thanh cũng trở về, mọi người đều vô cùng chật vật, nhất là Thẩm Trường Hỏa mới bị trúng một phát đạn, được đưa thẳng lên tầng 11 để xử lý vết thương. Diệp Thanh đứng chờ người ở thư phòng, mọi người ai nấy đều rất ủ rũ. Lúc này đều đã nổ súng cả rồi, người của Trường Sinh Đường bị thương một vài người, hầu hết người nào cũng có vết thương nhẹ, có thể tưởng tượng mức độ tàn khốc lúc đó ra sao.
Diệp Thanh: “Lần này chúng ta đã hành động rất cẩn thận, thậm chí mọi người chỉ được thông báo những việc mình cần làm. Nhưng có vẻ Thiệu Gia Minh đã sớm biết được thông tin này, chúng ta đã sớm phục kích nhưng anh ta cũng đã bí mật chuẩn bị rất nhiều người. Nếu những người đó không đột ngột xuất hiện, có lẽ chúng ta sẽ không tổn thất nhiều như thế này. Điều này cho thấy Thiệu Gia Minh là một người rất cẩn trọng, đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm, hoặc là đã đoán được trong quá trình chúng ta chuẩn bị và thông báo cho bên đối phương biết.”
Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc nhìn nhau, bọn họ được báo tin rằng tạm thời đối phó với Thiệu Gia Minh, chuyện này cũng đã thành thói quen, bọn họ thấy không sao cả. Lúc này nghe Diệp Thanh nói, như thể là cố tình làm như vậy, để có thể bắt được người làm lộ tin tức?
Thẩm Trường Kim không muốn tin rằng Trường Sinh Đường lục đục nội bộ, “Thiệu Gia Minh trải qua chuyện này sẽ cẩn thận hơn, điều đó rất có lý. Nếu anh ta vô dụng như vậy thì sao có thể ngồi lên vị trí này?”
Thẩm Trường Mộc cũng đang suy nghĩ, “Không đúng, ngoại trừ người của chúng ta và người của Thiệu Gia Minh ra, còn có kẻ thứ ba nữa, phút chót tên đó xuất hiện và đưa Thiệu Gia Minh đi.”
Đám người Diệp Thanh đồng thời nhìn về phía Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Mộc nói ra những lời này chứng tỏ có nội gián, nếu không sẽ không xuất hiện người của Vĩnh Hằng Đường. Hôm nay chắc có lẽ mọi chuyện đã được làm rõ ràng, không rõ Vĩnh Hằng Đường biết được chuyện này từ đâu ra mà báo cho Thiệu Gia Minh khiến anh ta sớm chuẩn bị. Không chỉ vậy, bọn chúng còn bí mật quan sát động thái, chỉ cần Thiệu Gia Minh gặp bất trắc, bọn chúng sẽ lập tức xuất hiện.
Xem ra, chắc chắn Thiệu Gia Minh đã hợp tác cùng Vĩnh Hằng Đường.
Thẩm Định Trạch nhìn về phía Thẩm Trường Thủy, Thẩm Trường Thủy hiểu ngay lập tức, ra ngoài thư phòng, không để mọi người chờ lâu đã đưa vài người bị trói đến thư phòng. Đám người Diệp Thanh vừa nhìn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đại khái những người này là những người bị Vĩnh Hằng Đường mua chuộc.
Thẩm Trường Kim thấy Thẩm Tĩnh ở trong đám người đó, mặt anh biến sắc, hai tay siết thành nắm đấm nhưng cũng không hề xông lên đánh người, “Tại sao?”
Thẩm Tĩnh là người tín nhiệm nhất trong tay Thẩm Trường Kim, hôm nay tận mắt thấy Thẩm Tĩnh, Thẩm Trường Kim không cách nào tin được, nhiều năm tin tưởng và làm bạn như vậy, đến cuối cùng lại phát hiện đối phương là người do Vĩnh Hằng Đường phái đến.
Thẩm Tĩnh bị Thẩm Trường Thủy dùng chân đá một cái, anh ta lập tức quỳ xuống mặt đất, nhìn về phía Thẩm Định Trạch rồi nở nụ cười, “Các người không cần hỏi, chính là tôi làm, tôi biết chuyện các người điều động nhân sự, đoán chắc đêm nay sẽ lớn chuyện nên đã truyền tin tức ra bên ngoài.”
Thẩm Trường Kim tiến đến chỗ Thẩm Tĩnh, “Tại sao?”
Thẩm Tĩnh chống lại ánh mắt của Thẩm Trường Kim, “Không vì sao hết, anh trung thành với Trường Sinh Đường, tôi trung thành với Vĩnh Hằng Đường, chỉ đơn giản thế thôi.”
Thẩm Trường Kim như đang muốn hỏi điều gì đó nhưng khóe miệng Thẩm Tĩnh đã chảy máu, anh ta biết chuyện hôm nay đã bị bại lộ, sớm muộn gì cũng ăn đấm. Bọn họ là người như vậy, sớm đã biết được kết cục của những kẻ phản bội, từ trước đến giờ chưa hề có trường hợp ngoại lệ mà van xin, nhưng nếu có thể lựa chọn cách chết cho mình, đó cũng là một đãi ngộ tốt.
Không ai nói gì, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn Thẩm Tĩnh ngã xuống, về phần người đang bị trói ở bên kia thì tất cả bọn họ đều đang run rẩy, nhưng bọn họ không dám lên tiếng. Vì sợ vừa mở miệng đã bị người của Trường Sinh Đường khiến bọn họ không thể nào mở miệng được nữa, dù sao thì loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Đối xử với những kẻ phản bội, từ trước đến giờ bọn họ chưa hề nương tay, chỉ có như vậy mới có thể khiến người khác khϊế͙p͙ sợ.
Sắc mặt Thẩm Trường Kim lạnh lùng như băng, anh trực tiếp xoay người tiến về phía Thẩm Định Trạch, “Đều là lỗi của em, cậu ta ở bên cạnh em lâu như vậy mà em lại không phát hiện ra. Nhiều năm qua cũng không biết cậu ta đã truyền bao nhiêu tin tức ra bên ngoài, khiến Trường Sinh Đường tổn thất rất nhiều, em tự mình nhận phạt.”
Thẩm Định Trạch không có chút biểu cảm gì, “Nếu đã vậy thì những người này giao cho cậu xử lý.”
Thẩm Định Trạch đứng dậy, không nói lời nào mà trực tiếp ra khỏi thư phòng, Thẩm Trường Kim lập tức đuổi theo, “Anh, em…”
Nhưng Thẩm Định Trạch vẫn không quay đầu lại, Diệp Thanh ngăn cản Thẩm Trường Kim, “Nếu anh ấy đã sắp xếp như vậy thì cậu cứ nghe theo đi.”
Thẩm Trường Kim mím môi, nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy vẻ áy náy, nếu anh có thể phát hiện sự bất thường của Thẩm Tĩnh thì sẽ không mắc nhiều bẫy đến vậy. Nhưng anh không biết gì cả, trái lại anh hoàn toàn tin tưởng Thẩm Tĩnh, anh đã giao cho Thẩm Tĩnh xử lý rất nhiều người, qua nhiều năm mà anh cũng không hề biết mình đã làm nhiều chuyện ngu xuẩn đến vậy.
Thẩm Trường Mộc nhìn thi thể của Thẩm Tĩnh, hành vi của Thẩm Tĩnh giống như không còn đường lui nào ngoài lựa chọn cái chết, nhưng trước khi chết Thẩm Tĩnh cố tình nói như vậy, gánh vác mọi trách nhiệm lên vai, lấy thân phận và địa vị của Thẩm Tĩnh mà nói, không ai có thể hoài nghi những lời nói của anh ta, dù sao anh ta cũng có khả năng dự đoán và làm những chuyện có ích. Nhưng sau lưng những hành động này còn có một loại khả năng nữa, Thẩm Tĩnh biết mình sẽ chết, vì vậy trước khi chết anh ta nói những lời này để khiến người khác tin rằng mọi chuyện đều do anh ta làm, cho nên có thể bảo vệ tên đồng phạm còn lại.
Nếu những suy đoán này là đúng thì chắc chắn có điều gì đó trong Vĩnh Hằng Đường vẫn chưa được khai phá, đồng thời thân phận của người kia cũng không phải dạng vừa ở Trường Sinh Đường.
Thẩm Định Trạch vào trong thang máy, đi thẳng đến tầng 11, bác sĩ ở tầng này hiển nhiên phải là những người rất giỏi chữa bệnh, dù sao những người có thể đưa đến tay bọn họ cũng không phải là người bình thường, lúc này Thẩm Trường Hỏa đã phẫu thuật xong, sau đó được đưa vào một gian phòng khác.
Thẩm Định Trạch vào trong phòng, Tần Yên đang canh giữ ở giường bệnh lập tức đứng lên. Mấy người bọn họ đều đi bàn chuyện đại sự, còn Tần Yên sẽ ở lại bên này trông coi tình huống của Thẩm Trường Hỏa, “Bác sĩ nói đã kiểm soát được tình hình, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là có thể hồi phục.”
Thẩm Định Trạch gật đầu với Tần Yên, bước tới giường bệnh. Thẩm Trường Hỏa đang cố gắng để ngồi dậy, Thẩm Định Trạch phất tay tỏ ý không cần, “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Sắc mặt Thẩm Trường Hỏa hơi tái nhợt, nhưng cũng không hề lộ ra vẻ mệt mỏi nào, “Bị thương một chút thì có làm sao? Chỉ là quá đáng tiếc, suýt chút nữa có thể xử lý được hết đám Thiệu Gia Minh rồi, nếu phút chót không có mấy người đó đến đả thương em, em nhất định có đủ khả năng giải quyết hết những phiền toái đó. Anh à, phải điều tra rõ ràng xem những phút cuối rốt cuộc là ai?”
“Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần bận tâm những chuyện này.” Vẻ mặt Thẩm Định Trạch thản nhiên, “Diệp Thanh nói một mình cậu xông vào, lần sau đừng kích động như vậy. Tuy bắt Thiệu Gia Minh quan trọng, nhưng sự an toàn của cậu cũng quan trọng không kém.”
Thẩm Trường Hỏa cau mày, “Nếu có thể giải quyết Thiệu Gia Minh thì em có xảy ra chuyện gì cũng không thành vấn đề.”
“Đừng nói những lời như thế, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Thẩm Trường Hỏa gật đầu.
Thẩm Định Trạch xoay người chuẩn bị rời đi, lúc đi đến cửa anh nghe Tần Yên đang trách móc Thẩm Trường Hỏa sao có thể liều mạng như vậy, toàn lực ứng phó ít ra cũng phải đợi thời cơ, không thể nào đem mạng sống của mình ra đùa giỡn được.
Thẩm Định Trạch quay trở lại tầng 8 chưa được bao lâu thì Diệp Thanh đã lên đến nơi. Gian phòng này hơi vắng vẻ vì quanh năm không có người ở, thậm chí bởi vì Thẩm Định Trạch không cho phép ai bước vào nên một số chỗ đã phủ một lớp bụi mỏng, làn gió ấm áp xen lẫn tiêu điều khiến bầu không khí trở nên tĩnh mịch đến kỳ lạ.
Diệp Thanh không quan tâm cảnh vật xung quanh như Thẩm Trường Thủy, anh ta chỉ làm những chuyện nên làm, “Quả nhiên Thiệu Gia Minh đã chọn con đường đó đúng như những gì chúng ta mong đợi, vì để tránh gây phiền phức nên tiệc rượu đã phải tổ chức ở một hơi khá xa. Chúng ta đến gặp những người còn ở lại, có vẻ Thiệu Gia Minh đã biết trước sự sắp xếp của chúng ta, chúng ta vừa động thủ, người của bọn họ cũng lập tức động thủ… Giằng co một hồi lâu mới miễn cưỡng áp chế được bọn họ. Trường Hỏa nhân lúc đó định đánh úp Thiệu Gia Minh, bắn một phát súng khiến Thiệu Gia Minh bị thương, nhưng cũng ngay lúc đó, có một người xuất hiện và cũng khiến Trường Hỏa bị thương.”
Thẩm Định Trạch gật đầu, “Thiệu Gia Minh bị thương?”
“Vâng.” Ánh mắt Diệp Thanh rũ xuống, “Người của Chu Thành Nghị dường như bất động, không biết có ý định gì.”
“Chu Thành Nghị là một người rất để ý đến chuyện báo thù, nếu các cậu bị đánh bại, hắn cũng có thể nhân cơ hội đó đối phó với các cậu, điều này đối với hắn mà nói sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí còn chẳng hề tốn chút sức nào. Nếu Thiệu Gia Minh bị đánh bại, vậy hắn có thể nhân cơ hội đó để cứu Thiệu Gia Minh, như vậy không phải Thiệu Gia Minh nợ hắn một ân tình sao?”
“Sau chuyện này, Vĩnh Hằng Đường chắc chắn phải hợp tác cùng Thiệu Gia Minh rồi, điều này đối với chúng ta mà nói nhất định là phiền toái rất lớn, làm sao bây giờ?”
Thẩm Định Trạch suy tư nửa ngày, “Tự tôi có sắp xếp, cậu đi xuống trước đi.”
***
Chu Tấn Ân nhận được tin tức, sắc mặt không khỏi nặng nề, đối phương không chỉ nói Thẩm Tĩnh bị bắt, còn nói trong khoảng thời gian này sẽ không liên lạc lại, nếu bị người khác phát hiện nữa thì sẽ rất phiền phức.
Lợi dụng con cờ Thẩm Tĩnh này vô cùng hữu ích, những năm gần đây đều nhận được không ít tin tức có giá trị. Trên phương diện phụ nữ, bọn họ đào tạo được không ít ‘nhân tài’, nhưng về đàn ông thì lại càng ít, đa số họ đều không thể chịu đựng được, một số ít người có năng lực nhưng lại không muốn bị Vĩnh Hằng Đường kiểm soát, trăm phương nghìn kế tìm cách để trốn thoát. Tuy bọn họ vừa mới áp dụng một số phương pháp nhưng vẫn không thể nào trở về như ban đầu, Thẩm Tĩnh là con cờ được đào tạo thành công nhất của bọn họ, nhưng hôm nay con cờ đó đã bị diệt trừ.
“Hậu tạ người nhà của cậu ta đi!” Chu Tấn Ân thở dài một câu.
Chu Thành Nghị gật đầu, “Cha, bị tổn thất một người như vậy, những thông tin về Trường Sinh Đường chúng ta đang nắm trong tay liệu có gặp rắc rối không?”
Chu Tấn Ân cười cười, “Có phải con đang lơ là không? Cảm thấy nếu hôm nay Thẩm Định Trạch đạt được như ý, không sớm thì muộn cũng sẽ bị bắt, không cần phải hao tâm tổn sức. Nhưng tâm tư tên Thẩm Định Trạch này rất lớn, nếu bên cạnh cậu ta vẫn còn người thì chúng ta sẽ chẳng có nổi một cơ hội.”
“Con thừa nhận rằng Thẩm Định Trạch là một người có năng lực, nhưng từ trước đến nay dân không đấu với quan, lần này dù có cứng rắn đến mấy cũng không thể nào chống lại anh ta. Sao phải hao tổn nhiều nhân lực như vậy? Hơn nữa, Mạnh Nhược Dư cũng không phải là người của chúng ta.”
Không biết Chu Tấn Ân đang nghĩ đến điều gì, không muốn dạy bảo con trai mình đồng thời cũng không hề phản đối. Tên nhóc thối này, những lời này mặt ngoài là không đặt Thẩm Định Trạch vào mắt, mặt khác lại âm thầm bắt mình phải xuất ra một đầu mối mới, nói cơ sở ngầm của Trường Sinh Đường cho nó biết.
“Con nói cũng có lý.”
Chu Thành Nghị cau mày, không hề để lộ bất cứ tia bất mãn nào, “Cha, con không hiểu, tại sao không để con liên thủ với Thiệu Gia Minh để đối phó Thẩm Định Trạch? Phải biết rằng nếu những người này lăn qua lộn lại dưới tay của anh ta, thì Thẩm Định Trạch cho dù có lợi hại đến mấy cũng gặp rắc rối không hề nhỏ.”
“Nếu đạp đổ Thẩm Định Trạch nhanh như vậy, con nghĩ ai sẽ là người tiếp theo?”
Chu Thành Nghị tỏ vẻ đã hiểu, “Ý của cha là Thẩm Định Trạch có thể lăn lộn nhưng không thể ngã xuống nhanh như vậy, nếu lúc cậu ta ngã xuống có thể khiến Thiệu Gia Minh kiệt sức đến mức chẳng còn thời gian để lo những chuyện khác nữa, thế thì càng tốt.”
Chu Tấn Ân cho con trai mình một ánh mắt tán thưởng, “Cứ để bọn họ đấu đá với nhau, chúng ta phải giữ gìn thể lực, đến lúc đó Thiệu Gia Minh không thể làm những gì mà anh ta muốn.”