Thẩm Định Trạch tự mình dẫn người đi thị sát các sòng bạc và hộp đêm để biết rõ tình trạng chân thật nhất hiện nay. Lần này không phải là chọn vài nơi để kiểm tra nữa, mà là đi tuần tra từng nơi. Anh không nói một lời, cũng không hỏi người phụ trách tình trạng hiện nay thế nào, chỉ đơn giản nhìn ngó mấy lượt rồi đến chỗ tiếp theo. Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc đi theo bên cạnh anh nhìn thấy tình trạng hiện tại đều cảm thấy lo lắng không thôi, nhưng vẻ mặt Thẩm Định Trạch vẫn như thường, khiến những ai nhìn thấy biểu cảm này của anh cũng yên tâm không ít, tựa như chỉ cần Thẩm Định Trạch không lộ ra vẻ hoảng loạn thì tình trạng hiện tại sẽ có khả năng xoay chuyển.
Thẩm Định Trạch không ở nhà, Mạnh Nhược Dư cảm thấy vô cùng buồn chán, nhưng còn có một Khưu Vân Sương luôn tìm cô gây chuyện, nên Mạnh Nhược Dư chỉ đành theo Tần Yên cùng nhau ra ngoài mua sắm. Mạnh Nhược Dư bằng lòng ra ngoài là vì cô cảm thấy bất kể là Khưu Vân Sương hay là Tần Yên thì ngày hôm nay đều có biểu hiện hết sức kì lạ, nghĩa bóng nghĩa đen trong lời nói của Khưu Vân Sương dường như đều hi vọng cô ra ngoài, còn Tần Yên vậy mà lại tốt bụng nói đỡ cho cô, điều này khiến cô nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.
Đồ đạc trong nội bộ Trường Sinh Đường đều có người chuyên phụ trách mua về, hoàn toàn không cần đến Tần Yên, cho nên Tần Yên chỉ đơn thuần là đi cùng với Mạnh Nhược Dư, “Anh ấy rất ít hút thuốc, cho dù là lúc Trường Sinh Đường xảy ra chuyện gì cũng sẽ không hút, nhưng một khi anh ấy hút thuốc thì chắc chắn đó là thời điểm anh ấy rất đau khổ, lúc đó dường như anh ấy đã tiến vào thế giới chỉ có một mình anh ấy, không ai có thể xông vào, nhưng hết lần này đến lần khác tôi lại rất muốn bầu bạn với một anh ấy như thế. Về quần áo, anh ấy thích nhất là màu đen, hoặc có thể nói là không phải thích, chỉ là anh ấy chọn như vậy thôi, giống như thông qua phương thức này để truy điệu điều gì đó…”
Mạnh Nhược Dư đi phía bên tay phải của Tần Yên, cô dừng bước, nghi hoặc nhìn cô ấy, “Tại sao cô nói với tôi những điều này?”
Tần Yên nở nụ cười như có như không, “Tôi tưởng cô sẽ muốn biết.”
“Ồ, đó chỉ là do cô tưởng thôi.” Mạnh Nhược Dư cười hất cằm.
Tần Yên nhìn cô, hình như là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Mạnh Nhược Dư như vậy, lúc này mới phát hiện đôi mắt của cô rất đẹp, lấp lánh như sao trời, lúc cười lên giống như pháo hoa nở rộ, sáng chói rực rỡ. Đột nhiên Tần Yên nhớ đến ngày hôm đó, Thẩm Định Trạch cứ nhìn Mạnh Nhược Dư không rời, có phải là vì đang nhìn vào mắt của cô không? Vậy cô gái kia thì sao, có phải cũng có một đôi mắt tuyệt đẹp giống như vậy không?
Tần Yên cúi đầu, bước từng bước về phía trước, trong đầu hiện lên một cảnh tượng, chàng thiếu niên và cô nữ sinh mười mấy tuổi, bọn họ gặp nhau vào khoảng thời gian tươi đẹp nhất, sau đó cô gái đột nhiên biến mất, chàng trai vẫn luôn nhung nhớ và chờ đợi cô gái ấy, trong câu chuyện tình yêu khiến người ta ghen tị này, cô không phải là nữ chính, thậm chí đến vai nữ phụ cũng không phải.
Hai người đi vào trung tâm thương mại, sau khi đi qua mấy cửa hàng thời trang nữ, đột nhiên Mạnh Nhược Dư nhìn Tần Yên, “Tại sao cô không nói cho tôi biết anh ấy thích phụ nữ mặc quần áo thế nào?”
Vẻ mặt Tần Yên bình tĩnh, “Tôi không biết. Có lẽ người anh ấy thích thì bất luận là mặc cái gì anh ấy cũng đều thích. Còn người anh ấy không thích thì mặc cái gì anh ấy cũng sẽ không thích.”
Mạnh Nhược Dư nghe xong không nói gì mà bước vào một cửa hàng, chọn một chiếc váy dài màu xanh lục vô cùng thục nữ, sau khi cô thử mặc vào rồi đi ra, mấy nhân viên bán hàng đều khen cô mặc rất đẹp, chiếc váy này cực kì tôn khí chất của cô. Nhưng các nhân viên bán hàng cũng không hề khen lung tung, cô vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng cũng không tệ, chỉ cần không phải là trang phục quá khó mặc thì hiệu quả trên người vẫn rất đẹp.
Mạnh Nhược Dư đứng trước gương từ từ xoay người lại, cô nhìn Tần Yên, “Cô cảm thấy tôi mặc bộ này, anh ấy sẽ thích chứ?”
Người anh ấy thích bất luận là mặc cái gì anh ấy cũng đều thích.
Tần Yên nhìn Mạnh Nhược Dư trong bộ váy đó, người phụ nữ này dùng giọng nói dịu dàng nói ra một câu bình thường như vậy, nhưng dường như đang ép cô thừa nhận điều gì, rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này cô liền cảm thấy bị uy hϊế͙p͙.
Tần Yên: “Tôi không biết.”
Tần Yên dời mắt, cô không hề nói dối, quả thật cô không biết Thẩm Định Trạch có thích hay không.
Nhưng Mạnh Nhược Dư nhìn Tần Yên với ánh mắt mang hàm ý sâu xa, “Vậy sao? Cô ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, thế mà ngay cả cái này cũng không biết?”
Tần Yên không muốn tranh cãi với cô, “Chiếc váy này cô mặc rất đẹp, mua nó đi.”
“Được thôi.” Mạnh Nhược Dư chớp chớp mắt, “Nếu chúng ta đều không biết anh ấy có thích hay không, vậy tối nay tôi sẽ mặc cho anh ấy xem rồi hỏi anh ấy có thích hay không là biết ngay mà. Sau khi có được đáp án, tôi nhất định sẽ thông báo cho cô.”
Tần Yên xoay người rời đi, “Không cần.”
Mạnh Nhược Dư nhìn bóng lưng Tần Yên mấy giây, sau đó mới đi về hướng phòng thử đồ, cởi váy ra.
Mạnh Nhược Dư cầm quần áo mà nhân viên đã gói lại thong thả ra khỏi cửa hàng, đi được vài bước thì nhìn thấy Tần Yên đang đứng xem trước một cửa hàng thời trang nam, cô đi đến, Tần Yên lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn bộ quần áo nào đó rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mạnh Nhược Dư đi theo sau Tần Yên, “Lúc nãy vừa ý bộ nào sao? Sao không mua?”
Tần Yên luôn cảm thấy câu nói này của Mạnh Nhược Dư là cố ý, lúc nãy là cửa hàng thời trang nam, cô không tin Mạnh Nhược Dư không nhìn thấy, thế mà vẫn có thể hỏi cô như vậy, là đang cười nhạo cô không có tư cách mua quần áo cho Thẩm Định Trạch? Cô cười tự giễu, bị cười nhạo cũng không sai, quả thật cô không có tư cách, thậm chí cho dù mua rồi cũng không biết tặng thế nào. Cảm giác vi diệu này lại khiến cô cảm thấy bản thân có mấy phần đáng thương.
“Tôi tưởng cô cần người đi cùng cô ra ngoài cho khuây khỏa, xem ra là tôi tự mình đa tình rồi. Chúng ta về thôi.” Giọng Tần Yên hờ hững, nhưng rõ ràng không muốn tiếp xúc với Mạnh Nhược Dư nữa.
Mạnh Nhược Dư khẽ cười, không nói gì.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, đứng bên đường đợi tài xế lái xe đến đón, Tần Yên gọi điện thoại thông báo cho tài xế vị trí cụ thể bọn họ đang đứng, cửa ban nãy bọn họ vào và cửa lúc này bọn họ ra đương nhiên là không cùng một cửa. Tần Yên miêu tả vị trí cụ thể cho tài xế, bởi vì tài xế rất ít khi đến những nơi này, cần tốn một ít thời gian mới nói rõ được. Tần Yên đang định cúp điện thoại thì nhìn thấy một chiếc xe lao về phía bọn cô, cô tưởng chừng như mình nhìn nhầm, nhưng chiếc xe đó lao thẳng về phía này, thậm chí không giảm tốc độ và phanh xe…
Tần Yên không hề do dự, xông lên trước, lập tức đẩy Mạnh Nhược Dư ra, khi chiếc xe đụng vào đầu gối của cô, cô thật sự cho rằng mình sẽ chết.
Mạnh Nhược Dư bị đẩy ngã lên bậc thang bên cạnh, cô không tin nổi nhìn về phía Tần Yên. Tài xế tông vào bọn cô nhìn thấy tình hình không ổn thì lập tức lái xe đi, nhanh chóng rời khỏi đó.
Mạnh Nhược Dư lấy lại tinh thần, nhìn chiếc xe kia chằm chằm, ghi nhớ biển số xe rồi lập tức tiến về phía trước hai bước, đỡ Tần Yên ngã trên mặt đất đứng dậy, “Tại… tại sao?”
Tần Yên cố gắng nặn ra một nụ cười, lúc nãy cô thật sự cho rằng mình sẽ chết, nhưng khoảnh khắc cô đẩy Mạnh Nhược Dư ra, dường như tài xế kia phát hiện ra điều gì đó không đúng, lập tức đạp phanh xe, tuy cô bị thương, nhưng cô cảm thấy không phải quá nghiêm trọng, hơn nữa suy đoán vừa rồi của cô là đúng, có người muốn hại Mạnh Nhược Dư.
Trong đầu Tần Yên lại hiện lên cảnh tượng Thẩm Định Trạch nhìn Mạnh Nhược Dư, không biết tại sao cô cứ cảm thấy cảnh tượng đó rất đẹp, không phải là kiểu đẹp trong câu chuyện cổ tích, mà là có người có thể bầu bạn bên cạnh Thẩm Định Trạch, có thể khiến anh không còn một mình nữa, có thể đi vào thế giới của anh.
Mắt Tần Yên ửng đỏ, cô biết Mạnh Nhược Dư đang hỏi mình tại sao lại làm như vậy, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người bọn họ vừa tế nhị vừa căm thù, “Bởi vì tôi cảm thấy anh ấy sẽ thích dáng vẻ khi cô mặc váy.”
Mạnh Nhược Dư đỡ Tần Yên đứng dậy, “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Lúc này, rốt cuộc tài xế cũng lái xe tới, Mạnh Nhược Dư dìu Tần Yên lên xe rồi lập tức bảo tài xế chạy đến bệnh viện gần nhất để Tần Yên làm kiểm tra. Ở bệnh viện, bốc số, kiểm tra, trị liệu, lấy thuốc, cứ như vậy đã qua hết mấy tiếng đồng hồ. Điều khiến Mạnh Nhược Dư thở phào nhẹ nhõm là tuy hai chân của Tần Yên tím xanh một mảng lớn và bị trầy xước, nhưng không tổn thương đến xương cốt, ngoài ra lúc ngã xuống khuỷu tay cũng bị thương.
Khi bọn cô trở về Trường Sinh Đường đã là lúc hoàng hôn, vì tai nạn này mà bầu không khí giữa bọn cô trở nên vừa vi diệu vừa hài hoà. Mạnh Nhược Dư nhìn Tần Yên mỏng manh, xinh đẹp, vẫn không thể hiểu nổi tại sao Thẩm Định Trạch lại không thích dáng vẻ cô ấy mặc váy, giữa cô và Thẩm Định Trạch cũng không phải là kiểu quan hệ mà Tần Yên nghĩ, thậm chí cô rất hiếu kì, tại sao Tần Yên lại nghĩ như vậy, rõ ràng Tần Yên cũng biết đến sự tồn tại của Mạnh Tiêu Tiêu, nhưng cô không muốn giải thích, cứ để vậy đi, thế thì Tần Yên mới không còn mong đợi với Thẩm Định Trạch nữa, người không mong đợi mới không có tuyệt vọng.
“Chuyện hôm nay sẽ không kết thúc như vậy đâu.” Đây là câu nói duy nhất Mạnh Nhược Dư nói với Tần Yên sau khi xuống xe.
Tần Yên có chút hoài nghi, cô cũng định nói chuyện này với Thẩm Định Trạch, có người muốn nhắm vào Mạnh Nhược Dư, hơn nữa còn biết hôm nay bọn họ ra ngoài, bất kể người đó là ai thì cũng phải để cho Thẩm Định Trạch biết chuyện này, ngộ nhỡ người đó không phải nhằm vào bọn họ mà nhằm vào Thẩm Định Trạch thì sao?
Lúc đi đến tòa nhà Trường Sinh, Khưu Vân Sương khoanh hai tay trước ngực nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, “Hai người đi chơi vui quá nhỉ? Có một số người đúng kiểu…”
Mạnh Nhược Dư híp mắt, đi đến trước mặt Khưu Vân Sương, giơ tay thẳng thừng cho Khưu Vân Sương một bạt tai, “Có một số người đúng kiểu thiếu đòn như này đây.”
“Cô… cô dám đánh tôi?” Khưu Vân Sương không thể tin nổi nhìn Mạnh Nhược Dư, sau đó lập tức trừng mắt, định đánh trả, nhưng lại bị Mạnh Nhược Dư tránh được, hơn nữa còn nhận lấy cái bạt tai thứ hai của Mạnh Nhược Dư.
Mắt thấy hai người có dấu hiệu sắp đánh nhau, Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa lập tức tiến lên trước tách hai người ra.
Khưu Vân Sương vừa tức vừa uất ức, “Các người vậy mà lại đứng nhìn cô ta đánh tôi, mau giúp tôi đánh cô ta, ban nãy cô ta đánh tôi, các người thấy cả mà.”
Mạnh Nhược Dư cười khẩy nhìn Khưu Vân Sương, “Tôi đánh cô đó thì làm sao?”
“Lát nữa anh rể trở về, tôi kêu anh ấy đuổi cô đi, thứ đàn bà đáng ghét. Cô cho rằng anh ấy thích cô sao, anh ấy chỉ xem cô là thế thân để tưởng nhớ chị của tôi mà thôi, là thế thân, thế thân. Anh ấy vốn dĩ không thích cô, không hề thích cô một xíu nào. Tôi là em gái ruột của Mạnh Tiêu Tiêu, anh ấy sẽ giúp tôi…”
Mạnh Nhược Dư tiếp tục cười, “Tôi chờ xem Thẩm Định Trạch giúp cô thế nào.”
Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa cùng có vẻ mặt bực bội, bọn họ không hề muốn quản những chuyện lộn xộn giữa phụ nữ, nhưng hai người này cứ tranh cãi trước mặt bọn họ, hơn nữa thân phận của cả hai đều đặc biệt, một người là em gái của mối tình đầu, một người lại có dáng vẻ giống với mối tình đầu của Thẩm Định Trạch, bọn họ chỉ muốn nói, anh hai à, anh mau về đi, đây là chuyện của anh mà!
Có lẽ lời cầu nguyện của Diệp Thanh và Thẩm Trường Hỏa linh nghiệm, Thẩm Định Trạch thật sự đã về.
Thẩm Định Trạch trở về nhìn thấy bọn họ thì không kìm được nhíu mày, “Thế này là sao?”
Khưu Vân Sương lập tức khóc sướt mướt nhào về phía Thẩm Định Trạch, nếu không phải Thẩm Định Trạch lùi lại quá nhanh, cô ta sẽ không phải kéo cánh tay anh khóc, mà là trực tiếp thút thít trong lòng anh, “Anh rể, người phụ nữ này cô ta đánh em.” Cô ta đưa hai bên mặt của mình cho Thẩm Định Trạch xem, “Cô ta vừa trở về thì tát em như bị điên ấy, em chưa từng bị ai ức hϊế͙p͙ như vậy, nếu chị còn sống nhất định sẽ không để em bị người ta ức hϊế͙p͙ thế này.”
Thẩm Định Trạch chậm rãi nhìn về phía Mạnh Nhược Dư, khóe miệng Mạnh Nhược Dư nhếch lên, đi qua chỗ bọn họ, lúc đến gần Thẩm Định Trạch, cô giơ tay phải lên, lại định cho Khưu Vân Sương một bạt tai, chỉ là khi tay của cô giơ được một nửa thì bị Thẩm Định Trạch nắm lấy, đồng thời tay trái của cô nhanh chóng tát Khưu Vân Sương một cái.
Tất cả mọi người đều nhìn Mạnh Nhược Dư, động tác vừa rồi của cô lưu loát liền mạch, tựa như biết chắc Thẩm Định Trạch sẽ ngăn cô lại, thế nên cô dùng tay phải thu hút sự chú ý của Thẩm Định Trạch, còn tay cô thật sự muốn dùng lại là tay trái. Người phụ nữ này không chỉ dám đánh Khưu Vân Sương, mà còn đánh không trượt ngay trước mặt Thẩm Định Trạch.
Mạnh Nhược Dư khẽ cười nhìn Khưu Vân Sương, “Không phải cô muốn giết tôi sao? Tôi chỉ dùng ba cái tát này để đáp lại cô, giờ tôi tha thứ cho cô đấy, thế nào, cái giá này đủ nhỏ rồi chứ!”
—
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính chưa đủ yếu đuối nhỉ? Mấy bà có thích con gái mềm mại khum?