Cực Hạn Triền Miên

Chương 30

“Đám đàn ông các anh vẫn ích kỷ như thế, bản thân nổi hứng nói chuyện là không quan tâm đến người khác.” Mạnh Nhược Dư bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Định Trạch, rất tự nhiên mà ngồi kế bên Thẩm Định Trạch, sau đó cười với Thiệu Gia Minh, “Dù sao tôi cũng nghe kể về hành động anh dũng của cục trưởng Thiệu, xử lý nhiều vụ án lớn, mỗi vụ án đều gây chấn động không nhỏ, bắt được rất nhiều người… Tôi ấn tượng nhất là vụ bắt cóc trẻ em, anh và bọn họ chắc đã phải chiến đấu dũng cảm và mưu trí lắm, cuối cùng phải mất hơn một năm mới có thể bắt hết được chúng.”


Thiệu Gia Minh có vẻ hứng thú nhìn Mạnh Nhược Dư vài lần, anh ta lập tức vuốt mũi mỉm cười, nhướng mắt nhìn Thẩm Định Trạch, “Xem ra Thẩm thiếu gia từ tốn đợi người đẹp rồi.”


Thẩm Định Trạch: “Tôi không giống cục trưởng Thiệu, có một quá khứ huy hoàng như vậy, không thể khiến phụ nữ ngưỡng mộ hứng thú quan tâm từ tận đáy lòng.”


Mạnh Nhược Dư cũng cười theo bọn họ, dường như có chút ngại ngùng, “Quả thực có rất nhiều người ngưỡng mộ cục trưởng Thiệu! Lý do tôi biết chuyện của cục trưởng không phải do báo đài mà là do nghe được hội chị em bạn dì ngưỡng mộ anh đó, khen không ngớt, khi biết anh chuyển đến thành phố Thịnh Châu họ hào hứng không thôi, muốn một ngày nào đó có thể tận mắt nhìn thấy anh. Tôi khá may mắn, có thể gặp anh nhanh như vậy.”


Thẩm Định Trạch trầm mặc, dùng tay phải nâng cằm cô lên, “Cảm thấy hứng thú với cục trưởng Thiệu?”
“Là ngưỡng mộ.” Cô vội sửa.


Thẩm Định Trạch nở nụ cười, nhìn về phía Thiệu Gia Minh, “Cô ấy sùng bái anh như vậy, hay là cùng nhau khiêu vũ một bài, tiện thể nói về những chiến công anh hùng của anh?”


Thiệu Gia Minh nheo mắt, “Thẩm thiếu gia, khó lòng mà yêu một người phụ nữ, tôi sẽ không đoạt lấy đâu, Thẩm thiếu gia vẫn nên nhảy với người đẹp này thì hơn, có thể gia tăng tình cảm.”


Mạnh Nhược Dư không chút hứng thú, cô nhìn Thiệu Gia Minh, “Tôi và anh ấy đã nhảy đến phát chán rồi, vừa hay lại muốn đổi người, tuy không biết cục trưởng Thiệu nhảy ra sao, nhưng đã là cục trưởng thì làm sao có chuyện không thể được chứ? Nếu như cục trưởng Thiệu từ chối thì sẽ khiến tôi không vui đấy.”


Thiệu Gia Minh cười ha hả, “Để một người đẹp không vui, là một hành vi mà một người đàn ông không nên có, được người đẹp mời, tôi đây rất vinh hạnh.”


Thiệu Gia Minh đứng dậy, tiến đến trước mặt Mạnh Nhược Dư, làm động tác thân sĩ vươn tay ra mời, Mạnh Nhược Dư khẽ cười đặt tay lên, ánh mắt Thẩm Định Trạch xoẹt qua bàn tay đang chạm vào nhau của hai người họ, ánh mắt lạnh lùng, “Người như cục trưởng Thiệu, chắc chắn sẽ không để phụ nữ đợi chờ đâu nhỉ, cô không nên ỷ vào lòng tốt của anh ấy mà khiến anh ấy khó xử, hỏi những thứ không nên hỏi và làm những điều không nên làm.”


Mạnh Nhược Dư không nhìn Thẩm Định Trạch, “Làm gì có chuyện đó, cục trưởng Thiệu là người tôi rất khâm phục đấy.”


Thẩm Định Trạch đưa lưng về phía bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khi họ bước vào sàn nhảy, anh thấy được hình ảnh của bọn họ phản chiếu trên chiếc ly, có vẻ như bọn họ đang trò chuyện rất vui, Mạnh Nhược Dư bị Thiệu Gia Minh trêu cười không khép miệng lại được, anh đưa mắt nhìn người phía bên cạnh mình, “Phải cẩn thận một chút.”


Thẩm Trường Kim lập tức gật đầu tiến hành quan sát. Thẩm Trường Mộc và Thẩm Trường Hỏa đứng bên cạnh Thẩm Định Trạch đều rất rõ ràng, Thẩm Định Trạch đang bỏ qua chuyện hòa giải với Thiệu Gia Minh, vì Thiệu Gia Minh nói rằng anh ta đến đây một mình, vậy đây chính là cơ hội tốt nhất, khiến anh ta có lối đến mà không có lối về, vì vậy mà hai người càng cảnh giác hơn.


Thiệu Gia Minh và Mạnh Nhược Dư nhảy cũng không bao lâu, rất nhanh đã trở về, ánh mắt Thiệu Gia Minh mang theo nét cười, “Mắt nhìn phụ nữ của Thẩm thiếu gia quả thực tuyệt vời, bảo sao anh lại đối xử đặc biệt với cô ấy, đúng là rất thú vị.”


Thẩm Định Trạch đón nhận ánh mắt của Thiệu Gia Minh, “Cô ấy ở đây thì càng thú vị hơn, lát nữa cục trưởng Thiệu sẽ biết thôi.”


Thiệu Gia Minh cười, “Đối với phụ nữ không chỉ nhẹ nhàng mà còn phải xem họ như người đồng hành cùng mình, cả ngày tôi bận rộn chả khác nào con lừa, làm gì còn thời gian mà nhìn ra ưu điểm của người đẹp chứ? Mỗi ngày đều tán gẫu và khiêu vũ với người đẹp, cuộc sống như thế là đủ thoải mái rồi, cuộc sống của tôi khổ quá mà.”


Thẩm Định Trạch: “Cục trưởng Thiệu cũng có thể có một cuộc sống thoải mái như vậy, chỉ cần anh muốn là có thôi.”


“Cuộc sống như thế tôi có trèo cũng chẳng đến được, cũng giống như người đẹp bên cạnh anh, cũng chỉ có thể xứng đôi với anh, có thể nhảy cùng cô ấy một bài đã là vinh hạnh của tôi rồi.”


“Cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, sao cục trưởng Thiệu lại nói quá như vậy?” Thẩm Định Trạch nhìn Mạnh Nhược Dư, “Điều gì khiến cục trưởng Thiệu có suy nghĩ ấy?”
Mạnh Nhược Dư hoảng hốt nhìn Thiệu Gia Minh, dường như không biết mình sai chỗ nào, sau đó lúng túng nhìn Thẩm Định Trạch.


Ánh mắt Thiệu Gia Minh lạnh dần, “Thẩm thiếu gia lại dọa cô ấy rồi.”
“Tính tình của tôi vẫn không đổi được, không thể không làm người khác đau lòng như cục trưởng Thiệu, phụ nữ nên đi theo người đàn ông khiến họ không đau lòng vẫn hơn, anh thấy sao?”


“Đàn ông không nên phụ lòng phụ nữ, cho dù tôi có là quân tử đạo đức giả, tôi cũng phải làm người tốt.” Thiệu Gia Minh nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, “Đột nhiên tôi nhớ ra còn một số chuyện cần phải xử lý, tôi không tiếp anh nữa, Thẩm thiếu gia chơi vui vẻ nhé.”


Thiệu Gia Minh nói xong cũng không hề quan tâm đến phản ứng lẫn biểu cảm trên gương mặt Thẩm Định Trạch, lập tức xoay người rời đi, Thẩm Định Trạch nhìn Thẩm Trường Hỏa và Thẩm Trường Mộc, hai người bọn họ lập tức đuổi theo, chỉ còn lại Thẩm Trường Kim đang thực hiện rất tốt nhiệm vụ theo sát Thẩm Định Trạch và đề phòng mọi hướng.


Thẩm Định Trạch không có ý định ở lại, anh lập tức đứng dậy, Mạnh Nhược Dư theo sau lưng anh và cùng anh rời đi. Thẩm Định Trạch ngồi ở trong xe, Thẩm Trường Kim ngồi ở phía trên ghế lái nhưng lại không lái xe, Mạnh Nhược Dư đoán rằng bọn họ đang chờ thứ gì đó, căn cứ vào bầu không khí trong xe mà cô cũng khôn khéo mà im lặng, nhưng cũng không tỏ ra rằng mình là người thông minh “thiện giải nhân ý”.


(*Thiện giải nhân ý: mô tả một người ân cần và chu đáo.)
Thẩm Định Trạch gõ ngón tay vào đầu gối rồi nhìn cô, “Vừa nãy nói chuyện gì mà vui vẻ với cục trưởng Thiệu thế?”
“Chỉ là trước kia cục trưởng Thiệu phá án gặp chuyện thú vị thôi.”


Đôi mắt Thẩm Định Trạch khẽ híp, “Hửm? Chuyện gì thú vị?”


Mạnh Nhược Dư dùng ánh mắt quang minh chính đại quan sát anh, tựa như không cảm nhận được anh muốn biết chuyện này, “Cục trưởng Thiệu nói anh ấy đang điều tra vụ án lừa bắt cóc trẻ em, phát hiện được đứa bé đó vô cùng thân thiết với những tên buôn người, thậm chí lúc cảnh sát đi điều tra thì bọn chúng còn tự giác trốn vào những chỗ ẩn náu đã được sắp đặt từ trước của những tên buôn người mà không cần người khác nhắc nhở. Hơn nữa hình như những đứa trẻ đó bị tẩy não, một lòng ngóng trông rằng sẽ có một gia đình tốt bụng nào đó giải thoát chúng, cho chúng một cuộc sống tốt đẹp, còn chẳng thèm nghĩ đến bất kỳ lối thoát nào.”


Thẩm Định Trạch từ từ nhìn cô, vài giây sau anh mỉm cười, “Chuyện thú vị đấy à?”
“Những tên đó để bọn trẻ lưu lạc khắp nơi, khiến chúng phải rời xa người thân, nhưng chúng vẫn phối hợp với những tên buôn người để hành động, đây không phải chuyện thú vị sao?”


Mạnh Nhược Dư chưa kịp nghe câu trả lời từ Thẩm Định Trạch, bởi vì lúc này Thẩm Trường Mộc đã trở về, Thẩm Trường Mộc đứng ở phía cửa sổ nơi Thẩm Định Trạch đang ngồi, anh ta vốn dĩ muốn nói điều gì đó, liếc nhìn Mạnh Nhược Dư, sau đó lại lắc đầu với Thẩm Định Trạch.


Thẩm Định Trạch gật đầu tỏ ý đã hiểu, vì vậy Thẩm Trường Mộc xoay người tiến về một chiếc xe đang trống khác.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Trường Hỏa cũng về, sắc mặt lo lắng rõ rệt, “Anh Trạch, em để tên Thiệu Gia Minh kia chạy mất rồi.”


“Ừm.” Thẩm Định Trạch gật đầu, nhìn Thẩm Trường Kim đang ngồi phía trước, “Lái xe.”


Thẩm Trường Kim lập tức lái xe, sau khi xe bắt đầu khởi hành chạy liên tiếp thì thứ tự các xe cũng nhanh chóng được thay đổi. Hôm nay anh lại không hề phòng bị gì dưới tình huống Thiệu Gia Minh bỏ trốn, anh chỉ biết rút kinh nghiệm lần sau phải cẩn thận hơn một chút, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để loại trừ Thiệu Gia Minh, sau khi Thiệu Gia Minh biết được ý đồ của bọn họ, anh ta nhất định sẽ ghim Trường Sinh Đường nhiều hơn, Thẩm Trường Kim mím môi thật chặt.


Trên xe có tổng cộng ba người, hai người thì trông giống hệt tảng băng, Mạnh Nhược Dư có cảm giác nhiệt độ đang giảm xuống, cô chuyển động cơ thể, dựa vào Thẩm Định Trạch, “Sao đột nhiên lạnh vậy.”
“Cô đến gần không phải tôi sẽ càng lạnh hơn sao?” Thẩm Định Trạch không thèm nhìn cô.


“Cho nên tôi mới sưởi ấm cho anh đấy!” Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, dứt khoát dựa vào lồng ngực anh, đồng thời dùng hai tay ôm lấy cổ anh, “Hôm nay anh muốn đưa người ta cho người ngoài, bây giờ tôi đau lòng rồi, anh cũng không biết an ủi tôi sao?”
Mắt anh rũ xuống, “Không phải chưa đưa à?”


“Cho nên, nếu Thiệu Gia Minh thật sự nhìn trúng tôi thì anh sẽ đá tôi đi luôn?” Cô chống lại ánh mắt của anh.


Thẩm Định Trạch vươn tay nhéo nhéo mặt của cô, “Không xảy ra chuyện đó đâu, chỉ cần liên quan đến người phụ nữ của Thẩm Định Trạch tôi thì anh ta sẽ không đụng chạm vào, cô yên tâm đi.”


Cô vẫn còn đang nhìn anh, “Nhưng vừa nãy trông anh có vẻ hơi sầu vì Thiệu Gia Minh không thích tôi thì phải?”
“Không phải hai người trò chuyện rất vui sao? Người sầu phải là cô mới phải.”


Cô đưa mặt chôn vào lồng ngực của anh, như thể muốn cảm thụ thứ gì đó, “Thẩm Định Trạch, nếu như, tôi nói là nếu như Thiệu Gia Minh cảm thấy rất thích tôi, thì anh có đưa tôi cho anh ta không?”


Vấn đề này Thẩm Định Trạch không trả lời, bên trong xe đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, Thẩm Trường Kim nhìn hai người ngồi phía sau, tất nhiên anh nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người họ. Loại chuyện này, đâu cần phải trả lời, nếu như nói một người phụ nữ có thể thay đổi Trường Sinh Đường ngày nay đang gặp khó khăn thì với tư cách là người đứng đầu Trường Sinh Đường, Thẩm Định Trạch chỉ có thể quyết định theo lối phát triển của Trường Sinh Đường, đừng nói là một người phụ nữ, mười người thì đã làm sao?


Mạnh Nhược Dư cười khúc khích trong lòng Thẩm Định Trạch, cô không ngẩng đầu, vẫn vùi đầu vào ngực của anh, “Thẩm Định Trạch, phụ nữ lâu lâu cũng thích lừa mình dối người, thi thoảng đàn ông cũng nói dối để lừa phụ nữ thì cũng chẳng sao cả, dù sao thì người này cũng chẳng mất mát gì, nhưng người kia thì có thể có được sự thỏa mãn trong chốc lát khi nói dối như vậy. “


Thẩm Định Trạch: “Lớp trang điểm của cô dính lên người tôi rồi.”
Mạnh Nhược Dư: “Quần áo xịn thì sẽ không dễ bám dính đâu.”
Thẩm Định Trạch: “Vậy à?”


“Đúng. Thẩm Định Trạch, cứ nói dối với tôi đi, nói với tôi rằng không cần biết người đàn ông nào thích tôi, anh sẽ không đưa tôi cho người khác, tôi là sự tồn tại có một không hai.”
Anh đưa tay sờ đầu cô, giống như đang an ủi một con vật nhỏ, “Ừ, tôi sẽ không.”


Cuối cùng Mạnh Nhược Dư cũng ngẩng mặt lên, cô vẫn nhìn anh, sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh không buông, dùng tay phủi phủi lên ngực anh không còn dấu vết gì, hai tay cứ thế liên tục cuốn lấy cổ anh, dán môi mình vào môi anh rồi hôn.


Nụ hôn này không hề dây dưa, vì cô rời đi rất nhanh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng mở miệng, “Thẩm Định Trạch, tôi yêu anh.”
Thẩm Định Trạch đưa tay lên chạm vào môi mình, trên đó có chút son môi của cô, ánh mắt anh lóe lên nhìn vệt đỏ trên ngón tay mình.


Trông cô rất vui vẻ, “Tôi cố ý đấy, đây là dấu ấn, anh đừng bao giờ quên.”
Ánh mắt Thẩm Định Trạch lóe lên, nhìn cô mất nửa ngày, nở nụ cười, “Không có lần sau.”


Nhưng anh vừa dứt lời, cô lại tiếp tục hôn anh, chẳng màng đến điều gì, lúc đầu Thẩm Định Trạch còn đẩy nhẹ cô, sau đó buông cô ra, những vệt son màu đỏ còn lưu lại bên miệng họ, như thể chẳng còn cách nào có thể thể hiện rõ ràng tình cảm. 


Tác giả có lời muốn nói:Nói tôi biết, mấy bà đọc thể loại trinh thám hình sự gì đó, có từng đoán trúng hung thủ không?


Hãy nhìn cái icon phát điên trong điện thoại hay máy tính của mấy bà đi, đó chính là miêu tả vẻ mặt của tôi lúc này, kính xin mấy bà tưởng tượng ra biểu cảm đó đi.


Hừ, để tôi đoán thử trạng thái khi mấy bà đọc thể loại truyện cần phải động não xem- lười nghĩ, dù sao tác giả sẽ viết ra ai là hung thủ, cuối cùng chuyện xảy ra thế nào tác giả cũng sẽ tự khai thôi!
Các tiểu ngốc nghếch ơi, chân tướng nhỏ giọt thế đấy.


Một nhân vật, còn là một nhân vật có chút quan trọng, cho dù cô ấy không xuất hiện trong list nhân vật chính, cũng nên xuất hiện trong list nhân vật phụ chứ? Nhưng không có, tại sao không xuất hiện? Bởi vì vốn dĩ không có nhân vật này.
Gợi ý của tôi có vấn đề không?


Có phải tên ở trang đầu không? Nơi viết tên không phải chỉ có một thôi sao?
Không có mới là trọng điểm. Ý là không có cái tên đó mới có thể nói rõ một vài chuyện.
Nói, có thừa nhận bạn là tiểu ngốc nghếch không hả?
Dollan: Khôm.