Cực Hạn Triền Miên

Chương 28

Nửa đêm, Thẩm Trường Thủy đi đến chiếc cầu thang ít người sử dụng, bước chân của anh rất nhẹ, ngay cả đèn cảm ứng bằng âm thanh cũng không hề sáng lên, rồi anh bước đến không gian còn lại phía sau cầu thang, trên tường có một cánh cửa trông giống như một thiết bị điều khiển, anh đưa chìa khóa vào để mở. Ấy vậy mà nơi nào đó đúng thật là một cánh cửa, anh bước vào rồi đưa tay giữ tay nắm cửa lại, bên trong không phải là một căn phòng mà chỉ là một chiếc thang máy, anh đưa tay ấn nút, thang máy mở ra, anh bước vào thang máy, bên trong thang máy chỉ có duy nhất một nút– tầng 8.


Chiếc thang máy này dẫn thẳng đến tầng 8.


Tầng bí ẩn nhất ở Trường Sinh Đường không phải tầng 9 mà là tầng 8, tầng 9 là tầng của Thẩm Định Trạch, mặc dù thường ngày không một ai có thể tùy tiện lên xuống mà không có sự cho phép, nhưng khi gặp tình huống khẩn cấp, tất cả bọn họ đều phải đi lên, thậm chí chỉ vì tò mò nên đã cố tình ở lại đó, toàn bộ tầng 9 đã được kiểm tra kỹ càng lại một lần. Tuy nhiên, vẫn không một ai biết tầng 8 của Trường Sinh Đường trông ra sao, trong thang máy không hề có nút để đến tầng 8, cầu thang dẫn đến tầng 8 được niêm phong rất chặt chẽ, như thể tầng 8 chưa bao giờ xuất hiện vậy.


Không phải do tầng 8 không có lối vào, mà lối vào nằm ở tầng 9, ngay trong phòng Thẩm Định Trạch, không có sự cho phép của Thẩm Định Trạch thì ai có thể đột nhập được?


Thẩm Trường Thủy đứng trong thang máy, anh cảm thấy mình cuối cùng đã hiểu tại sao Thẩm Diệu Minh lại kiên quyết giao Trường Sinh Đường cho Thẩm Định Trạch. Chiếc thang máy đằng sau cánh cửa này, nếu không phải Thẩm Định Trạch chủ động nói thì anh cũng không thể nào biết, bọn họ theo chân Thẩm Định Trạch lâu đến như vậy, đương nhiên không hề biết đến chuyện này, anh luôn nghĩ rằng mình rất hiểu Thẩm Định Trạch, nhưng hôm nay anh phát hiện mình đã sai, có lẽ không ai thật sự hiểu được người đàn ông đó. Điều này không có nghĩa là chiếc thang máy này trong Trường Sinh Đường tuyệt vời biết bao, mà là thông qua chuyện này lại có thể hiểu rõ hơn về con người Thẩm Định Trạch, Thẩm Định Trạch muốn che giấu chuyện này, sẽ không ai biết được, cho dù người đó có thân thiết với anh đi chăng nữa, Thẩm Trường Thủy đã biết rất nhiều chuyện rồi, đây cũng chỉ là chuyện do anh muốn cho Thẩm Trường Thủy biết mà thôi.


Thẩm Trường Thủy bước ra khỏi thang máy, anh vô thức nhìn xung quanh, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một tầng đơn giản. Có lẽ ban đầu tầng này không có gì đặc biệt, chỉ là chưa ai từng đặt chân đến đây, vì vậy điều đó khiến nó trở nên bí ẩn hơn, như thể đã trao cho nó rất nhiều thứ khác vậy, nhưng nó chẳng khác những tầng kia là bao.


Anh đứng trong hành lang, bước đến nơi duy nhất có cánh cửa. Cửa mở ra thật to nhưng không bật đèn, nhưng thông qua những tia sáng ở hành lang, anh có thể thấy rõ người đang ngồi trên ghế sofa, Thẩm Định Trạch ngồi ở đằng kia, trong tay đang cầm một điếu thuốc, như có như không rút điếu thuốc ra.


Thẩm Trường Thủy bước đến chỗ Thẩm Định Trạch, tháo chiếc găng tay ở tay trái ra, bàn tay đầy đủ hết cả năm ngón hoàn toàn không giống như mọi người đã đồn rằng anh bị mất một ngón tay, anh nhìn xung quanh. Thẩm Trường Thủy không thể nêu ra được nơi này có gì đặc biệt so với những tầng khác, nhưng anh có một cảm giác, ở đây giống hệt ở nhà, đúng, chính là cảm giác khi được ở nhà, ấm áp và thoải mái, vừa nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.


Thẩm Trường Thủy ngồi đối diện với Thẩm Định Trạch, “Em đã điều tra tất cả những thông tin trong những năm gần đây, thoạt nhìn thì không tìm ra bất cứ vấn đề nào, bọn họ làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận và không mắc bất cứ sai lầm nào. Vài vụ ám sát lúc đầu của anh đều do sự sắp xếp của người khác dựa trên lịch trình chuyến đi của anh, điều này cũng không thể nào giải thích được vấn đề gì. Nhưng hai lần trước anh bị ám sát, rõ ràng những người đó đã chuẩn bị rất tốt, đã sớm biết được hành động của chúng ta, nhưng bởi vì trước đó chúng ta có kế hoạch kín đáo, chuyện anh khởi hành rất ít người biết, những người đó không thể ở đó 24/24 cả ngày lẫn đêm để xác định chính xác thời gian anh khởi hành, vì vậy em nghĩ, có nội gián trong Trường Sinh Đường.”


Thẩm Định Trạch vẫn đang hút thuốc, nhả ra một làn khói không thể thấy trong bóng đêm, đèn ở hành lang phía bên ngoài đều đã vụt tắt, chỉ còn lại duy nhất điếu thuốc trên tay Thẩm Định Trạch đang cháy.


Thẩm Trường Thủy: “Thông tin mà em cập nhật được rất hạn chế, có thể không đầy đủ, ngoài ra, nếu thật sự có nội gián thì thông tin rất có thể đã bị sai lệch, em cần nhiều thời gian hơn nữa để điều tra.”


“Cậu cẩn thận một chút.” Thẩm Định Trạch gõ tay vào đầu gối với điếu thuốc còn đang cầm trên tay, “Các cậu theo tôi bao lâu rồi?”
Thẩm Trường Thủy chăm chú suy nghĩ một chút, “Chắc là hơn hai mươi năm rồi?”


Thẩm Định Trạch: “Cậu đã theo tôi được 21 năm 6 tháng 7 ngày. Thẩm Trường Kim là 21 năm 3 tháng 11 ngày, Thẩm Trường Mộc là 19 năm 10 tháng, Thẩm Trường Hỏa là 18 năm 6 tháng 19 ngày, Thẩm Trường Thổ… Nếu như cậu ấy còn sống, thì cậu ấy ngắn nhất, chỉ có 15 năm thôi…”


15 năm thôi, là quãng thời gian tồn tại ngắn nhất, cuộc sống có bao nhiêu cái 15 năm? Cặp mắt Thẩm Trường Thủy đỏ lên, nếu như nhiều năm như vậy còn không đủ tin cậy, vậy bọn họ còn thừa lại cái gì?


Thẩm Trường Thủy: “Không có nội gián ở trong số chúng ta, nội gián chắc là ở ngay dưới người của chúng ta mà thôi, chẳng qua là hắn có thể đang lảng tránh chúng ta, hoặc có thể là người được tin tưởng và cho hắn nhiều đặc quyền nhất, vậy người đó cũng rất lợi hại rồi, nhưng không cần biết hắn là ai, em sẽ đá hắn ra ngoài ngay lập tức.”


Thẩm Trường Thủy đột nhiên ngộ ra được, tại sao Thẩm Định Trạch lại bắt bọn họ học về các lĩnh vực khác nhau sau khi đến Trường Sinh Đường, bằng cách này họ chỉ có thể quản lý công việc riêng của mình và không can thiệp vào chuyện của nhau, như vậy cho dù có xảy ra chuyện gì thì tình hình chung cũng sẽ không bị ảnh hưởng.


Sau khi trở về Trường Sinh Đường, Thẩm Định Trạch không chỉ buộc bản thân phải học tập mà còn phải dành ra nhiều thời gian để học võ, cách học võ của Thẩm Định Trạch vô cùng đơn giản và thô bạo, anh không học những chiêu thức từ người khác mà anh chỉ chiến đấu với người khác, qua cách học thực hành, lúc đầu người khác thủ hạ lưu tình không nhẫn tâm làm tổn thương anh, anh cũng không nói lời nào, chỉ dốc sức đánh hết mình khiến người khác phải dùng sức chống cự, chính vì có những trận đánh sinh tử như vậy, Thẩm Định Trạch mới dần trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy chiến thuật của Thẩm Định Trạch chỉ có tấn công tàn nhẫn chứ không hề có phòng thủ.


Thẩm Định Trạch sau khi nghe xong lời của Thẩm Trường Thủy cũng không hề lên tiếng.


Thẩm Trường Thủy lại bắt đầu nhìn xung quanh lần thứ hai, sau khi mắt của anh đã thích nghi được với bóng tối, anh đã nhìn thấy rõ mọi thứ có trong phòng, con người là sinh vật rất dễ thích nghi, tùy từng loại môi trường mà cơ quan trong cơ thể con người có thể theo đó mà thích nghi dần dần, “Đây… là nhà do anh chuẩn bị ư?”


Thẩm Trường Thủy nhìn anh rất nhanh, sau khi nhận ra được Thẩm Định Trạch không thể nào bắt được những biểu cảm rất chi là tinh tế của mình trong bóng tối, anh lại cảm thấy mình thật buồn cười, mặc dù cũng có chút hối hận, tại sao mình lại có thể nói ra những lời chưa kịp suy nghĩ như vậy, nhất là những chuyện có liên quan đến Mạnh Tiêu Tiêu anh luôn rất để tâm, bao gồm cả chuyện của Mạnh Nhược Dư.


Thẩm Định Trạch cũng không có phản ứng mấy, “Ừm, cô ấy nói rằng cô ấy thích số 7 và số 9, nhưng cũng bảo rằng cô ấy thích hai số đó đến mức nếu như cô ấy chọn một số, thì sẽ rất đáng tiếc cho con số còn lại, vì vậy cô ấy rất vui lòng khi đưa ra quyết định sẽ sống ở tầng 8, là vị trí trung gian giữa tầng 7 và tầng 9, một vị trí rất tuyệt.”


Thẩm Trường Thủy cười cười, “Đúng như lời cô ấy nói…”


Thẩm Trường Thủy đang cười thì đột nhiên tắt nắng, bởi vì anh bỗng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Nơi này, Thẩm Định Trạch không cho bất kỳ ai đến gần, điều này cho thấy nơi đây chính là không gian riêng tư của Mạnh Tiêu Tiêu và Thẩm Định Trạch, không cho phép bất kỳ ai làm phiền, tựa như đó chính là đoạn ký ức trong sáng và đẹp đẽ nhất. Vậy mà hôm nay, Thẩm Định Trạch lại yêu cầu anh đến báo cáo công việc, Thẩm Định Trạch không thể nào không tìm được chỗ khác để nói chuyện, Thẩm Định Trạch chọn nơi này thì chỉ còn lại duy nhất một khả năng, Thẩm Định Trạch không còn coi nơi này là hy vọng duy nhất của mình để chờ đợi nữa…


Có hai khả năng, một là sau khi chấp nhận chuyện Mạnh Tiêu Tiêu đã chết, Thẩm Định Trạch quyết định dứt bỏ mối quan hệ đó, Mạnh Tiêu Tiêu không còn là nỗi ám ảnh của anh nữa, bởi vì người đã chết thì không thể sống lại được, Thẩm Định Trạch cũng không thể nào sống mãi trong bóng ma mang tên Mạnh Tiêu Tiêu. Còn có một khả năng nữa là tình cảm mà anh dành cho Mạnh Tiêu Tiêu đã thay đổi, hoặc có thể nói rằng anh đã thích người khác, và anh phải bỏ Mạnh Tiêu Tiêu ra khỏi chỗ trống đó trong trái tim mình, nếu không thì sẽ không công bằng với người phụ nữ hiện tại của anh.


Cho dù là khả năng gì đi chăng nữa, cũng không thể cho rằng Thẩm Định Trạch là người có lỗi, dù sao thì Mạnh Tiêu Tiêu cũng đã rời đi nhiều năm như vậy, thật hiếm có người nào không gần nữ sắc chỉ vì một người đã qua đời, người như Thẩm Định Trạch rất khó có được.


Thẩm Trường Thủy hiểu rõ, thậm chí anh còn cảm thấy nhẹ nhõm khi Thẩm Định Trạch có thể buông tay, dù sao thì anh vẫn hi vọng Thẩm Định Trạch có thể sống hạnh phúc, nhưng anh vẫn không thể nào kiếm chế được nỗi khổ trong lòng mình, nó rất khó chịu, câu nói của một cô gái “Tôi không thể dìu anh ấy đi được, cũng không thể bảo vệ anh ấy, nhưng anh có thể” vẫn còn in rất sâu trong trí nhớ anh, cứ như cô ấy chưa từng rời đi, cho dù có chuyện gì chăng nữa, anh đều mong Mạnh Tiêu Tiêu có thể trở thành sự tồn tại có một không hai, không một người nào có thể thay thế được.


Thẩm Định Trạch: “Bởi vì chính cô ấy đã nói.”
Thẩm Trường Thủy: “Tôi muốn cúng tế cho cô ấy.”


Thẩm Định Trạch trầm mặc một hồi, sau đó lấy tay búng nhẹ vào điếu thuốc, khói đã cháy hết nhưng tàn thuốc vẫn không rơi xuống, “Cúng tế cái gì? Nói chuyện với một bộ xương khô? Cô ấy có thể nghe thấy à?”
Thẩm Trường Thủy khẽ cau mày, nhưng anh vẫn sẽ làm điều đó.


Thẩm Định Trạch dường như không muốn nói thêm điều gì nữa, “Cậu làm việc nhớ cẩn thận.”
“Em cũng chỉ là thuộc hạ bị anh bỏ rơi, còn ai chú ý đến sao?”
“Chưa chắc.”
***


Thẩm Định Trạch quay về phòng, Mạnh Nhược Dư đang ngủ say, anh ác ý mở đèn sáng trưng. Ánh sáng kéo đến, khiến người đang ngủ trên giường khẽ nhíu mày, theo bản năng lấy tay che hết ánh sáng rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Định Trạch đứng ở cạnh giường, không động đậy nhìn cô.


Mạnh Nhược Dư ngủ cũng không yên, cô cựa mình hai lần, thu tay về rồi mở đôi mắt đang ngái ngủ, lúc này, đôi mắt như hoa cô cứ như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù, chỉ có duy nhất một đường, dần dần, hai mắt cô từ từ mở ra, lớp sương mù dày đặc kia dần tan biến, ánh mắt đột nhiên trở nên trong sáng rõ ràng. Giống như một cánh hoa đang dần nở rộ, từ từ hé ra, cuối cùng nở rộ với một tư thế đẹp nhất.


“Anh…” Cô vừa mới lên tiếng, Thẩm Định Trạch đã nhanh chóng lấy tay che phần dưới mắt cô, vì vậy anh chỉ nhìn mắt cô.
Mạnh Nhược Dư không nhúc nhích để anh nhìn nửa ngày trời, “Thế nào?”


Lòng bàn tay của anh đều có hơi thở ấm áp của cô mỗi khi cô mở miệng, không có nơi nào là không có hơi ẩm, anh chậm rãi thu tay về, “Chẳng thế nào.”
Cô cũng ngồi dậy, nhìn thoáng qua quần áo mà anh đang mặc, lại tùy ý liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Anh đi đâu về đấy?”


“Tôi ra ngoài còn cần phải báo cáo với cô?” Thẩm Định Trạch híp mắt.
Mạnh Nhược Dư nhìn anh nửa ngày, “Anh hút thuốc.”
“Mũi thính đấy.”


“Không phải mũi tôi thính, mà do anh hút thuốc quá nhiều, mùi còn đọng lại rất lâu không thể bay hết.” Cô suy nghĩ một chút, “Nếu như ở cùng một chỗ, có phải người kia cũng sẽ dính mùi thuốc lá trên người không?”


Thẩm Định Trạch nở nụ cười, “Tôi đây hẳn là nên đến ngửi xem người cô có mùi của tôi hay không.”
Cô làm động tác xin mời, không thèm để ý đến lời cười nhạo thân mật của anh.

Tác giả có lời muốn nói:Mấy bà chậm hiểu thật đấy, không choáng váng đầu óc sao?


Gợi ý cuối cùng: trang đầu, tên.
Không thể gợi ý thêm nữa, tôi phải làm một tác giả tốt có tiết tháo, hahaaa
Dollan: Tiết tháo có ăn được không huhuuuu