Mạnh Nhược Dư nhìn số liệu trong máy tính, sau đó là tài liệu chất đống trên bàn, cô có chút khó hiểu nhìn Tần Yên đã cho mình xem những thứ này, đây đều là những ghi chép mua đồ dùng sinh hoạt, bao gồm cả bàn làm việc ở đây khi nào đổi một lần, còn có tình huống mua quần áo của nhân viên bên trong Trường Sinh Đường. Đây hẳn là Tần Yên đang quản lý, người phía dưới đem vật dụng cần thiết giao cho cô ta, sau khi cô ta đóng dấu mới có thể tiêu tiền.
“Cô đang có ý gì?” Mạnh Nhược Dư đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của Tần Yên, Tần Yên rất xinh, cũng biết cách ăn mặc, khuôn mặt diễm lệ như vậy nếu trang điểm lồng lộn sẽ có vẻ lòe loẹt, cô hiểu điểm này, bởi vậy ăn mặc đơn giản, không những không làm cho cô bớt xinh đẹp đi, ngược lại còn làm cho cô có thêm khí chất không nhiễm hạt bụi nào.
Tần Yên cười rất khách khí, tựa như đối đãi với khách khứa trong nhà, “Những thứ này nhìn có vẻ đơn giản, dường như làm rất dễ dàng, nhưng chúng vô cùng vụn vặt, một mình tôi xử lý nhiều chuyện như vậy, ít nhiều có chút lực bất tòng tâm*, nếu Mạnh tiểu thư có thể nguyện ý giúp tôi chia sẻ một chút, tôi sẽ rất cảm kích.”
(*Không đủ khả năng để thực hiện điều mong muốn.)
Mạnh Nhược Dư nhếch môi, cô đánh son đỏ vô cùng đậm, vô cùng bắt mắt, nhìn vào cô, hơn phân nửa đều bị đôi môi của cô hấp dẫn, bởi vậy nụ cười này có vẻ cực kì chói mắt, “Tần tiểu thư coi tôi tới đây để làm việc? Sau đó tìm cho tôi một công việc bán thời gian?”
Tần Yên không vì thái độ này của cô mà biến sắc, “Tôi cho rằng Mạnh tiểu thư sẽ rất nguyện ý thay thiếu gia làm việc, cũng muốn ở bên cạnh anh ấy.”
“Có quan hệ gì giữa hai người?” Cô cầm tư liệu trên bàn, lại để chúng trượt xuống từ trong tay mình, cô vỗ vỗ tay đứng lên, đi đến bên cạnh Tần Yên, nhỏ giọng cười nhạo, “Ý cô là ở lại bên cạnh Thẩm Định Trạch như cô? Vậy tôi vẫn không cần tranh giành với cô thì tốt hơn.”
Cuối cùng sắc mặt Tần Yên cũng thay đổi, cô gần như trong nháy mắt này hiểu được, sở dĩ Mạnh Nhược Dư không khách khí đối với mình như vậy, đều là bởi vì Mạnh Nhược Dư cảm thấy tâm tư của mình đối với Thẩm Định Trạch không thuần khiết, coi mình là tình địch, quả thật che giấu cũng có vẻ dối trá, dù sao trực giác của phụ nữ từ trước đến nay không có chứng cứ tuyệt đối nhưng độ chính xác cao đến dọa người.
“Mạnh tiểu thư nhìn lại đi, không nên lập tức đưa ra quyết định, có lẽ nhìn mấy thứ này sẽ thay đổi chủ ý cũng chưa biết chừng.”
Mạnh Nhược Dư nhìn về phía những tư liệu này một lần nữa, chẳng lẽ trong đó có cái gì đặc biệt? Khi Mạnh Nhược Dư phục hồi tinh thần, phát hiện Tần Yên đã rời khỏi nơi này, cô ngồi xuống, lại xem xét những tư liệu này. Sau đó rốt cuộc cô cũng biết Tần Yên đang ám chỉ cái gì, Thẩm Định Trạch cũng sẽ mua sắm một thứ gì đó, đại khái Tần Yên cảm thấy những thứ có liên quan đến Thẩm Định Trạch này sẽ khiến cô hứng thú.
Cửa phòng lại bị người đẩy ra, người đẩy rất vội vàng, không giống phong cách làm việc của Tần Yên, biểu hiện của Tần Yên luôn dịu dàng, đi theo con đường thục nữ đoan trang hiền thục.
Mạnh Nhược Dư lập tức quay đầu lại, phát hiện là một nữ sinh, cô nhíu mày, “Cô là ai?”
Khưu Vân Sương mở to hai mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa màu đen. Cảm xúc vốn vội vàng của cô ta đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích nhìn Mạnh Nhược Dư, giống như hoài nghi ánh mắt của mình, “Chị… Chị là ai?”
Mạnh Nhược Dư đánh giá nữ sinh này từ đầu đến chân một lần, có chút bất mãn, “Không ai dạy cô vào phòng nên gõ cửa?”
Khưu Vân Sương hít sâu một hơi, từng bước tới gần Mạnh Nhược Dư, “Rốt cuộc chị là ai?”
Khưu Vân Sương càng tới gần, lại càng phát hiện người phụ nữ này và mình trông rất giống nhau, đương nhiên cô ta còn rất không muốn thừa nhận, người phụ nữ này so với mình xinh đẹp hơn, trong mắt cô ta hiện lên dáng vẻ không thể tin được, lại muốn chứng thực cái gì. Tay Khưu Vân Sương hơi run rẩy, không thể nào, không có khả năng đó, người phụ nữ kia không phải đã chết sao, bọn họ đều nói cô ta nhảy xuống vách núi, không có khả năng còn sống, nhưng trên thế giới này làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy?
Khưu Vân Sương khuyên mình, có lẽ cũng không giống lắm, dù sao nhiều năm nay cô ta cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ kia, cảm thấy giống như chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi. Khưu Vân Sương nhanh chóng tỉnh táo lại, lý trí cũng nhanh chóng trở về.
Khưu Vân Sương đứng trước mặt Mạnh Nhược Dư, “Tôi đang nói chuyện với chị đấy, chị bị điếc à?”
Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, “Cô nói chuyện với tôi thì tôi phải đáp lại cô? Cô nghĩ cô là ai?”
Thái độ khinh thường rõ ràng này khiến Khưu Vân Sương sửng sốt hai giây, bởi vì Thẩm Định Trạch đối xử với cô ta cực kì khoan dung, chỉ cần ở Trường Sinh Đường thì chưa từng có ai không khách sáo với cô ta, “Chị rất nhanh sẽ biết tôi là ai. Đây là nơi làm việc của chị Tần, sao chị lại ở đây? Chị còn động vào đồ của chị Tần.”
Mạnh Nhược Dư vắt chéo chân, “À, vậy phiền cô bảo lại với chị Tần kia đừng làm phiền tôi đến xem mấy thứ này, bởi vì tôi thật sự chẳng có chút hứng thú nào.”
Mạnh Nhược Dư đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khưu Vân Sương nhìn bóng lưng cô, “Chị…”
Mạnh Nhược Dư lập tức quay đầu lại, “Cô gọi ai là chị, tôi già như vậy?” Cô lại đánh giá Khưu Vân Sương một lần nữa, “Hơn nữa rõ ràng tôi trẻ hơn cô mà?”
“Cô…” Khưu Vân Sương tức giận không nhẹ.
Mạnh Nhược Dư hiển nhiên không quan tâm đến tâm tình của người này, trực tiếp rời đi.
Khưu Vân Sương híp mắt, khi Mạnh Nhược Dư đi được một đoạn xa đột nhiên lớn tiếng hô “Mạnh Tiêu Tiêu”, cô ta nghiêm túc quan sát phản ứng của Mạnh Nhược Dư, không hề dừng lại chút nào, gọi “Trịnh Tiêu Tiêu” vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, mỗi người đều đặc biệt mẫn cảm và để ý đối với tên của mình, khi người khác hô lên sẽ theo bản năng phản xạ có điều kiện, đa số phản ứng của mọi người là dừng lại, nhưng Mạnh Nhược Dư thì không.
Mắt thấy Mạnh Nhược Dư đã đi được một đoạn xa, Khưu Vân Sương rốt cuộc cũng đuổi theo, cô ta mang theo lửa giận, “Tôi đang gọi cô đó, vì sao cô không trả lời?”
“Cô gọi tôi sao?” Mạnh Nhược Dư có vẻ rất bất ngờ, rất nhanh cô đã sinh ra nghi hoặc, “Cô biết tên tôi?”
Khưu Vân Sương nhìn cô nửa ngày, phát hiện không quan sát được bất cứ thứ gì, cho dù là biểu tình rất nhỏ cũng không có, chỉ có thể bỏ qua, trơ mắt nhìn Mạnh Nhược Dư rời đi.
Lần đầu tiên Khưu Vân Sương đến Trường Sinh Đường mà tâm trạng sa sút như thế, cô ta chắc hẳn không phải là chị gái, bởi vì chị gái của cô sẽ không đối xử với cô như thế. Khi đó bọn họ và rất nhiều trẻ nhỏ bị nhốt cùng một chỗ, hầu như mỗi ngày đều có trẻ nhỏ bị mang đi, những đứa trẻ bị mang đi đa số đều là con trai, bọn họ thường sẽ đổi chỗ, mãi mãi ở trong một căn phòng. Lúc đầu còn có trẻ em khóc, sau đó dần dần trẻ em khóc cũng ít hơn, bởi vì trẻ em khóc sẽ bị đánh đập rất nhiều. Không biết bắt đầu từ khi nào, tốc độ rời đi của trẻ em càng ngày càng ít, rất nhiều ngày một người cũng không rời đi, sau đó những người đó sẽ để cho bọn họ tắm rửa, mặc quần áo sạch sẽ, cho bọn họ ăn mặc vô cùng tinh tế, thỉnh thoảng sẽ có đàn ông phụ nữ ăn mặc vô cùng lịch sự tới nơi này lựa chọn những đứa trẻ, sau đó đem đứa bé được chọn trúng mang đi, mang đi hơn phân nửa đều là bé nam. Sau đó Khưu Vân Sương hiểu được, những người đó cũng có tiến bộ, ban đầu chỉ là bán số lượng, về sau thì đi theo con đường “tinh phẩm”, chuyên môn tìm những người có tiền để bán những đứa trẻ, cho dù bán không nhiều lắm, nhưng càng kiếm được nhiều tiền hơn so với trước kia. Khi đó cô và chị gái nương tựa lẫn nhau, chị gái luôn đem quần áo xinh đẹp cô thích mặc cho cô, cho dù cô ăn nhiều, chị gái cũng sẽ để cho cô ăn cơm trước, để cho cô ăn no trước….
Nếu như người này là chị gái, sẽ không đối xử với cô như vậy, chị lớn hơn cô hai tuổi, chị gái cũng đã từng nói, cô là người thân nhất của chị ấy trên thế giới này, cũng là người thân duy nhất.
Mạnh Nhược Dư rời đi, lại châm chọc nở nụ cười, Tần Yên thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, vô cùng vô hại, nhưng chuyện làm ra lại không đơn giản như vậy. Tần Yên cố ý để cho cô ở đó, cái gì mà để cô hỗ trợ chia sẻ sự vụ đều là lấy cớ, Tần Yên làm sao có thể nguyện ý nhường quyền lợi trong tay, huống hồ còn là thứ có liên quan đến Thẩm Định Trạch, cô ta để cho mình gặp mặt Khưu Vân Sương, lợi dụng Khưu Vân Sương nhằm vào cô.
Xem ra người có thể sinh tồn ở Trường Sinh Đường đều không đơn giản, phụ nữ cũng vậy.
Hôm nay ngồi trong đại sảnh ngoại trừ Tần Yên, còn có Khưu Vân Sương. Khưu Vân Sương cũng không muốn để ý Tần Yên, cho dù Tần Yên đối xử với cô ta cũng không tệ, nhưng cô ta tự nhiên biết rõ vì sao Tần Yên đối xử với mình như vậy, đều là bởi vì Thẩm Định Trạch, mà tâm tư của Tần Yên đối với Thẩm Định Trạch trong lòng cô ta biết rõ.
Tần Yên cũng không thích Khưu Vân Sương, ngay từ đầu Khưu Vân Sương còn có thể che giấu vài phần, ở trước mặt người khác đóng vai em gái nhỏ hàng xóm đáng yêu đơn thuần, sau khi biết Thẩm Định Trạch đối xử khoan dung với cô ta thì chỉ nguyện ý đóng vai đó với Thẩm Định Trạch, đối đãi với người khác đều là bộ dáng khó gần này.
Thẩm Định Trạch vừa trở về, Khưu Vân Sương lập tức tươi cười nghênh đón, “Anh, cuối cùng anh cũng đã trở lại, hại em chờ rất lâu.”
Loại giọng điệu tùy ý này, cơ hồ trở thành độc quyền của Khưu Vân Sương, cô ta tự hào điều này không chỉ một lần. Cho dù khi cô ta bị người bắt cóc uy hϊế͙p͙ anh, anh lựa chọn vứt bỏ mình, lúc ấy cô ta rất không thể tin, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi anh đối xử tốt với mình tất cả đều là giả, sau đó cô ta không ngừng thuyết phục chính mình, anh đối xử với mình đã đủ tốt, chỉ là cách đối xử tốt của anh và người khác không giống nhau, so sánh một chút, bản thân có được cũng đủ rồi.
Lúc ấy Khưu Vân Sương chủ động tìm Thẩm Định Trạch, cô ta tỏ ý vô cùng hiểu ý người khác, cô ta có thể hiểu được nỗi khổ tâm của anh. Nếu như anh tỏ vẻ để ý tới cô, những tên cướp kia nhất định cho rằng có cơ hội, cô ta lại càng thêm nguy hiểm, khi anh không quan tâm, những người đó cảm thấy cô ta không có bao nhiêu giá trị, ngược lại không thèm để ý sống chết, cuối cùng cô an toàn trở về. Đương nhiên cô ta không nói cho bất kỳ kẻ nào, cô ta tỏ vẻ rất hận Thẩm Định Trạch, những người đó cảm thấy cô ta còn sống nhất định sẽ tìm Thẩm Định Trạch tính sổ, vì thế thả cô ta, tính toán xem cô ta gây phiền toái cho Thẩm Định Trạch như thế nào. Mà cô ta đương nhiên sẽ không làm như vậy, bởi vì đó chỉ là thủ đoạn cô ta lựa chọn tự cứu mình mà thôi.
Thẩm Định Trạch cũng cười cười với cô ta, tư thái rất thả lỏng, “Sao lại tới đây?”
“Em nghe nói anh đang yêu đương, cho nên lại đây xem một chút!” Đôi mắt Khưu Vân Sương to tròn, dáng vẻ rất đơn thuần.
Đang yêu đương? Thẩm Định Trạch thế nào cũng cảm thấy ba chữ này tràn ngập buồn cười, “Nghe ai nói?”
“Đây là bí mật.” Khưu Vân Sương làm ra bộ dáng vô cùng thần bí, rất nhanh vẻ mặt cô ta đã đau khổ, “Có điều tính cách của chị gái kia không tốt lắm, em gọi chị ấy là chị gái, thế nhưng chị ấy lại nổi giận với em, nhưng em không tức giận chút nào. Anh, anh vì chị gái ruột của em mới chọn ở bên cạnh chị ấy sao?”
Thẩm Trường Mộc đi theo bên cạnh Thẩm Định Trạch nhíu mày, tâm tư nhỏ bé giữa phụ nữ thật đúng là khó lòng phòng bị!
Thẩm Định Trạch lại cảm thấy rất hứng thú, “Em cảm thấy cô ấy rất giống chị gái em?”
Khưu Vân Sương suy nghĩ một chút vẫn gật gật đầu, “Tuy em không biết dáng vẻ chị gái sau khi lớn lên, nhưng nhìn chị ấy, em liền cảm thấy chị gái hẳn là dáng vẻ kia.”
“Em có thể coi cô ấy là chị gái của em.” Thẩm Định Trạch thản nhiên lên tiếng.
Sắc mặt Khưu Vân Sương đột nhiên thay đổi, cô ta tựa như khó có thể tin, “Anh, sao anh có thể nói những lời như vậy? Chị gái là tồn tại có một không hai, không ai có thể thay thế chị ấy, cho dù là một người phụ nữ giống hệt như chị ấy cũng không thể.”
“Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, sao em có phản ứng lớn như vậy?”
“Bởi vì không ai có thể thay thế chị gái em, ai cũng không được.”
…..
Tần Yên nghe bọn họ nói chuyện, đây là lần đầu tiên Khưu Vân Sương nhắc tới “chị gái” trước mặt người khác, đại khái là sự xuất hiện của Mạnh Nhược Dư khiến Khưu Vân Sương cũng bắt đầu sốt ruột, giống như Khưu Vân Sương tự cho là biết tâm tư của cô, cô cũng biết rõ tâm tư của Khưu Vân Sương. Trước đây Khưu Vân Sương không muốn nhắc tới, e là cũng không muốn thừa nhận, Thẩm Định Trạch đối xử với cô ta đặc biệt, tất cả đều là vì một người phụ nữ khác mà thôi, hôm nay lại ném sự thật này ra, để Mạnh Nhược Dư biết vì sao Thẩm Định Trạch lại để cô ấy ở bên cạnh.
Tần Yên không khổ sở như trong tưởng tượng của mình, cô cho rằng nếu biết Thẩm Định Trạch từng yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ ghen tị đến phát điên, nhưng cô không có, cô chỉ hâm mộ. Hâm mộ cô gái kia ở độ tuổi tốt nhất gặp được Thẩm Định Trạch tốt nhất, cũng trở thành tồn tại không thể thay thế trong lòng Thẩm Định Trạch.
—
Dollan: Anh Trạch lắm đào hoa wa.