Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 8-3: Đánh một thương nâng được một bậc (3)

Edit: Đào

"Không cần ." Nếu biết rõ bé cầm di động của Lê Á Văn, còn cho Lê Á Văn biết, bé sẽ rất khó làm.

"Nhưng mà..."

"Cục cưng đã trưởng thành." Cục cưng nhún vai, chuẩn bị chuồn đi nói, "Cục cưng muốn toilet , dì ở lại cùng cha ăn cơm đi."

Cục cưng giấu di động ở bụng hướng tới toilet mà chạy, Lê Á Văn ngẩn người tại đó, đáy lòng cười lạnh nói, "Mày chạy thật nhanh, thật biết tạo không khí riêng tư cho đại tiểu thư!"

Lê Á Văn quay đầu nhìn về phía Vinh Ninh, Vinh Ninh đang cắt thịt cho cục cưng, Lê Á Văn một lần nữa ngồi ở trên ghế, một tay chống cằm nhìn hắn.

Khi Người đàn ông nghiêm túc là lúc họ đẹp trai nhất, nếu như Vinh Ninh cũng có thể ccắt thịt bò cho mình , thì thật là tốt biết bao a, cô ta nhất định sẽ hạnh phúc muốn chết.

Vinh Ninh cắt xong thịt bò, không nhịn được rùng mình một cái, mới vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lê Á Văn đang cầm lấy dĩa hé ra khuôn mặt mong chờ nhìn hắn, một phần thâm tình khi cắt thịt bò cho cục cưng mới vừa rồi không còn nữa.

"Không cần vọng tưởng làm Đại thiếu phu nhân Vinh gia, cô cũng không nhìn một chút bộ dạng của mình." Vinh Ninh lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt như mới nuốt phải ruồi liếc nhìn cô ta.

"Anh Vinh Ninh”Lê Á Văn bị lời nói của Vinh Ninh làm sợ hãi, cô không biết mình đã nói sai ở chỗ nào.

"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là anh, cứ gọi anh không ngừng, biết cái gọi là con cóc bò lên đùi người* không?"

*Gần nghĩa với cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.


"..."

Vinh Ninh cười nhạo một tiếng, thật sâu khinh bỉ cô ta, "Giết không được ai, còn khiến người ta ghê tởm, mà cô chính là con cóc tạo vết nhơ trong đời tôi!"

Lê Á Văn trắng mặt, cho tới bây giờ cũng không có người nào ở trước mặt cô ta nói như thế ngoại trừ hôm nay là hắn, trong hốc mắt nước mắt đang chảy ra không ngừng, thân thể bị lời nói của Vinh Ninh làm run lẩy bẩy.

Cô ta kinh ngạc nhìn hắn, cắn môi nói, "Anh tại sao lại nói với tôi những lời như vậy? Tôi vừa rồi không làm chuyện gì sai, huống chi lần xem mắt này lại không phải là tôi lo liệu."

"à..." Vinh Ninh chẳng nói đúng sai hừ lạnh một câu, khuôn mặt hắn nguội lạnh, giọng nói lại như băng ngàn năm nói, "Đừng tưởng rằng tôi không biết, cái gì không giải thích được xem mắt gì gì đó, anh hai của cô, đầu tư thua lỗ công ty sắp phá sản rồi phải không? Bây giờ còn thiếu viên chức công ty một số tiền lương lớn chưa phát."

Lê Á Văn mím môi, kinh ngạc nhìn hắn, giống như kinh ngạc Vinh Ninh vì sao biết thông tin sự việc.

"Không chỉ như thế, bây giờ còn thiếu một số nợ lớn bên ngoài, nếu như tuyên bố phá sản, đừng nói công ty không có, ngay cả nhà cô, thậm chí trên người của cô quần áo hàng hiệu đắt tiền kia cũng sẽ không còn nữa."

Vinh Ninh mở miệng lần nữa, nhìn Lê Á Văn trương ra gương mặt xanh méc.

Vốn kể thành phố A có nhiều công ty tài vụ , dù sao hắn ở tập đoàn Đế Không chuyên phần thiết kế , trùng hợp , hôm trước lúc tập đoàn Đế Không họp, Niếp Minh người phát báo cáo công ty tài vụ ở thành phố A cho mọi người, sản nghiệp trong nhà Lê Á Văn đều có trong danh sách.

Nếu không phải ngày hôm qua Vinh ba ba gọi điện thoại cho hắn, cộng thêm hôm nay gặp Lê Á Văn lập tức trong đầu nghĩ đến những lời đã chuẩn bị trước, hắn cũng không nhớ nổi cùng hắn xem mắt chính là Lê Á Văn.

"Gì mà từ nước ngoài mới du học quay về, tôi nghĩ bởi vì dựa vào quan hệ của anh cô, cho nên mới cố ý mời cô đi xem mắt cùng tôi nếu như kết hôn, sau lưng có Đế Không tập đoàn chăm sóc giúp đỡ, có thể cứu vãn công ty nha?"

Lê Á Văn sắc mặt càng ngày càng khó coi, muốn nặn ra một nụ cười nhưng khuôn mặt đã cứng đờ.

Không nghĩ tới Vinh Ninh mang gia sản nhà cô điều tra kĩ đến một giọt nước cũng lọt.

"Cho nên... Anh đã sớm biết tình cảnh nhà tôi, cũng biết lí do mà tôi đi xem mắt... Cho nên đáp ứng chú Vinh đi xem mắt cùng tôi, là đến để hạ nhục tôi sao?"


Vinh Ninh trầm mặc không nói, mặc dù đụng trúng khi hắn phúc hắc, nhưng mà hắn cũng không có biến thái như vậy, nhàn rỗi không chuyện gì làm đi trêu chọc một người mình ghét đến cả không thèm liếc mắt đến.

Nhưng mà cô ta nghĩ như thế cứ để cô ta nghĩ đi!

Vốn cũng coi như đang thử dò xét, nhưng mà giọng điệu kia, lại không nghĩ rằng Lê Á Văn thế nhưng lại thừa nhận toàn bộ.

Muốn lợi dụng hắn, từ đó làm người nhà của hắn, làm một nửa kia của hắn sao? Loại người này, hắn thấy từ nhỏ đến lớn, tuy đã xem nhiều , cũng thấy rõ , vốn cũng thành thói quen.

Chỉ là lần này, cô ta đã chọc hắn tức giận!

Vinh Ninh mặc dù không nói lời nào, một bộ dạng cao ngạo nhìn Lê Á đang cam chịu toàn bộ.

Hắn xem thường cô, đùa giỡn cô!

Liền tính cô ta là vì quan hệ gia đình mới cùng Vinh Ninh xem mắt vậy thì thế nào? Người đứng ở bên cạnh Vinh Ninh, từ trước đến bây giờ còn không phải là vì tiền của hắn, dung mạo của hắn mới cùng với hắn kết hôn?

Người có tiền vốn ít có được tình cảm thực, kết hôn gì gì đó, chỉ là ích lợi lẫn nhau phụ thành mà thôi, lại không phải tiểu thuyết ngôn tình, nhất định đợi đến yêu nhau mới kết hôn! !

Lê Á Văn cắn môi, cầm lấy ví sau lưng đứng dậy mà đi, nếu đã hắn xem thường cô, cô cũng không lạ gì! !

Vinh Ninh vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn Lê Á Văn rời đi, thậm chí ngay cả bóng lưng hắn đều lười phải nhìn, Lê Á Văn suy nghĩ gì hắn há có thể không biết?

Hắn phiền não vô cùng, không có thời gian ở chỗ này cùng cô ta lãng phí! !

Xiên một miếng thịt, Vinh Ninh giống như đang cắn cho hả giận, nhai thật nghiền ngẫm qua lại, một giây sau mới chợt nhớ tới đây là mâm của cục cưng.

Đành phải cầm lấy mâm thịt của mình tiếp tục nghiêm túc cắt. . .

Phòng vệ sinh nữ


Cục cưng núp ở một căn phòng trong nhà vệ sinh nữ, dùng điện thoại di động bấm liên tiếp mã số.

Phòng làm việc của tổng giám đốc Trác công ty y dược.

Trác Văn Dương đang phê duyệt một đống văn kiện lớn, vuốt vuốt mi tâm, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nhìn dãy số điện thoại phía trên, Trác Văn Dương cười tủm tỉm nhận điện thoại.

Này?"

Bên trong truyền đến giọng nói khiêu gợi của đàn ông, cục cưng che di động dè dặt nói, "007, 007, con là khoai tây, con là khoai tây."

Giọng nói non nớt từ điện thoại di động đầu kia vang lên, Trác Văn Dương mang theo nụ cười đẹp mắt tựa lưng vào thành ghế ung dung nói, "Khoai tây khoai tây, cậu là 007."

"007, con hiện tại ở chỗ của cha, cậu đừng nói chuyện con đến thành phố A tìm cha cho mama biết nhé?"

" Công chúa nhỏ của Trác gia phân phó, cậu có thể nói cho con biết ma ma sao?"

"Dạ!" Cục cưng gật đầu nói, "007 thật tốt, khoai tây thay mặt cách..mạng cảm kích người!"

"Con nha” Trác Văn Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Ma ma không cho con đi tìm cha , con còn nhất định đi, cục cưng còn dấu diếm, còn muốn cậu giúp con nói dối."

Cục cưng tỏ vẻ bất mãn, "007, con biệt hiệu là khoai tây, người biệt hiệu là 007!"

Không biết trò chơi nằm vùng này đến bao giờ mới có thể kết thúc, Trác Văn Dương kéo quai hàm nói, "Cục cưng, lúc mẹ con trở về, ngày hôm qua ma ma con còn gọi điện thoại cho cậu hỏi con có ngoan hay không."

"007, 007, 007, 007..." Cục cưng bên kia di động xấu xa cứ lặp lại từ 007 danh hiệu này.

Trác Văn Dương bị cục cưng bức ép bất đắc dĩ, "Rồi, khoai tây khoai tây, 007 thay thế mẹ Tiểu Hải hỏi con một chút, bạn của người tên là An Bảo Bảo khi nào thì mới về?"


Cục cưng đảo mắt, "Khoai tây cũng không rõ ràng lắm, cần phải nhanh đi?"

Trác Văn Dương nghe cục cưng nói đến thời gian không xác định thì cũng không trêu chọc.

"Cục cưng, ma ma rất nhanh sẽ từ chức, trở về nước."

Cục cưng há to miệng, trong lòng nghĩ ngợi ma ma bình thường làm gì cũng đều chậm, sao khi về nước lại nhanh vậy, khó tránh đêm dài lắm mộng, cục cưng mở miệng nói."Khoai tây biết rõ , 007 đợi tin tức tốt từ khoai tây nha."

"Được "

"Đúng." Cục cưng chợt nhớ tới gì đó chợt nói, "007, khoai tây cúp điện thoại đây 007 đừng có thay đổi số đó , đợi cục cưng... Không, khoai tây có thời gian sẽ gọi điện cho 007."

Trác Văn Dương di chuyển ghế nhìn ra phía cửa sổ nhìn về thành phố A, "Lại muốn biếm mất trước mặt cậu nữa phải không?"

"Không phải mà." Cục cưng nghiêm túc nói, "Việc này gọi là đánh một thương nâng một bậc."

"à?" Trác Văn Dương cười khóe miệng vểnh lên cao .

"Cách. . . Mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nha!"

Trác Văn Dương đối với đầu kia di động dựng thẳng ngón tay, "Ở đâu học được chuyện cũ mèm thế?"

"Này, khoai tây không cùng 007 nhiều lời, nói quá lâu sẽ bị phát hiện ."

Cục cưng thuận thế muốn cúp điện thoại, điện thoại di động đầu kia truyền giọng nói hợp tình của Trác Văn Dương, "Cục cưng, đi theo Vinh Ninh một ngày , con cảm thấy hắn như thế nào?"

"Hắn?" Cục cưng suy nghĩ một chút, mặc dù cách nói chuyện cười lạnh,lại không biết đến cùng đang suy nghĩ gì, nhưng mà mọi thứ đối với bé thì coi như không tệ, chống lại mỹ nhân mê hoặc, cũng không giống ma ma nói bết bát như vậy... Suy nghĩ một chút rồi nói."Rất tốt."


Trác Văn Dương cười khẽ một tiếng đến, tính tình cục cưng ngoại trừ An Bảo Bối ra, thì quen thuộc nhất chính là mình.

"Tại sao lại rất tốt? Nói cho cậu biết, có phải đã bị sa ngã trong cạm bẫy của Vinh Ninh rồi không ?"

"Gì mà cạm bậy chứ, là hắn sa ngã trong cạm bẫy của cục cưng được hay không?" Cục cưng bất mãn tức giận bất bình , Trác Văn Dương vèo một tý bật cười, "Cục cưng thích Vinh Ninh có đúng hay không?"

"Hừ, mới không có đâu! Cậu là đồ trứng thối!" Cục cưng tức giận cúp điện thoại, Trác Văn Dương nhìn điện thoại di động, đầu dây bên kia không còn có bất kỳ tiếng động gì cũng không có bất kỳ phản ứng nào.