Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 6: Lên chức vì có con gái

Vinh Ninh cùng cục cưng đều le lưỡi một cái, cũng không dám phản bác lời thím Trần nói, người kia còn đang tức giận hắn cùng với cục cưng nói xấu sau lưng.

Abbott lấy ra từ trong vali một số thời trang trẻ em, ước chừng đem phòng khách che kín, tính tiền xong Abbott vẻ mặt tươi cười nhìn cục cưng đứng ở bên cạnh Vinh Ninh.

Đứa bé xinh xắn, đôi mắt tròn vo, trông thật đáng yêu.

" Vinh lão gia thật có phúc khí, không ngờ sinh ra con gái lại đáng yêu như vậy." Abbott không nhịn được khen ngợi.

"Ai nói bé là con gái cha tôi?" Trong ngày thường hắn cảm thấy Abbott là người rất dễ dàng nhìn mặt người khác mà nói chuyện, kết quả hắn thế nhưng cho rằng cục cưng là con của cha hắn để thoái thác sao?

"Ôi chao?" Abbott có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ không phải con của Vinh lão gia sao? A, chẳng lẽ là con của chú út Vinh à?"

"Đương nhiên không phải”Vinh Ninh lạnh mặt, lời này của Abbott càng thêm nghiêm trọng, chú út của hắn, hắn còn hoài nghi có bị bệnh yêu trẻ nhỏ không, sao có thể sinh ra đứa bé lớn như vậy?

Làm sao có thể!

"Hả?" Lại đoán sai? khuôn mặt Abbott so lần trước càng thêm kinh ngạc, chỉ vinh cục cưng nói, "Chẳng lẽ đây con gái của Vinh nhị thiếu? !"

"Abbott..." Vinh Ninh nhìn anh ta, "Cậu còn kéo xa hơn."

Cái này không phải là, cái kia không phải là, như vậy đứa bé này đến cùng là của ai?

Abbott nhìn mặt Vinh Ninh lại nhìn một chút mặt cục cưng, khuôn mặt tương tự như vậy rõ ràng chính là huyết thống Vinh gia, nhưng không có quan hệ với mấy người kia...

Abbott cười nói, "Vinh đại thiếu gia, cô bé này sẽ không phải con ngài chứ?"

Abbott cho rằng Vinh Ninh sẽ giống như vừa rồi phản bác lại, ai ngờ Vinh Ninh vẻ mặt kiêu ngạo dắt lấy tay cục cưng, tự hào nói, "Bé là con gái của tôi, gọi là Vinh cục cưng."


Abbott đã hoàn toàn hóa đá, không thể tin được Vinh Ninh nói sự thật.

Làm sao có thể? Đứa bé này lại là con Vinh Ninh ? Người mà từ trước đến nay sẽ không để cho người ta bắt lấy tình yêu của hắn mà giờ lại có con gái lớn thế này rồi?

"Abbott, về sau thiết kế thêm nhiều bộ thời trang trẻ em cho con gái Vinh Ninh tôi, bất kể là gì đều muốn tốt nhất."

"Ồ…ok” Abbott cảm thấy mặt trời hôm nay hẳn mọc từ phía tây rồi , bằng không hắn như thế nào có thể thấy ảo giác đây? ?

"Cha." Cục cưng kéo kéo tay hắn.

Vinh Ninh cúi đầu bộ dáng tươi cười nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Ma ma nói , làm người thì phải tiết kiệm, cho nên không cần một ngày đổi một bộ quần áo."

"Ừ..." Vinh Ninh đáp một tiếng, giọng điệu có chút ảm đạm.

Hắn hiện tại cũng không biết mẹ ruột của cục cưng đến cùng là ai, mà cục cưng cũng không nói cho hắn.

"Về sau hai ngày đổi một bộ là được." Cục cưng non nớt mở miệng, Vinh Ninh cưng chiều nói, "Biết rồi ."

Abbott mang theo trợ thủ đi khỏi nhà Vinh Ninh ,đến cửa còn cố ý nhìn trời.

Rõ ràng mọi chuyện đều bình thường, mặt trời vẫn mọc từ đông, không có từ tây mọc lên, bầu trời cũng không có nạn hồng thủy, kinh nghiệm vừa rồi hết thảy đều tồn tại chân thật, chi phiếu trong tay có thể chứng minh hắn vừa rồi trải qua những thứ kia là tồn tại chân thật.

Như vậy... Vinh đại thiếu gia thật sự có con rồi! ?

Vinh Ninh phân phó người làm mang quần áo toàn bộ chuyển vào phòng của hắn, nếu về sau cục cưng muốn cùng bản thân ở cùng một chỗ, mỗi ngày vào buổi tối hai nguời cùng nhau ngủ cũng không phải là lo lắng, nếu như cục cưng là bé trai thì dễ xử lí, còn con gái sẽ có chút ít phương diễn khó khăn.


Vinh Ninh sờ lên cằm lẳng lặng suy nghĩ, không được hay là cho Vinh Viễn dời đến phòng khác, đem gian phòng Vinh Viễn thu thập sạch sẽ, làm cho thật trong sáng, rồi cho cục cưng vào ở đi.

Cục cưng còn nhỏ, cần chăm sóc, gian phòng liền thu xếp ở bên cạnh mình, xảy ra chuyện gì, vừa vặn cũng có thể kịp thời xuất hiện. ,

Vinh Ninh có thể nghĩ đến cuộc sống ấm áp của mình, có em trai, con gái cộng thêm vợ tương lai, bốn người vui vẻ hòa thuận sống cùng nhau thật hạnh phúc.

Vinh Ninh trên mặt mang theo nhàn nhạt nụ cười hạnh phúc, cuộc đời của hắn đã bắt đầu muôn màu muôn vẻ, có nhiều thân tình hơn đang tồn tại không phải sao?

Nói được là làm được, vẫn luôn là quy tắc của Vinh Ninh.

Cho nên mới vừa mới vừa nghĩ đến cái gì, Vinh Ninh cũng đã bắt đầu chuẩn bị làm theo kế hoạch.

Thay đổi nhân vật, đối với Vinh Viễn mà nói, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới chuyện, nguyên nhân là bởi vì món trứng xào cà chua đó, thành ra bị Vinh Ninh bắt nạt, thật vất vả quên mất khói mù trở lại gian phòng của mình, khi đang buồn ngủ nằm trên giường của mình.

Vinh Ninh, thế nhưng không chút nào nhớ tới tình anh em, vô tình đem hắn từ trên giường kéo xuống!

Vinh Viễn đôi mắt đỏ lên vì mệt mỏi, quỳ rạp trên mặt đất nhìn tên đầu xỏ kia, yêu hận rõ ràng hai hàm rang nghiến ken két.

"Làm sao thế!" Hắn đang ngủ thật ngọt ngào! Vinh Ninh tại sao lại đem mình từ trên giường kéo xuống chứ!

Vinh Ninh không trả lời lời hắn, nhìn kết cấu phòng Vinh Viễn một chút, lẩm bẩm mở miệng nói, "Giường này nên thay, rèm cửa sổ cũng thay màu trắng hoặc thiết kế theo đồ họa trong balo bọt biển mà cục cưng đem theo, bằng không đem cả căn phòng chỉnh thành hình bọt biển, tất cả đều hình bọt biển cục cưng thích nha."

Cục cưng mang theo balo bọt biển là đồ dùng không rời khỏi thân, Vinh Ninh muốn bé đổi cái khác tốt hơn bé cũng không muốn đổi.

Chắc là bởi vì rất thích nó đi.


Con gái muốn gì, làm cha nên thỏa mãn tất cả điều kiện, đây là chuyện thường tình.

"Vinh Ninh!" Vinh Viễn gào thét, trong lòng của hắn cho tới bây giờ chưa từng có ý muốn giết chết một người như vậy.

Vinh Viễn lên tiếng, Vinh Ninh mới nhớ tới em trai đang nằm rạp trên đất, hắn ngồi xuống bên em vẻ mặt kỳ quái hỏi, "Vinh Viễn, sao em lại nằm trên mặt đất ?"

Vinh Viễn môi run rẫy, sớm biết Vinh Ninh thuộc dạng này, hắn không tức giận nổi nữa.

Theo như lời anh ấy nói, hắn giống như tự mình làm mình nằm rạp trên đất? Giống như một đứa ngốc sao?

"Là anh đẩy em xuống giường !"

"Hả?" Vinh Ninh nghiêng đầu, mắt híp lại , "Phải không?"

Rồi nhìn hắn bằng khuôn mặt vô hại cười tươi, nó xem mình là thằng ngu sao? !

"Em nói rồi, anh là người chỉ nhớ những việc có lợi cho bản thân mà thôi!" Vinh Viễn từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào khuôn mặt Vinh Ninh đang tươi cười mà khóc lóc kể lể, "Em đang ngủ ngon, anh sao không đi làm, lại đến phòng em làm gì!"

"Ừ Vinh Ninh cũng đứng lên, hơi thở không loạn chút nào, "Anh muốn đem phòng của em đổi cho cục cưng”.

Vinh Viễn giơ quả đấm gầm thét, "Em ở đâu, hả em ở đâu! !"

Có con gái thì quên em trai của mình ? Đây là loại người gì chứ!

"Cục cưng ở nơi này, vậy em phải đi đâu! ?" Hắn muốn □□, hắn muốn độc lập, hắn muốn gian phòng này thuộc sở hữu của mình!

Vinh Ninh suy nghĩ một chút, vỗ tay ra tiếng nói, "Phòng đọc sách bên cạnh phòng này còn trống thì phải? Em dọn qua đi, anh kêu nhà thiết kế đến chỉnh trang lại, hôm nay em ngủ tạm trong phòng anh nhé."

"Nếu buổi tối anh trở lại, em làm sao đây! ?"

"Cùng lắm thì anh em chúng ta cùng nhau ngủ." Vinh Ninh thân mật kéo cánh tay Vinh Viễn, "Còn có thể tăng thêm tình anh em đó."


Vinh Viễn đen mặt gạc ray Vinh Ninh, uốn éo lung ra khỏi cửa.

"Em đi đâu?"

"Dọn nhà!" Vinh Viễn tức giận quay đầu lại, "Em phải đi khỏi người anh cuồng con gái cùng con gái ác ma của anh!”.

"Được” Vinh Ninh cười nhàn nhạt, "Em dời đến kia đi, anh mỗi ngày sẽ ghé thăm, thuận tiện mang theo món trứng xào cà chua mà em thích ăn nhất."

"..." Vinh Viễn không biết phải nói gì.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Cục cưng thay một bộ đồ có ren màu xanh dương giống màu của bộ đội hải quân, nhìn Vinh Ninh lấy ra dây buộc tóc nói, "Cha , chải tóc."

Vinh Ninh nhìn dây buộc tóc màu đỏ trong tay lộ vẻ khó xử, hắn làm sao buộc được đây, nhưng….

Sẽ không...

"Cục cưng, không thể chải tóc cho con, cha bảo mấy dì dưới lầu lên chải cho con được không?"

Cục cưng cất cao âm lượng, "Ma ma biết cột tóc cho con, không chỉ như thế, các chú theo đuổi ma ma cũng biết chải tóc cho cục cưng, nếu cha đần như vậy, ngay cả cột tóc cũng không biết, hay cục cưng bảo ma ma cứ gã cho các chú ấy đi, vừa vặn cục cưng cũng có thể có tới hai người cha, một là cha trước, một là cha dượng... Cha thấy thế nào? Cha ?"

Vinh Ninh vẻ mặt đột nhiên trở nêm âm u, từ trong miệng cục cưng nói ra “Các chú theo đuổi ma ma một từ chú khi xuất hiện kia.

Thật ra mà nói, hắn không biết một chút gì bề cuộc sống trước đây của cục cưng, và hắn cũng quên mất mẹ của cục cưng là ai.

Hắn chỉ biết cục cưng là con gái của hắn, lại quên mẹ của bé đang giữ những sự thật năm đó.

Cha trước ? Cha dượng ? Danh từ hai chữ này, giống như đụng phải chỗ sâu trong long cũng như gió thổi làm người hắn phát run.

Vừa nghĩ tới con gái ruột của mình cùng với một người đản ông khác cười nói ngọt ngào, vươn ra hai tay nói với người kia, "Cha , ôm ôm..." thì lúc đó…