“...” Trác Văn Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Bảo Bối đứng ở trước cửa, cúi đầu xuống, trầm giọng nói, “Ừm, đã về.”
”Em đã đi đâu? Còn có...” An Bảo Bối thấy được Trác Văn Dương trên mặt bị
thương, “Mặt của em chuyện gì xảy ra?” Cô sợ chạy tới, lo lắng nâng mặt
của anh lên, lo lắng nhìn trái nhìn phải, “Theo người ta đánh nhau?”
Trác Văn Dương vẫn luôn hết sức ôn nhuận, mặc dù tính cách cương liệt,
có rất ít bạn bè, nhưng mà cũng không trở thành đến tình hình theo người ta đánh nhau.
”Ai đánh?!” Đáng giận, dựa theo hành vi của Trác
Văn Dương trong ngày thường, anh tuyệt đối không phải là cái loại người
thích bốc lên chiến tranh đó, nhất định là có ai xem Trác Văn Dương khó
chịu, cho nên mới muốn cùng anh đánh nhau mới đúng.
Đáng giận!
An Bảo Bối lửa giận bị vây bọc đứng lên, thế nhưng có người dám đánh em trai của cô?!
”Là ai?!”
”Hả?” Trác Văn Dương bị cặp mắt tràn đầy lửa giận kia của An Bảo Bối sợ hết
hồn, xem cô cái tư thế kia, hận không thể một cái tát đem người đánh
anh, phiến đến Thái bình dương.
”Chị nói đến cùng ai đánh em
thành như vậy, nói cho chị biết! Chị đi đánh người ta một quyền!” Đừng
xem cô như vậy, nhưng mà khí lực của cô là rất lớn, mặc dù không có đánh nhau qua, nhưng mà lúc mặt đối với đối thủ, trước ra chiêu mà nói, cũng chính là cô thắng, chỉ cần cô dụng hết toàn lực cho đối phương một
quyền, cho dù đánh không lại đối phương, nhưng mà ít nhất cũng có thể
cho Trác Văn Dương xả giận!
Trác Văn Dương nhìn xem An Bảo Bối
mặt không nhúc nhích, nét mặt của cô là nghiêm túc, biết rất rõ ràng
mình coi như nổi điên, cũng chỉ là sẽ giống như một con thỏ nổi giận,
đối với người căn bản cũng không có cái cường hãn khiếp sợ, nhưng mà...
cô còn là muốn dùng thân thể nhỏ bé kia của đến báo thù cho anh, loại
tinh thân ngu ngốc này…
”Nhưng mà bất kể như thế nào, cô ấy cũng
vẫn như cũ là chị gái của cậu, mặc dù không cách nào giống như một người yêu ngây ngốc ở bên cạnh cậu, nhưng mà cô ấy sẽ vẫn như là một người
chị gái, dùng năng lực bé nhỏ không đáng kể của cô ấy bảo vệ cậu.”
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến lời mà Vinh Ninh ở trong quán bar nói qua với
anh, đáng giận, người hiểu rõ An Bảo Bối vẫn là Vinh Ninh a, cho dù anh
cùng An Bảo Bối không có cái quan hệ thân mật chị em ruột kia, chỉ là
bạn bè bình thường, đối mặt với đối thủ Vinh Ninh như vậy, anh vẫn không có phân nửa cơ hội thắng.
”Văn Dương? Văn Dương?!”
”A?” An Bảo Bối gọi âm thanh đem toàn bộ suy nghĩ của Trác Văn Dương kéo trở lại, “Như thế nào?”
”Chị hỏi là em đến cùng là ai đánh em thành như vậy? Nói cho chị biết, chị
đi giúp em báo thù!” An Bảo Bối hướng tới giơ quả đấm của mình, Trác Văn Dương đột nhiên tiêu tan nở nụ cười.
An Bảo Bối lửa giận cũng bị chính mình đầu đầy nghi vấn hướng hủy, Trác Văn Dương như thế nào nở nụ cười? Sẽ không phải là bị người đánh tới đánh thấy ngu sao?
”Này này này, em làm sao vậy?”
Trác Văn Dương nhìn xem An Bảo Bối tay ở trước mặt của mình lắc lư đến lắc lư đi, Trác Văn Dương bắt được cổ tay của cô, “Chị.”
”Hả?”
”Chị nhất định phải hạnh phúc nha.” Trác Văn Dương thể hiện ra nụ cười đẹp
nhất, cho dù gương mặt đó bị người ta đánh tới đã hoàn toàn thay đổi,
nhưng là nụ cười này vẫn như cũ là đẹp như vậy.
An Bảo Bối có
trong khoảnh khắc linh hồn xuất khiếu, mới qua một đêm, cảm giác, cảm
thấy Trác Văn Dương rất kỳ quái, nhưng mà đến cùng ở nơi nào kỳ quái, cô thế nhưng cũng nói không nên lời.
Cô xem thấy bộ dáng Trác Văn
Dương rời đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Nó là sợ mình đi giúp nó báo
thù, sẽ bị người đánh vô cùng thê thảm sao?”
Vô cùng thê thảm?????