Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 32-1: Cục Cưng, cha cảm thấy rất áp lực

Edit: chery98

Beta: Tiểu Lăng

Mưa to liên tiếp quét sạch thành phố A, sau mấy ngày âm u, cuối cùng ông mặt trời cũng xuất hiện. Mới sáng, không khí còn nhẹ nhành khoan khoái, chưa được mấy tiếng, thời tiết lại trở nên oi bức hơn.

“Mang thanh đập cổ động đi chưa?”

“Rồi ạ.”

“Mang băng rôn cổ vũ đi chưa?”

“Rồi ạ.”

“Mang máy ảnh đi chưa?”

“Rồi ạ.” Trác Văn Dương trả lời những câu hỏi của Trác Nhất Phong đến mức khoé miệng sắp co rút, rốt cuộc cha anh đang muốn làm gì vậy? Chỉ là đi tới đài truyền hình thôi mà, sao lại giống như đi chơi với trẻ con ở ngoại ô vậy?

Hại anh mới sáng trời còn chưa sáng liền bị Trác Nhất Phong kéo ra khỏi ổ ấm, bây giờ vẫn còn buồn ngủ đến mức chưa mở mắt ra được.

“Mang loa đi chưa?” Trác Nhất Phong đang kiểm kê lại tờ danh sách trong tay.


“Cha à?!” Trác Văn Dương phát điên. “Chỉ là đến đài truyền hình thôi mà, mang theo những thứ cơ bản thì không nói làm gì, nhiều đứa nhỏ khác cũng có gia đình ở đây. Cha mang loa đi làm gì? Chẳng lẽ định hô với những phụ huynh khác? Cha cẩn thận bị nhân viên của đài truyền hình đuổi ra ngoài đấy!”

Trác Nhất Phong yên tĩnh một lúc, suy nghĩ một lát những lời Trác Văn Dương vừa nói cũng đúng, chỉ Trác Văn Dương tỏ vẻ chấp thuận ý kiến: “Cũng đúng, thông qua phương án!”

Chuyện này là sao? Trác Văn Dương không châm chọc được, bất lực rũ đầu. Giờ lại bắt đầu chơi trò mở hội nghị công ty sao?

“Còn chưa mang đi gì nữa không?”

“Mang hết rồi, mang hết rồi ạ.” Trác Văn Dương phất phất tay một cái, đi sớm một chút đi, chưa đi thì đến trưa mất, làm sao còn kịp chương trình nữa?

“Con nhìn lại con đi. Dầu sao thì hôm nay cũng là ngày quan trọng của Cục Cưng, dáng vẻ buồn bã ỉu xỉu này là sao? Quần áo đâu? Sao lại mặc bộ này? Không trang trọng tý gì cả, còn đầu tóc nữa kia, vội vội vàng vàng làm gì? Đây là một chương trình quan trọng đấy! Vuốt gel tóc đi, chải hết ra sau tai, giống như cha này, nghe chưa?!” Trác Nhất Phong dạy dỗ anh, vò tóc của Trác Văn Dương. Trác Văn Dương bị vò tóc, trong lòng rầu không thôi, ngẩng đầu nhìn một đầu tóc bóng loáng của Trác Nhất Phong, lại còn là kiểu tóc của Chu Thuận Phát trong bộ phim truyền hình > nữa chứ.

“Cha à! Cha biết gì chứ? Như con mới là bình thường, cũng là kiểu thịnh hành bây giờ! Hơn nữa, chỉ là đi đài truyền hình tiến hành chương trình kia thôi mà, cần gì phải long trọng cầu kì như thế làm gì?! Lầu đầu tiên thì không nói làm gì, nhưng mà mỗi lần Cục Cưng đi tham gia cuộc thi nào lộ diện trước mặt mọi người, ngay cả ở Pháp, trong khu phố tổ chức chương trình, cha cũng như vậy, không thấy mệt mỏi sao?!” Anh muốn gào thét, muốnnghiêm túc nói cho Trác Nhất Phong biết đây cũng không phải là lần đầu tiên, lần nào cũng bắt đầu như vậy, không mệt chết sao, anh muốn kháng nghị! Anh muốn kể khổ!

“Con thì biết cái gì?!” Trác Nhất Phong trở tay muốn gõ đầu anh một cái. “Đây là chuyện lớn quan trọng nhất thế giới đối với nhà họ Trác chúng ta!” 

Tránh đi bàn tay kia, Trác Văn Dương tức giận, được rồi, gặp phải người cha như vậy, anh … coi như anh đành chịu thiệt vậy!

An Bảo Bối cười khổ nhìn cặp cha con này, màn đấu võ miệng này quả là chuyện thường như cơm bữa, di chuyển tầm mắt nhìn sang đầu sỏ gây ra chuyện cơm bữa này - Cục Cưng.

Bé đang bấm đốt ngón tay, cặp lông mày nhỏ nhíu chặt, không biết là đang suy nghĩ gì.

An Bảo Bối khẽ thở dài, cô còn đang định hỏi chuyện gì đang xảy ra, đành phải nhanh chóng đi hoà hoãn hoàn cảnh này trước đã. Chạy đến bên người Trác Nhất Phong, nói: “Cha à, nếu còn không đi, thì sẽ không kịp chương trình đâu.”

Ngược lại những lời này lại có tác dụng với Trác Nhất Phong, chẳng thèm so đo hơn thua nữa, theo ý của ông là tuyệt đối không để ý quan hệ tình thân với Trác Văn Dương, nói: “Lên đường! Đài truyền hình thành phố A!”

Trác Văn Dương thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể bắt đầu làm chuyện chính. 

An Bảo Bối khoác ba lô trên vai: “Cha, mọi người đến đài truyền hình trước, con còn có một vài việc muốn làm, đến lúc làm xong rồi sẽ đi tìm mọi người.”


Trác Nhất Phong đang chuẩn bị đi rồi quay đầu lại hỏi: “Con có chuyện gì muốn làm à?”

“À” An Bảo Bối lấy ra danh thiếp lần trước Tô Nhất Dạ đưa cho mình, đưa cho Trác Nhất Phong xem. “Con phải đi tới địa chỉ trên danh thiếp này, con có đồ phải trả lại cho họ, dù sao chỗ này cũng cùng hướng với đài truyền hình, được nửa đường thì con sẽ dừng lại đưa đồ cho cô ấy rồi tới sau.”

Trác Nhất Phong nhìn chữ trên danh thiếp, cười cười, nháy mắt một cái với An Bảo Bối. An Bảo Bối bối rối, không tự chủ được lùi ra sau mấy bước, hỏi: “Có chuyện gì không? Cha?”

“Đáng lẽ là cha hỏi con mới phải, Tô Nhất Dạ này là ai? Có phải là một người đàn ông nào con vừa mới quen hay không? Công ty thiết kế kiến trúc Tô Thức? Cha chưa từng nghe cái tên này bao giờ, chắc là một cái công ty vừa? Thật ra thì đàn ông ấy mà, không quan trọng nghề nghiệp, sự nghiệp lớn nhỏ cũng không thành vấn đề, tất cả đều không sao cả, quan trọng là làm người có tốt hay không, có thể kiếm tiền nuôi gia đình là được.”

Vừa nghe là biết ngay Trác Nhất Phong đang hiểu lầm, An Bảo Bối có chút dở khóc cười, giải thích: “Cha, cha hiểu nhầm rồi, Tô Nhất Dạ là một người phụ nữ, lúc chúng ta ngồi trên máy bay đã quen biết một gia đình ba người, chẳng lẽ cha quên rồi?”

Nghe An Bảo Bối vừa nói như vậy, hình như là đúng như có chuyện đó xảy ra, mới vừa còn hứng thú với chuyện tình cảm của con gái giờ đã không còn gì: “Thì ra là con bé?”

“Ha ha…” An Bảo Bối cười cười, cũng lười hỏi phản ứng của Trác Nhất Phong.

“Nhưng mà người phụ nữ đó nhìn giống hình tượng phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp, chồng của con bé, cha nhớ hình như tên là Giản Dịch hả? Cha đã từng nghe qua cái tên này, là một người có sự nghiệp đáng mong đợi, qua lại nhiều với những người như vậy cũng tốt, dù sao bọn họ cũng đã ở thành phố A một thời gian dài như vậy, có lẽ cũng biết không ít ‘hàngtốt’*.” Trác Nhất Phong sờ cằm, ý vị sâu xa nói.

(*) ‘hàng tốt’: ý ông chỉ mấy anh chàng tiêu chuẩn ấy =))

An Bảo Bối chỉ có thể cười khổ, xem ra đã không ai có thể ngăn Trác Nhất Phong muốn cô lấy chồng nữa rồi, nhưng mà tim của cô… cũng đã sớm đặt trên người khác rồi, cũng không thể dễ dàng lấy lại được từ trên người của hắn.

“Rồi, vậy con đi trước đi, cha bảo tài xế đưa con qua đó, không cần lo lắng cho chúng ta, Cục Cưng giao cho cha thì con cứ yên tâm đi.”

“Vâng, vậy con đi trước.”  Trước khi đi, An Bảo Bối cúi đầu xuống, xoa đầu Cục Cưng một cái: “Nghe lời ông ngoại, đừng làm chuyện linh tinh.”

Tới bây giờ rồi mà An Bảo Bối vẫn cảnh cáo bé như vậy? Cục Cưng nghiêng đầu sang chỗ khác, dáng kiểu ‘đã biết rồi’. “Tất cả cứ giao cho con. Mẹ nhanh đi tìm dì Tô đi.”

An Bảo Bối lắc đầu, cũng biết với đầu óc của bé, người lớn cũng không chơi được với conquỷ nhỏ này. “Mẹ đi trước.”


“Đi đường cẩn thận.”

“Ừ.”

An Bảo Bối đi khập khiễng, Trác Văn Dương nhìn bóng dáng của cô biết mất, cảm thấy có chút kì lạ, Tô Nhất Dạ với Giản Dịch… Sao anh lại cảm thấy hai cái tên này quen tai như vậy? Nhưng mà trong chốc lát lại không phát hiện được điểm nào không hợp lý.

“Được rồi!” Trác Nhất Phong chấn chỉnh lại tinh thần, nói: “Chúng ta cũng lên đường!”

Trác Văn Dương chưa kịp nghĩ thêm đã bị Trác Nhất Phong kéo đi làm tài xế. Thật sự chẳng thể oán thán trời xanh nữa, lúc nào mạng của anh cũng khổ như vậy.

An Bảo Bối ngồi trên xe, tài xế là người của nhà họ Trác, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thật sự không hiểu rốt cuộc vì sao Cục Cưng lại đi tham gia chương trình đó. Dù sao đối với bé mà nói thì đó cũng chỉ là chương trình dành cho thiếu nhi mà thôi, nhưng mà bé lại vô cùng kiên trì. Rốt cuộc là vì sao đã không thích lại còn muốn? Chỉ có thể cầu nguyện Cục Cưngtuyệt đối đừng làm ra chuyện gì bất thường.

Lúc còn chưa tới trụ sở của công ty thiết kế kiến trúc Tô Thức, ngoài cửa xe chợt xẹt qua hình ảnh tòa nhà tập đoàn Đế Không, ánh mắt của cô chăm chú nhìn theo, vừa định nghiêng đầu thì đã không thấy nữa, nhưng toà kiến trúc cao chọc trời kia vẫn hiện bóng ở kính xe đằng sau, cô nhìn sang phía bên kia, chợt nhớ tới Vinh Ninh.

Đã trôi qua nhiều ngày như vậy, chắc là bệnh của hắn cũng khỏi rồi? Không biết giờ còn tái phát nữa không, thời tiết cũng đã tốt hơn, chân của hắn chắc cũng không còn đau nữa nhỉ?

Đêm đó tại sao lại không ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái? An Bảo Bối oán giận trong lòng, nếu ngày ấy cô ngẩng đầu lên nhìn, có phải sẽ phát hiện được sự khác thường của Vinh Ninh?

Kì lạ, sao lại muốn tự trách chuyện này, lúc trước vì sao lại không kiên trì một chút, phát hiện sự khác thường của hắn, sau đó sớm khuyên hắn đi chữa trị? Nghe Cục Cưng nói, hình như bệnh của hắn rất nặng, nặng đến mức cô không dám tưởng tượng.

“Haizzz…”An Bảo Bối thở dài một hơi, không định tìm kiếm toà nhà đã không còn thấy bóng dáng kia nữa, tìm kiếm thì được cái gì? Đều đã qua rồi. Vinh Ninh…Vinh Ninh…Trong lòng An Bảo Bối thầm gọi tên của hắn, dựa hẳn đầu vào ghế sau, cô bây giờ, ngoại trừ nhớ về hắn, còn có thể làm gì.

Thậm chí còn không biết rốt cuộc nên đi đối mặt với hắn như thế nào, có nên lấy danh nghĩa của mình đến bệnh viện tặng hoa cho hắn không? Dù sao trận ốm này của hắn cũng là bởi do mình mà có, nhưng mà tặng hoa thì lại viết cái gì? An Bảo Bối co quắp khoé miệng, cô phát hiện mình hơi điên rồi, cô đang suy nghĩ chuyện điên rồ gì thế này.

Tài xế nhà họ Trác nhìn An Bảo Bối qua gương chiếu hậu, cũng không biết là bị làm sao mà lại nắm tóc, hình như đại tiểu thư nhà anh đang gặp phải chuyện gì phiền muộn, ừ… Việc này anh cảm thấy anh không lên tiếng thì tốt hơn, cùng lắm trước lúc An Bảo Bối xuống xe, anh tốt bụng nhắc nhở một chút là được, hy vọng cô có thể sửa sang lại mái tóc… Đúng không?

Lúc xe lái được nửa đường tới đài truyền hình, Trác Văn Dương mới nhớ ra vì sao lúc anh nghe An Bảo Bối nhắc tới cái tên Tô Nhất Dạ và Giản Dịch anh lại cảm thấy quen thuộc như vậy, nhưng lại không nhớ ra được, mà bây giờ anh đã nhớ ra hai người kia là ai!


Còn chưa tới chỗ đèn đỏ, ô tô bị Trác Văn Dương phanh gấp lại, vì không dự tính trước, mấy người ngồi trong xe theo quán tính đập mạnh thân hể về phía trước.

Một tiếng phịch vang lên, khiến mọi người đều trở tay không kịp: “Con lái xe kiểu gì thế?!” Trác Nhất Phong nổi giận. “Nếu không lái được thì để cha lái!”

Trác Văn Dương không phản kháng chút nào, hai tay nắm chặt vô lăng giống như là muốndứt ra khỏi xe, Cục Cưng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn phản ứng của Trác Văn Dương, rất kì lạ. 

“Làm sao thế?” Trác Nhất Phong thấy Trác Văn Dương không có chút phản ứng nào, lo lắng, hỏi. Sau khi dừng lại trong chốc lát Trác Văn Dương chậm rãi nói: “Gọi điện thoại cho chị.”

“Chị con đang bận, lúc ở nhà con không nghe thấy à?” Trác Nhất Phong kì quái hỏi, lại phát hiện từ sau khi trở lại thành phố A, Trác Văn Dương đều lâm vào trạng thái kì quái, giống như bây giờ, đột nhiên nói muốn tìm An Bảo Bối.

“Không phải.” Trác Văn Dương lắc đầu một cái, nơi An Bảo Bối đi bây giờ, người cô muốngặp đều có quan hệ rất sâu sắc với Vinh Ninh, nhất định anh phải ngăn cản.

“Không phải cái gì?” Trác Nhất Phong có chút nóng nảy. “Tên nhóc này rốt cuộc nói mấy lời này làm gì?” Trác Nhất Phong nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Đã qua một lúc lâu rồi, rốt cuộc con muốn làm gì?”

“Lái xe đi.” Cục Cưng nhắm hai mắt lại, dường như hiểu rõ chuyện gì.

“Lái xe?” Lần này đến lượt Trác Văn Dương thấy kì lạ, hỏi. Tại sao Cục Cưng lại bảo anh lái xe đi? Hình như cũng không hỏi rốt cuộc anh đột nhiên muốn tìm An Bảo Bối làm gì.

“Cháu đã biết?” Anh cũng chỉ có thể nghĩ tới cái này, nếu không…

“Vâng.” Cục Cưng trả lời anh chắc chắn như chém đinh chặt sắt, đồng thời cũng khẳng định suy nghĩ của anh.

“Tại sao?” Nếu bé đã biết lại vẫn để cho anh tiếp tục lái xe? Trác Văn Dương cắn môi, lần đầu tiên lúc Cục Cưng ở chỗ Vinh Ninh, anh đã phát hiện thái độ của Cục Cưng, nhưng cũng chỉ ôm tâm tư may mắn, không ngờ bé thật sự…

“Cậu nhỏ.” Cục Cưng mở mắt ra gọi anh: “Mẹ đã sớm trưởng thành, làm chuyện gì cũng đều là lựa chọn của mẹ, đây là hành động vô tình, chẳng lẽ cậu còn chưa tin cái gọi là ý trời và duyên phận? Nếu đúng là như vậy, không bằng để cho mẹ tự yêu xem thế nào đi, chúng ta chỉ có thể thành toàn cho suy nghĩ của mẹ.”

“…” Trác Văn Dương im lặng.


Trác Nhất Phong đều cảm thấy loạn hết cả lên, Trác Văn Dương và Cục Cưng đang nói gì vậy? Kéo qua kéo lại, còn mẹ? Mẹ nào? Là An Bảo Bối?

“Chẳng lẽ các con đang nói về An Bảo Bối?” Trác Nhất Phong nhức đầu, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của con trai và cháu gái ngoại của mình.

Trác Văn Dương dừng một chút, cùng lúc tài xế đằng sau bóp còi, nhìn Trác Nhất Phong sau lưng một cái, cười rồi tiếp tục lái xe, mặc kệ Trác Nhất Phong hỏi như thế nào, hai người đều không có ý định mở miệng.

Hỏi một hồi, cũng không được như ý, Trác Nhất Phong khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn hai người, thật sự là rất kì lạ. Rốt cuộc hai người này đang giấu ông chuyện gì?