Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 30-1: Cha thật cặn bã (1)

Cục Cưng và Vinh Ninh quả thật rất giống nhau, thậm chí như một khuôn khắc
ra, không có một chút nào giống như cô, ngay cả trí thông minh cùng với
sức sống tràn trề đó cũng vậy, nhưng điều này không đồng nghĩa là cô còn yêu Vinh Ninh, chỉ là… Cô nhìn thấy sự giống nhau của bọn họ rồi sau đó sẽ nhớ về khoảng thời gian yêu đương của cô với Vinh Ninh mà thôi!

Cô mở miệng, lảng tránh chuyện này “Con có thật mới ở cùng Vinh Ninh vài
ngày sao? Như thế nào mà hắn biết tất cả mọi người đã gặp qua?”

“Mẹ đừng đánh trống lảng chứ, lúc nào mẹ cũng như thế này cả, không trả lời được vấn đề là lựa chọn trốn tránh!” Cục Cưng nhíu mày, An Bảo Bối lại
không thẳng thắn làm cho bé khó chịu, nếu như mẹ thừa nhận thì có chuyện gì nào? Bé cũng không nghĩ mẹ cùng Vinh Ninh sẽ một lần nữa ở cùng nhau đâu, ly biệt sau phùng trùng gì gì đó… Bé…Bé thật sự không thích, không muốn An Bảo Bối đi làm chuyện đó đâu nha!

“Mẹ không có…” Giọng
cúa An Bảo Bối thấp đi rất nhiều, Cục Cưng…nói gì vậy a, rõ ràng cô mới
là mẹ của Cục Cưng, mà không hiểu sao bé mới giống người lớn cỡ nhỏ đến
giáo dục mình…

“Thôi” Cục Cưng mang bộ dáng lười phải so đo với
cô “Nếu mẹ không muốn thừa nhận thì quên đi, con cũng không muốn ép buộc mẹ đâu, không thì người ta lại nói con không kính già yêu trẻ nữa..”

An Bảo Bối nghẹn lời, há hốc miệng “Con không nói không ai bảo con là quỷ linh tinh đâu, nhưng Cục Cưng à, dù gì Vinh Ninh cũng là cha ruột của
con nha, con không thể cứ mang tâm tình như vậy mà đi gặp hắn, cùng hắn
sống chung được.” Nếu như Vinh Ninh biết rõ Cục Cưng không thật lòng
muốn ở cùng hắn, có mục đích mới đến gần hắn, hắn sẽ như thế nào đây?
Nhất định hắn sẽ đau lòng vô cùng.

“Mặc cho con không muốn thừa
nhận, nhưng trong người con đang chảy dòng máu của hắn, hắn quả thật hoa tâm vô cùng đó nhưng hắn đối xử với người trong nhà luôn thật long, con làm như vậy, hắn sẽ rất khổ sở rất khổ sở.”


“Đó, mẹ xem đi, mẹ
không phải là luôn nghĩ cho hắn, nhớ đến hắn, nếu không, làm sao mẹ vì
hắn mà suy nghĩ? Mẹ đừng xem mình là thánh mẫu, trời sinh không hại ai…”

Nghe xong lời Cục Cưng nói, mặt An Bảo Bối đen đi một nữa, tên tiểu quỷ này… Đúng là không giống cô thật.

“Con chẳng qua không thích bộ dạng mẹ lúc nào cũng muốn trốn tránh cả, cũng
không muốn khi trở về thành phố A mẹ lại biến thành người khác, không
phải là chính mình. Mẹ cùng nói mình đã qua tám năm, mặc kệ rằng mẹ
không phải lúc nào cũng nhớ đến hắn, nhưng mà lúc nào cũng trốn tránh
hắn là không đúng.” Cục Cưng lại nhíu mày giáo dục cô “ Mẹ nên biết là
giấy không gói được lửa, cho là mẹ cứ ẩn nấp cho thật tốt, một ngày nào
đó hắn cũng sẽ nhớ đến mẹ, rồi biết đến sự tồn tại của con, đến lúc đó,
mẹ muốn làm gì?”

Cục Cưng mặc dù còn nhỏ, nhưng lại nói lên đạo
lý một câu đúng một câu, làm cô không cách nào phản bác lại được, thậm
chí cô giống như một đứa trẻ phạm lỗi, chỉ biết cúi đầu lại cúi đầu,
cô…. Toàn bộ đều bị đứa trẻ này nhìn thấu, chính là bản thân mình đã
thừa biết, chỉ là không dám thừa nhận thôi.

“Bây giờ mọi chuyện
đã như vậy, mẹ trốn tránh như thế nào đều không có lợi ích gì, mặc dù
Vinh Ninh là cha ruột của con, nhưng con sẽ không nhất định khiến hai
người hòa giải. Mẹ cũng có thể lấy dung mạo chân thật thục nữ tính của
mình đi xem hắn, gặp hắn, dù sao lúc trước người làm sai là hắn, không
phải là mẹ! Hăn biết mẹ cùng hắn cùng qua lại với nhau, lại có một đứa
trẻ lớn như vậy là con đây, vậy thì thế nào? Mẹ không có nợ hắn!” Cục
Cưng nuốt nước miếng “An Bảo Bối, mẹ có thể kiên cường lên một chút được không? Làm người lại còn là phụ nữ thì mẹ cũng biết hai chữ “tôn
nghiêm” quan trọng biết bao nhiêu! Nếu như mẹ thật sự đã quên hắn, vậy
thì đối với hắn như người quen thuộc xa lạ nhất đi, mà không phải núp ở
trong mai rùa, lúc nào cũng trốn tránh!”

An Bảo Bối im lặng nghe
lời Cục Cưng nói, không phản bác lại một lời, a ô, cô như thế nào lại

sinh ra một Cục Cưng thông minh như thế mà lại là tiểu ác ma không giống cô tí nào cả?

Cục Cưng nhìn cô mang bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy liền
vội xoa đầu, An Kỳ vui mừng, che miệng trộm cười nhẹ giọng nói “Cục Cưng đúng là một tiểu ác ma, đã sớm nghe An Bảo Bối nói qua, đứa bé kia rất
thông minh, không nghĩ rằng lại có thể đem An Bảo Bối nói rõ ra mọi
chuyện.”

“Đó là đương nhiên nha, thực sự ở nhà chưởng môn là cha
tôi nhưng mà còn có Cục Cưng nữa. Rất nhiều người khác lúc nào cũng cho
rằng trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng họ sai rồi, thật sự bọn nhóc biết
hết tất cả đó, trùng hợp chính là chẳng qua bọn nhỏ coi thường trẻ nhỏ
thôi.” Trác Vân Dương tự hào vỗ ngực, trông có chút giống bà Vương bán
dưa mèo tự khen mèo dài đuôi.

“Quả nhiên là đứa nhỏ máu mủ của
Vinh Ninh, nói ra đạo lý rất rõ ràng, làm cho người ta không có nửa điểm để phản bác, bởi vì đều trúng tim đen của họ nha.” Nhớ đến lần gặp mặt
Vinh Ninh, sau đó bị cái miệng ngọt như rót mật vào tai của hắn nói
khéo, chính mình liền thay đổi cái nhìn về hắn, từ trước khuynh hướng
luôn về bên An Bảo Bối, ngược lại nhờ vào An Kỳ mới hướng tới Vinh Ninh, còn không biết trong lòng đến cùng là thoải mái ở đâu, chỉ là rất sảng
khoái.

“Cục Cưng giống hắn ở chỗ nào?” Vừa nhắc đến Vinh Ninh,
khó chịu nhất không phải là An Bảo Bối mà là Trác Văn Dương, hắn tức
giận bất bình, mơ hồ rút đau cái trán “Cục Cưng trong người đều là huyết thống ưu tú nhà họ Trác.”

An Kỳ hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Trác Văn Dương “Anh cho rằng Cục Cưng giống An Bảo Bối sao? Ông trời ơi, cô
ấy sao mà thông minh được như vậy, như An Bảo Bối sao? Rõ rang là cực kì giống Vinh Ninh được hay không?”

“Lời này của cô là có ý tứ gì? Đang tìm ầm ĩ sao?”

“Tôi không có ý tứ kia, tôi là nói cho cô biết, nếu là bạn của chị tôi, nếu
như cô đứng về phía Vinh Ninh, muốn thuyết phục chị tôi, tôi khuyên cô
là nên sớm từ bỏ đi, người như vậy không xứng với chị tôi.”

“Tôi
chính là hy vọng Vinh Ninh cùng cô ấy hòa hảo thì sao nào?” An Kỳ nổi

giận “ Chuyện của hai người đó mắc mớ gì đến anh?! Còn không có phép tôi đứng về phía ai sao? Còn nữa, An BẢo Bối muốn cùng Vinh Ninh như thế
nào là chuyện của cô ấy, tôi không can dự vào, anh cũng bớt giùm đi,
rảnh rỗi không có chuyện gì liền muốn chia rẽ người ta, hiểu hay không
câu thành ngữ này? Thà phá hủy mười ngôi miếu cũng không phá hủy một
chuyện chung thân?! Không hiêu sao hả?”

“Cô..” Trác văn Dương nổi nóng “An Kỳ đúng không? Cô biết hay không cô luôn làm người khác chán ghét?!”

“Được thôi.” An Kỳ đột nhiên cảm giác được người đàn ông trước mắt này cực kì lợi hại “Tôi cũng vậy, nhìn anh không vừa mắt đó”

“Hừ “ Trác Văn Dương ngoảnh mặt đi chỗ khác “Ai quản cô nhìn ai không vừa mắt, dù sao tôi ghét cô cũng là sự thật.”

“Ơ” An Kỳ hai tay khoanh ngực hứng thú nhìn anh “Trước kia tôi vẫn nghĩ anh có tí tiềm chất, nhưng mà lại cho ta cảm giác, anh chính là thích An
Bảo Bối đúng không?”

Trác Văn Dương ngạc nhiên khi bị người khác
đoán trúng tâm tư, sắc mặt từ từ chuyển hồng, anh vẫn nghĩ mình luôn che dấu hoàn hảo, ai cũng không thể nào đoán được ý nghĩ thật tâm của anh,
lại không nghĩ tới cô gái này…lại nhìn thấy hết mọi chuyện.

Trác
Văn Dương phản ứng như vậy, An Kỳ sắc mặt cũng từ từ biến thành màu đen, cô cũng chỉ là thuận miệng một chút thôi, cũng không có thật sự nghĩ
như vậy… người đàn ông này.

“Thực đáng ghét” An Kỳ chán ghét đạp
hắn một cước “Anh đi chết đi!” Mắng một câu, cô nghiêng đầu đi chỗ khác, đi vào phòng của An Bảo Bối. An Kỳ là cố tình đạp hắn mạnh, Trác Văn
Dương ôm chân bị An Kỳ đạp nhảy loạn xạ. Cô ta có phải là phụ nữ hay
không vậy, thế nhưng lại xuống tay độc ác với anh! Người phụ nữ này…thật sự là… lại nói chán ghét anh? Anh đáng ghét chỗ nào? Dựa vào cái gì cô
ta lại dám bảo anh phải đi chết?

“An Kỳ…” Trác Văn Dương nghiến răng nghiến lợi “Đời này, tôi và cô chính thức kết thù lớn”

Trác Văn Dương với An Kỳ đấu tranh không làm cho An Bảo Bối và Cục Cưng phát hiện, hai người như cũ ngồi dưới đất, quan hệ hai mẹ con vẫn luôn thân
mật.

“Người kia…” An Bảo Bối sờ sờ ngón tay “Hắn mấy năm qua được không? Từng bị tai nạn xe cộ, cũng từng bị mất trí nhớ?”


Cục Cưng nằm ở trên đùi An Bảo Bối, bộ dạng lười biếng ngáp trả lời “uh,
việc này con đã sớm biết, con đã nhìn thấy vết sẹo trên người hắn vì bị
tai nạn, con vụng trộm lẻn dùng máy tính của Phương Trạch Tây, chú ấy
vẫn luôn là bác sĩ của cha. Sở dĩ đến tập đoàn Sở Không, trong đó cũng
có phần của cha giật dây, mặc dù bề ngoài vết thương vô cùng tốt, cùng
với người bình thường không khác gì mấy, nhưng nghe nói cứ trời mưa là
bị đau nhức, hơn nữa thân thể cha cũng bị suy yếu, trong lòng bệnh tật
cũng lái xe bình thường, những năm này đều tốt cả, cũng không biết là vì cái gì, đột nhiên trong lúc đó lại không dám lái xe.”

Vừa nói
xong Cục Cưng lại ngáp một cái, hôm nay mệt quá, thực sự là rất mệt mỏi, mệt thân lại mệt não, bé cảm giác bản thân không còn là của mình a…

“Kì thực…” Từ lời bác sĩ cùng Cục Cưng nói ra, mới làm An Bảo Bối nhận ra
rõ ràng, Vinh Ninh ở trước mặt cô không có một phần giấu diếm. Đây coi
là cái gì? Từ bỏ cô, người kia nên sống thật tốt, mà không phải ở cái
dạng này…Người kia, như thế nào lại lái xe không cẩn thận đến như vậy?

Cục Cưng đảo hai con mắt “Nghe nói cha bị tai nạn xe là tám năm trước lúc
nửa đêm giáng sinh nha, mẹ nói hắn có ngốc quá không? Ai lớn rồi mà còn
lúc mùa đông tuyết lớn lại lái xe chạy băng băng trên đường cao tốc chứ? Không xảy ra tai nạn xe mới là lạ đó, lúc bị tai nạn nghiêm
trọng, chiếc xe đánh bay luôn cả lan can, lật lăn long lốc vài cái trên đường núi, về sau do cha may mắn thoái khỏi đó mau, bằng không lúc xe
bị nổ tung không phải đem mạng của mình đi xuống gặp diêm vương
sao? Nhưng lúc mảnh vỡ xe hơi bắn trúng đầu hắn, đúng là không chết
nhưng cũng suýt chút nữa biến thành người thực vật. về sau may là thoát khỏi hiểm nguy, nhiều nhất là bị mất trí nhớ thôi. Thì sao nào, một hai năm ký ức đổi lại một cái mạng, tính như thế nào, cũng là vô cùng có
lời a.”

Cục Cưng nói thản nhiên giống như bình thường mặt trời
lúc nào cũng lên từ đằng đông, lặn về phía tây. An Bảo Bối lại nghe trái tim lộp bộp vài tiếng, thân thể không nhịn được giật giật, sao Cục Cưng lại nói mọi chuyện có vẻ đơn giản như vậy? Nếu không phải thần hộ mệnh
luôn theo sát người hắn, đừng nói là người thực vật, trận tai nạn kia sẽ lây luôn cái mạng của hắn.

“Con chỉ nói về Vinh Ninh mà thôi,
làm sao mẹ lại phản ứng lớn như vậy?” Cục Cưng cô ý nghiêng đầu, nhìn
mặt An Bảo Bối từ dưới lên trên.

“Này…Đây là phản ứng bình

thường, ai nghe chuyện tai nạn kinh khủng như vậy sao lại không có nửa
điểm phản ứng chứ?” Cô trong lòng đang kiếm cớ cho bản thân mình.

“Thật vậy sao?” Cục Cưng ung dung nói ra một câu.” Cơ mà lúc trước con được
nghe kể lại, phản ứng gì con cũng không có nha. Mẹ à, mẹ thật là người
dễ xúc động a”

“A…mẹ… ừm..” An Bảo Bối gãi gãi.