Hai người một lớn một nhỏ liếc nhìn nhau, cùng duỗi một tay ra vỗ vào nhau, hai bên cùng chỉnh lại quần áo của mình, đồng thanh nói, “Không thể để
cho thằng nhóc kia thực hiện được mưu kế!”
+++
Bên bờ hồ thành phố A ---
Nửa người trên của An Bảo Bối cứng ngắc, không động đậy nổi. Không phải cô
không muốn thả lỏng mình một chút, mà là Vinh Ninh trên người luôn ôm
lấy cô, được một lúc lâu, cả hai đều không nói thêm gì, An Bảo Bối không nhìn rõ mắt hắn, không biết có phải hắn đang ngủ hay là thế nào hay
không.
Ánh trời chiều lặn về phía tây, hoàng hôn mờ ảo cũng sắp
biến mất, ánh mắt người đi đường nhìn qua đây, thấy đôi trai gái kỳ quái này, một lúc lâu cũng quen dần, thật sự là một kiểu hẹn hò khác lạ.
Gió nhẹ quét qua, nhiệt độ chiều tối cũng dần lạnh hơn, cũng may trên người có một người nào đó đang nằm sấp, hắn vẫn luôn ôm cô vào lòng, chắn đi
bao gió lạnh.
Aiz, đã muộn thế này rồi, cô nên về nhà, không thì
Trác Nhất Phong họ sẽ lo lắng, quan trọng nhất vẫn là cục cưng, nhưng
trên người lại có một người đàn ông đang nằm sấp, khiến cô thật sự không biết nên làm gì cho phải, vốn có thể đẩy hắn ra, rồi mặc kệ mà chạy đi, nhưng vừa nghĩ tới nét mặt cô đơn kia, cô lại không đành lòng đẩy ra,
cho nên để mặc mình ngồi như khúc gỗ. Khó trách dù là trước kia hay là
bây giờ An Kỳ vẫn luôn mắng mình, bình thường không có việc gì thì đúng
là một người tốt đến ngu ngốc, không biết từ chối yêu cầu của người khác như thế nào; tình nguyện để mình như đồ ngốc bị người ta bám lấy không
buông; vẫn luôn rèn luyện để mình có thể lạnh nhạt hơn, từ chối yêu cầu
của người khác, nhưng dường như không có tác dụng gì. Bản tính cả đời
người đã vậy rồi, dù qua bao năm cũng vẫn vậy, không đổi được. Giống như bây giờ, rõ ràng cô mới chỉ gặp người đàn ông cực giống Vinh Ninh này
có hai lần, hơn nữa hắn ta còn quấy rầy buổi xem mắt của cô; lại còn
đánh rơi trái dưa hấu của cô lần trước, lần này lại còn đụng trán với
hắn, giờ đầu vẫn còn đau đây…
Rõ ràng… nhưng cô lại không đẩy hắn ra, ngay cả từ chối một chút cũng không.
An Bảo Bối ngậm miệng, cứ như thế này cô rất khổ sở, người đàn ông này có
thể buông cô ra không? Cùng lắm thì cô nói chuyện với hắn là được, dù
sao cũng tốt hơn nhiều so với việc hai người cứ giữ tư thế này và im
lặng chứ? An Bảo Bối lơ đãng liếc ra sau đầu Vinh Ninh, làm sao người
đàn ông này… lại giống trẻ con như thế? Chẳng lẽ hắn coi cô là mẹ hắn
sao? Tìm được hơi ấm của mẹ trên người cô? Kính nhờ, dáng vẻ với tuổi
tác của hắn cũng đủ để làm cha cục cưng rồi.
Trái ngược với An
Bảo Bối khổ không thốt nên lời, lúc Vinh Ninh ôm người cô, dù thân thể
hay là tâm linh, muốn có bao nhiêu thỏa mãn thì có bấy nhiêu thỏa mãn.
Tư thế như thế này, khổ sở không chỉ có An Bảo Bối, Vinh Ninh cũng mệt
mỏi quá sức, hắn cảm thắt lưng mình sắp gãy, nhưng có sao đâu, hắn
thích! Chỉ cần An Bảo Bối vẫn ở bên cạnh, dù thế nào hắn cũng thích. Ai
biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ai biết lúc nào mới gặp lại An Bảo
Bối được lần nữa?
Huống chi, nếu biết rõ thân phận thật của hắn, biết rõ hắn là Vinh Ninh thì phản ứng của cô sẽ như thế nào? Cho nên
phải nhân lúc này, có thể ở cùng một chỗ với cô đã là niềm thỏa mãn lớn
nhất của hắn.
Người của cô rất ấm áp, cũng vô cùng mềm mại, song
lại gầy không tưởng tượng nổi. Cảm giác này, sự ấm áp này quen thuộc đến không nói nên lời, khiến cho hắn đắm chìm và mê luyến thật sâu, An An,
An An của hắn, lúc nào em mới có thể hiểu chân tâm của hắn đối với em
đây? Hắn thật sự hối hận, mấy năm nay vẫn luôn rất biết điều, không đùa
giỡn tình cảm của người khác một cách khốn kiếp như trước nữa. Hắn chỉ
yêu mình em thôi, hắn thật sự hối hận rồi, đến khi nào em mới có thể tha thứ cho hắn đây?
Ngốc cũng được, dù sao hắn cũng chẳng thông minh, bằng không làm sao lại để cho cô rời khỏi hắn, vừa từ biệt đã là tám năm?
Thời gian này, cô nhất định rất mệt, rất đau khổ đi? Một thân một mình mang
theo cục cưng, thoáng cái đã vài năm, phải nhận không ít ánh mắt kỳ dị
của người khác đi?
Tại sao lúc trước mình lại ngốc đến thế, dễ
dàng buông tay như vậy? Để cho một mình cô đau khổ như vậy? Nghĩ thế,
Vinh Ninh hơi sụt sịt, mẹ của cục cưng à, em nghe được chân tâm của hắn
không? Đừng sợ hãi mất đi nữa, hắn đã mất đi rất nhiều thứ, kể cả tám
năm cô quạnh kia, dù thế nào, hắn cũng không thể dễ dàng để cô rời khỏi
hắn lần nữa.
An Bảo Bối đang do dự nên nói với người đàn ông này
như thế nào để hắn ngoan ngoãn buông mình ra. Khi Vinh Ninh dùng sức ôm
chặt cô hơn, biết rõ hắn không ngủ, rốt cuộc cô cũng an tâm mở miệng,
“A, anh có thể thả tôi ra được không? Giữ tư thế này lâu rất mệt, người
tôi sắp tê lặng đi rồi.”
Cúi đầu nhìn sau đầu người đàn ông này,
giọng cô hơi nức nở nói, “Tôi thật sự rất mệt, giữ tư thế này anh cũng
không thể nhẹ nhõm đi? Cho nên thả tôi ra đi mà.”
Dù trong lòng
luyến tiếc, nhưng nghe An Bảo Bối nói vậy, Vinh Ninh vẫn đành buông
người cô ra, ngồi thẳng dậy, nhìn tháp cao đối diện, thả lỏng gân cốt
của mình.
Ừm… Quả là giống như cô nói, rất đau.
An Bảo Bối cảm thấy mình như được giải phóng, thở một hơi thật dài, học Vinh Ninh
thả lỏng gân cốt của mình. Thoải mái thì thoải mái hơn rồi, song trên
người lại thiếu đi tồn tại của con bạch tuộc Vinh Ninh, khiến cô không
quen lắm. Quả nhiên, khi đã quen rồi thì lúc mất đi, chẳng riêng gì
trong lòng, mà ngay cả thân thể đều không thoải mái.
Cô biết mình không nên muốn có sự tồn tại của Vinh Ninh, nhưng lại vẫn không nhịn
được. Chỉ cần không nhận, thì cũng không sợ mất đi – từ biệt tám năm, cô đã học được chiêu này. Dù có nhìn thấy Vinh Ninh thật, chỉ cần cô nhẫn
tâm là có thể… Để mình không nhận lấy…
Cô đang nghĩ cái gì? Vinh Ninh nhìn An Bảo Bối đang nhìn chăm chú vào tháp cao và suy nghĩ giống mình.
Trong mắt cô có chút ưu sầu, lại vô cùng dứt khoát. Mở miệng, Vinh Ninh vẫn
quyết định không hỏi, có hỏi cô cũng sẽ không nói, dù có nói, hẳn lời đó cũng chỉ càng thêm đả kích tự ái và niềm tin của hắn đi?
“Ngủ rất ngon, cảm ơn cô.” Vinh Ninh liếc trộm cô một cái, làm bộ vừa tỉnh ngủ, vặn eo bẻ cổ nói.
“Vừa rồi anh ngủ thật sao?”
“Ừ.” Vinh Ninh gật nhẹ đầu. An Bảo Bối chống quai hàm, cúi đầu xuống, kết
quả người đàn ông này thật sự coi cô là gối ôm hình người, hắn ngủ rất
thoải mái, nhưng cô lại mệt muốn chết! “A.” An Bảo Bối uể oải đáp lại
một câu, người tốt khó làm, nhưng mà… Muốn cô làm một người xấu, vậy
càng khó hơn, thật sự muốn học An Kỳ, thấy ai ngứa mắt liền trực tiếp
dùng nắm đấm hầu hạ!
“Coi như đền bù tổn thất, tôi mời cô đi ăn
cơm được không.” Vinh Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, nói, “Vừa vặn, đến giờ
ăn cơm chiều rồi.”
“A?” Coi cô là gối ôm hình người, máy móc không biết nói, giờ người này còn muốn cô ăn cơm cùng hắn?
“A, không cần đâu, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi nên về nhà.” Cô cũng không muốn lãng phí thời gian với người đàn ông này nữa.
“Vậy sao…” Trên mặt Vinh Ninh lộ ra vài phần tiếc hận, rõ ràng hai người
hoàn toàn không quen nhau, hắn khổ sở hay khó qua thì liên quan gì tới
cô? Tại sao người đàn ông này lại phải lộ ra vẻ mặt như vậy?
Khiến lòng cô lại thêm chút cảm giác tội ác.
“Khó có người nguyện ý nghe tôi nói…Thì ra cô cũng ghét tôi, đúng vậy, tất
cả mọi người trên thế giới này đều ghét tôi.” Vinh Ninh cười khổ nói,
“Được rồi, cô đi đi, không cần để ý tới tôi nữa.”
“Tôi…” An Bảo Bối ôm đầu, tại sao hắn lại nói với cô những lời này? Khiến cô cảm thấy… cảm giác tội ác của mình lại nhiều hơn.
“Aiz…” Vinh Ninh nhìn sang đối diện, thở dài thở ngắn, “Cô thấy hồ nước này có thể dìm chết người không?”
“A?” Làm sao người đàn ông này lại đột nhiên hỏi vấn đề đó? An Bảo Bối
nhìn hồ, nói, “Hẳn là có thể đi? Trước kia tôi nghe nói có người chết
đuối ở đây thì phải, nghe nói nơi đây cũng là nơi nổi tiếng với những vụ tự sát hay sao ấy…” Vừa nói ra được một nửa, An Bảo Bối nhanh chóng che miệng lại, cô đang nói gì với hắn vậy? Người này đột nhiên hỏi hồ này
có thể dìm chết người không, không phải là đang bày tỏ mình luẩn quẩn
trong lòng, muốn tự sát ở đây sao? Cô còn không biết tốt xấu giới thiệu cho hắn.
“A, quả nhiên có thể chết người.” Vinh Ninh cười, hai
mắt nhìn qua đối diện, “Cô muốn đi thì cứ đi đi, thứ cho tôi giờ không
tiễn được.”
“Cái đó…” Làm sao An Bảo Bối lại cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này đang ở trong trạng thái nhìn thấu hết thảy, không
phải hắn thật sự muốn chết đấy chứ?
“Không cần quan tâm đến tôi, cô để tôi tự sinh tự diệt đi, dù sao tôi đã nhìn thấu tất cả rồi, cũng
không có gì để người ta cảm thấy khổ sợ, cô thấy đúng không?” Hắn quay
đầu lại, khóe miệng mang nụ cười ảm đạm, khiến An Bảo Bối lập tức hoảng
sợ, quả nhiên hắn mang vẻ mặt đã nhìn thấu tất cả.
Làm sao bây
giờ? Làm sao bây giờ? Nếu cô rời đi, có phải hắn… sẽ đi tự tử không?
Vậy đến lúc đó cô nên làm gì? Cô không ngăn cản một người muốn đi tự
tử, đến lúc đó, đừng nói lương tâm của cô sẽ áy náy, rất có thể cô sẽ bị cảnh sát thẩm vấn, hỏi tại sao cô lại không ngăn người đàn ông này tự
sát? Đến lúc đó có phải tất cả các báo đều viết tên cô không?
Sau đó cả đời cô sẽ phải sống trong ánh mắt ‘Cô là kẻ sát nhân!’ của
người khác, trải qua những năm tháng đầy khó khăn? Đến lúc đó có phải
cục cưng và người nhà sẽ bị cô ảnh hưởng hay không? Cuộc sống sau này
cũng sẽ trở nên ảm đạm không chút ánh sáng? Đến lúc đó, cô không chỉ
làm hại người đàn ông trước mặt này, mà nhiều người khác, có phải sẽ đều bị làm hại vì hành động không khuyên can khi có người muốn tự sát hôm
nay của cô?
Trong lòng An Bảo Bối nghĩ đến tất cả những gì có và không có khả năng, dần dần bắt đầu phát điên, nhưng lại không thể thét
to lên, đành phải vò tóc. Mái tóc vốn không cột cẩn thận lập tức rối
tung hết cả lên.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt ngồ ngộ kia của An Bảo Bối, nhưng Vinh Ninh vẫn có thể tự hình dung ra. Hắn cố gắng không để
mình cười ra tiếng, người đứng hơi cong một chút, nhìn ra xa, vẻ như sẽ
lập tức nhảy xuống, cảm khái nói, “Hẹn gặp lại! Tuổi trẻ của tôi, tình
yêu của tôi, cuộc sống của tôi!”
Làm sao bây giờ? Người đàn ông này đã bắt đầu nói những cảm nghĩ khi lâm chung rồi, nhưng vẻ mặt kia
của hắn, rõ ràng là sắp nhảy vào trong hồ rồi, nếu cô không ngăn cản,
hắn sẽ thật sự nhảy hồ mất.
“Cái kia… Anh đừng vội nghĩ quẩn, tuy không về được tuổi trẻ, cũng không đuổi được tình yêu, nhưng cuộc sống
vẫn đang tiếp tục mà. Anh phải bình tĩnh trước đã, nghĩ đến cha mẹ của
mình, thân thể tóc da là cha mẹ cho ta, anh chưa nói gì với cha mẹ của
mình đã nghĩ quẩn như vậy, anh nghĩ cha mẹ anh sẽ ra sao? Họ nuôi anh
lớn như vậy, có dễ không?”
An Bảo Bối chỉ vào mình, “Tôi là một
người mẹ, một người mẹ độc thân, tôi có một con gái bảy tuổi. Là một
người mẹ, tôi hiểu rõ cha mẹ sợ nhất cái gì, là người tóc bạc tiễn kẻ
đầu xanh, nếu anh nghĩ quẩn, anh lại giải thoát rồi, vậy cha mẹ anh sẽ
ra sao đây? Dù sao anh cũng không nên nghĩ vậy chứ?”
An Bảo Bối vội vàng khuyên can, Vinh Ninh dần quay đầu lại, hai mắt trống rỗng
nhìn cô, quả nhiên, đồ ngốc này cho rằng hắn muốn tự sát.
“Aiz…”
Vinh Ninh thở dài, “Không có việc gì đâu, chuyện này không liên quan gì
tới cô. Đúng rồi, cô vẫn nên về nhanh đi, tôi nghĩ cha mẹ cô sẽ rất lo
lắng cho cô…”
Về? Hắn sắp nhảy hồ tự sát rồi! Cô về cái rắm ấy! Nếu hắn thật sự chết, cô phải làm sao?!
“Anh rời khỏi hồ trước đã rồi nói sau!”
Vinh Ninh lắc đầu nói, “Không cần, ngồi ở đây hóng gió, cảm giác rất tốt mà.”
“Tốt cái đầu anh ấy!” An Bảo Bối thốt lên một câu thô tục, xem khuyên bảo
người đàn ông này là vô dụng, vậy cô đành phải xuống tay thôi!
An Bảo Bối ngồi xổm xuống ôm chặt lấy eo Vinh Ninh, kéo mạnh ra sau, “Tôi
nói cho anh biết, nếu muốn chết, đừng có chết trước mặt tôi! Bởi đời
này tôi không thể nhìn người khác động tý làm muốn chết được, bình
thường cũng chỉ có các cô gái mới ‘một khóc hai nháo ba thắt cổ’ mà
thôi, anh là cái thá gì? Tôi gặp nhiều chuyện như vậy còn chưa muốn
chết, anh là cái thá gì chứ? Đáng với cái danh đàn ông của anh sao?!”
Cô gái này tức cũng không uổng nha, Vinh Ninh kinh ngạc mà hưởng thụ cái
ôm của An Bảo Bối, nhìn người cô gầy yếu như Lâm Đại Ngọc, không ngờ sức còn so được với Lỗ Trí Thâm. Quả nhiên là bạn tốt nhất của An Kỳ, chỉ
vậy là có thể nhìn ra, người bình thường làm sao có thể kéo hắn như vậy?
An Bảo Bối thở hồng hộc, thể trọng của một người đàn ông không giống như
mấy cái rương, không thể di chuyển đơn giản như vậy. Nhưng may là người
này đã bị cô kéo lại, hừ, muốn chết trước mặt cô, cũng không xem An Bảo
Bối cô là ai, vũ khí mạnh nhất của cô và An Kỳ không phải là bản lĩnh
của phái nữ, mà là lực lượng mạnh mẽ.
“Tôi xem anh còn chết thế
nào!” Vinh Ninh bị cô kéo đến nửa nằm trên mặt đất, An Bảo Bối đi đến
trước mặt hắn, hai chân vắt qua trên người hắn, đắc ý dào dạt nhìn hắn,
“Bị dọa rồi hả? Sức tôi rất lớn, tuy không nhấc được anh lên, nhưng ít
nhất cũng có thể kéo anh!”
Vinh Ninh dở khóc dở cười nhìn cô,
ánh mắt dần dần nhìn xuống, đến bên hông của cô, thân thể đang nửa nằm
trực tiếp nằm hẳn xuống mặt đất, An Bảo Bối mặc váy không quá ngắn,
nhưng mà ở góc độ này cũng có thể nhìn thấy hết cảnh xuân bên trong.
Hắn dùng tay chống cằm, huýt sáo một cái. Người đàn ông vừa rồi mới mây đen đầy mặt, chuẩn bị đi tự sát nhìn đùi An Bảo Bối, giống như một tên du
côn đường cái vô cùng thèm ăn đòn, “Ừm, thì ra là màu hồng nhạt.”
“A? Anh đang nói gì vậy?” An Bảo Bối không hiểu Vinh Ninh bỗng dưng nói màu hồng nhạt là vật gì.
“Ừm, tôi chỉ liếc qua thôi, haha, cái màu đỏ ở trên là ô mai sao? Chậc chậc, thậm chí giống một trăm phần trăm với ô mai ở trong mấy cuốn manga vườn trường nha.”
Ô mai… hồng nhạt?
Hai từ ghép cùng với nhau, rốt cuộc An Bảo Bối cũng biết Vinh Ninh đang nói gì, loáng cái đỏ bừng
mặt, chỉ vào đầu Vinh Ninh lắp bắp, “Anh… Anh… Đồ khốn kiếp! Không chỉ
khốn kiếp, còn là một tên háo sắc!”
Nhiệt độ trên mặt An Bảo Bối dần dần tăng lên, nhanh chóng thu chân mình lại, đạp một phát vào đùi Vinh Ninh.
Cái đạp kia cũng dùng sức, dù không có giày cao gót cũng vẫn đau dữ dội.
Quan trọng nhất là, An Bảo Bối đạp vào đâu thì không đạp, lại đáp đúng
vào chỗ bị thương lúc hắn gặp tai nạn xe cộ. Vinh NInh che chân của
mình, hắn đau đến toát mồ hôi lạnh khắp người, tuy chỗ đó đã hồi phục,
nhưng không có nghĩa là có thể để bị đạp tùy tiện.
“A… đau quá! Đau chết mất!”
Hắn hét thảm thiết, muốn đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu, An Bảo Bối vừa
mới đang tức giận lại choáng váng, cô… Cô chỉ đạp Vinh Ninh một cái,
cũng không đến mức khiến hắn đau đến kêu trời trách đất chứ?
“Anh làm sao vậy? Đừng dọa tôi chứ! Tôi có dùng sức bao nhiêu đâu!” An
Bảo Bối bối rối, quỳ gối bên cạnh hắn, nắm tay của hắn, “Tôi thật sự chỉ đạp nhẹ thôi mà, hoàn toàn không muốn đối xử với anh như vậy?!”