Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 25-3: Có muốn bỏ trốn một lần không? (3)

Edit: Khánh Thùy
Beta: chery98

"Khụ khụ..." Dập Dập hắng giọng một cái, cậu sợ cậu sẽ bật cười, cho nên dứt khoát dùng tay che lên hai mắt.

"Cuối cùng sau này, mẹ bị bệnh nặng, chỉ nằm ở trên giường đau ốm không dậy nổi. Trước lúc qua đời, vì để cho chúng em có thể tiếp tục cuộc sống, mẹ kéo theo thân thể bệnh tật, tìm mẹ nuôi và bố nuôi mới cho em và em trai, em cùng em trai của em mới có thể có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, công ơn mẹ đẻ không lớn bằng mẹ nuôi. Hôm nay chính là sinh nhật của mẹ, cho nên em mới cùng em trai đi đến nơi này, chính là vì có thể cho mẹ nuôi một vị trí như lúc trước, làm cho mẹ có thể yên tâm trải qua một buổi sinh nhật trước khi về thế giới cực lạc. Chỉ là một chút yêu cầu nhỏ như vậy... Vì cái gì, vì cái gì..."

Dập Dập khéo léo ngừng nói, khẽ ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đều là tầng hơi nước mỏng: "Em biết rõ anh hai và chị hai đã ngồi ở chỗ này lâu rồi, không sao đâu, chúng ta không thể cho mẹ nuôi một vị trí tốt để tổ chức sinh nhật như đã hứa cũng không sao đâu, Ngôn Thần."

Dập Dập gọi cậu lại, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu. Ngôn Thần nháy mắt nhìn hắn, hồi lâu cũng không có biểu cảm gì. A, anh Dập Dập lại bắt đầu đóng kịch, khó trách thường ngày ở tập đoàn Đế Không dạy cho diễn viên đóng phim, làm thế nào bản thân mới có thể hòa nhập cảm xúc với nhân vật được!

"Ừ." Ngôn Thần gật đầu giống như nghe lời. Dập Dập vui vẻ vuốt đầu của cậu, mặc kệ là lúc nào, Ngôn Thần cũng nghe lời của mình.

"Ngôn Thần chúng ta nên đi thôi, không để cho trước lúc sinh nhật mẹ nuôi lại có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì Niếp Tinh nhỏ hơn em mấy tháng sẽ khó chịu khóc lên mà thôi, chị nhỏ Cục Cưng của em cũng sẽ oán hận anh hai chị hai đang ngồi đây cả đời mà thôi, cho dù Cảnh Thất ngày ngày thích cười cũng sẽ u buồn vài ngày, không sao, thật sự không sao, chúng ta nên đi thôi."

Dập Dập nắm bàn tay nhỏ bé của Ngôn Thần. Vừa mới xoay người, Ngôn Thần liền lập tức hiểu bây giờ Dập Dập đang sử dụng thủ đoạn gì, kia gọi là lạt mềm buộc chặt!

"Đợi chút..." Đôi trai gái vốn cũng không có ý định nhường lại chỗ ngồi, cuối cùng vẫn là cắn răng gọi hai anh em đang chuẩn bị rời đi quay lại.


"Dạ?" Dập Dập chậm rãi quay đầu lại, trong mắt cậu có một tia sáng không nhìn rõ: "Không sao đâu, anh hai, chị hai, em tuyệt đối không để ý." Dập Dập ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Em ngay cả muốn một chỗ ngồi cũng không được, em vô dụng như vậy, đần như vậy, căn bản là không đủ tư cách làm anh hai của em trai em gái mà..." Dập Dập nhìn đôi nam nữ trên trán toát mồ hôi lạnh: "Em xem em nên chết đi là tốt nhất, dù sao cũng vô dụng như vậy. Hai người yên tâm em sẽ không oán giận anh hai, chị hai, cho dù em chết cũng sẽ không theo mẹ nuôi đã qua đời vào lúc nửa đêm chạy đến đầu giường anh hai, chị hai, ngắm khuôn mặt anh chị lúc ngủ."

Dập Dập hướng tới kia đối nam nữ phất phất tay, bộ dạng cương quyết tạm biệt. Đôi nam nữ kia gần như sắp dùng kính ngữ đối với Dập Dập: "Chúng ta nhường chỗ ngồi, em cùng em trai em gái của em ngồi ở chỗ này đi!" Ai nghe lời nói kia của Dập Dập, chứng kiến khuôn mặt tiều tụy giống như không sống được lâu nữa của Dập Dập, còn ngoan ngoãn ngồi ở trên vị trí kia không nhúc nhích?

Cho dù không sợ đứa bé này thật sự tìm tới cái chết, ít nhất hơn nửa đêm mỗi khi ngủ, cũng sợ Dập Dập theo mẹ nuôi xuất hiện ở đầu giường của bọn họ, ai oán hỏi bọn họ vì cái gì không nhường chỗ cho con nuôi của cô! "Này không tốt lắm, dù sao cái chỗ này là anh chị ngồi trước ." Dập Dập hết sức thông tình đạt lý nhường nhịn.

"Không cần, không cần, các em ngồi đi!"

Dập Dập nhìn đôi nam nữ kia, chạy nhanh giống như chạy nạn vậy. Dập Dập nhún vai nhìn qua bàn trà người ta bỏ lại, vểnh cái mông lên ngồi xuống, Ngôn Thần lại bắt đầu sùng bái đối với Dập Dập, ngồi ở bên cạnh hắn, tròng mắt to thêm vài phần trong suốt.

"Thật có khiếu giả vờ nha." Giọng nói của Cục Cưng xuất hiện ở bên tai Dập Dập, ngồi đối diện với hắn giống như là không có chuyện gì xảy ra, Dập Dập cười lạnh.

Đối phó xong với cặp song sinh lúc nào cũng tạo ra phiền toái này, trở lại địa điểm lựa chọn lúc đầu, vậy mà thấy được hành động của Dập Dập, rõ ràng so sánh giả bộ tốt hơn, người có thể diễn kịch tốt nhất là hắn, vì cái gì hắn lại thích gây khó dễ cho mình? Cục Cưng nghĩ mãi mà không hiểu.

"Anh chỉ là vận dụng chỉ số thông minh." Dập Dập dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ làm bộ diễn tả cái gọi là dùng một phần nhỏ chỉ số thông minh, tiếp tục mân thành một khe hở không nhìn thấy. "Chẳng lẽ điều này cũng là sai ?" Dập Dập kéo quai hàm, đôi mắt từ từ nhìn về phía Cục Cưng. Cục Cưng cắn môi, hắn lại ở trước mặt bé bày ra nhất bộ dạng đáng thương tội nghiệp. Đáng giận! Hắn cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, Dập Dập nhìn vẻ mặt rối rắm của Cục Cưng, lập tức cười lạnh, hai mắt bỗng nhiên trợn to, cánh môi hơi nhếch lên, khuôn mặt thay đổi nhanh chóng, nhìn cô liền không nhịn được chỉ muốn nói móc: "Vì vậy? Có phải hay không không muốn tiếp nhận tình cảm của anh?"

Dập Dập nhắm hai mắt lại, đưa  tay chỉ ra bên ngoài, mí mắt lần nữa nâng lên, đầu khẽ cúi xuống: "Vậy em có thể đi, đến với người không ràng buộc em."

"Hừ!" Đã sớm biết Dập Dập sẽ dùng một chiêu này, Cục Cưng hai tay vòng trước ngực, bướng bỉnh quay đầu sang chỗ khác, dựa vào cái gì hắn muốn bé đi thì bé liền đi.

"Xin lỗi." Cảnh Thất vươn cánh tay, "Chị xinh đẹp này ..." Cảnh Thất còn chưa nói hết lời, Cục Cưng vội vàng chặn miệng của cậu: "Muốn cái gì bảo chị gọi là được rồi, mấy người các em đều an phận một chút cho chị!" Cục Cưng hạ thấp giọng cảnh cáo, Cảnh Thất hiểu ý gật đầu nhẹ, Cục Cưng buông hai tay của hắn ra, thay đổi giọng nói: "Nhân viên phục vụ, chọn món ăn."

"Oa, Cục Cưng thật là lợi hại a..." Cảnh Thất không nhịn được vỗ tay tán thưởng: "Có thể thay đổi giọng nói nha."


"Em câm miệng cho chị là tốt rồi." Mấy người này hoàn toàn không có khả năng theo dõi. Bé một bên phải quan sát theo dõi tình hình của Vinh Ninh cùng An Bảo Bối , còn phải chú ý mấy đứa trẻ ngu ngốc. Cục Cưng cảm giác mình vô cùng mệt mỏi, không riêng gì thân thể trong lòng lại càng mệt hơn.

Cục Cưng thò đầu ra, cố ý kéo thấp mũ xuống, hơi chau mày lại. An Bảo Bối vẫn cùng người đàn ông đối diện kia nói chuyện như cũ, mang trên mặt nụ cười theo công thức rất khó coi, đến An Bảo Bối đối mặt không phải là quen biết với đàn ông bây giờ vẫn còn ở đó liên tục nói chuyện phiếm, hơn nữa nói chuyện rất là vui vẻ, bày ở trước mặt cô một ly cà phê đã thấy đáy. Về phần bên Vinh Ninh, Vinh Ninh ngồi ở tận cùng bên trong, hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi của cậu đâu, càng không biết cậu đang nói những thứ gì. Vị trí này không tốt cho lắm, nhiều lắm là có thể xem được mỗi An Bảo Bối.

Đến cùng hai người bọn họ đang làm cái gì? Cục Cưng vẫn như cũ nhíu mày sờ lên cằm, An Bảo Bối quả nhiên là đến xem mắt sao? Rõ ràng thời điểm ở nước Pháp , vô luận Trác Nhất Phong nói đến rách miệng muốn gả cô ra ngoài, cô cũng không chịu, vậy mà lần này trở về thành phố A cùng một người đàn ông khác trò chuyện với nhau thật vui vẻ...

Thật sự là vô cùng khả nghi, mấu chốt nhất chính là, loại chuyện lớn như xem mắt này vậy mà không nói cho bé, thậm chí còn còn chọn thời điểm bé không ở bên cạnh mình mà đi xem mắt, này mẹ như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ...

Một loại ý tưởng ở trong lòng Cục Cưng tự nhiên sinh ra, nhưng  mà lại không nghĩ tin tưởng, An Bảo Bối thời gian qua chú trọng □□, cho dù bé là một đứa trẻ, cũng vẫn như cũ ở trước mặt bé có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt bé mà cất dấu cuộc sống riêng tư của mình, cho dù là xem mắt, cô cũng luôn luôn hỏi ý kiến của mình trước.

Mặc dù mình thường xuyên nói ở trước mặt An Bảo Bối, mẹ nghĩ thế nào liền làm thế đó đi, xem mắt, cùng người đàn ông khác kết hôn gì gì đó, kia cũng là mẹ sinh ra con, con không thích hợp tham gia, nhưng mà An Bảo Bối cũng thực sự là chưa đi xem mắt bao giờ, mà bây giờ... Tình huống như thế đến cùng là chuyện gì xảy ra? Cục Cưng cắn ngón tay, trong lòng có một cái buồn bực khó giải thích,  người kia... Cái người gọi An Bảo Bối...

Cuối cùng chung quy là vẫn còn thừa dịp lúc không có bé cùng đàn ông khác ở nơi công cộng tình chàng ý thiếp, mẹ là muốn đợi đến sau khi bé trở về, thì gạo đã nấu thành cơm làm cho bé ngay cả cơ hội lựa chọn cha ghẻ cũng không cho sao?

Rõ ràng... Quan hệ gì gì đó, bé căn bản cũng liền không có bao nhiêu phản đối, cho dù tương lai An Bảo Bối muốn cùng đàn ông kết hôn, không phải là cha Vinh Ninh bé vừa xử lí xong cũng được. Nhưng mà mẹ cũng không thể cái gì cũng không nói liền trực tiếp cùng người khác xem mắt đi? Sau đó thừa dịp hiện tại bé không có ở đây, đem chung thân đại sự của mình đều định sẵn!

Phẫn nộ tràn đầy trên mặt Cục Cưng, cái mông bé ở trên ghế giật giật, thực sự vô cùng muốn xông tới, liền giống đến như lần trước quấy nhiễu Vinh Ninh, dự định phá hủy buổi xem mắt của An Bảo Bối và người đàn ông kia!

Cánh tay để ở trên bàn dùng sức vỗ một cái, đầu càng nóng cả người thật muốn đứng lên từ trên ghế, bé muốn đi qua, đi qua quấy nhiễu An Bảo Bối cùng người căn bản không có quan hệ với bé!

Còn chưa đi, cổ tay bị người khác cầm, cứng rắn ngăn cản đường đi của bé, Cục Cưng kinh ngạc nhìn cánh tay của mình bị người khác nắm, đúng là Dập Dập luôn bất hòa với bé.

"Anh muốn làm gì?"

"Ngồi xuống." Dập Dập giọng buồn bực ra lệnh, làm cho Cục Cưng quả thực khó chịu, thiếu chút nữa thét lên: "Rốt cuộc là anh..."


"Nghe!" Không đợi Cục Cưng nói hết câu, Dập Dập bắt được cổ áo của bé, kéo tới gần mặt mình, tay kia đồng thời cầm lấy cánh tay bé không buông, Cục Cưng bị động tác của Dập Dập làm cho có chút sợ hãi, từ trước đến nay Dập Dập chỉ dùng tài nói chuyện cùng động não, tuyệt đối lười phải động thủ, thế nhưng lần đầu tiên hành động mạnh mẽ như vậy, lựa chọn dùng vũ lực làm cho bé khuất phục?

Chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi ngừng lại, Cục Cưng lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, hốc mắt hõm sâu, bực bội ngẩng đầu: "Anh bắt em ngồi xuống thì em phải nghe theo lời của anh sao? Dựa vào cái gì? !"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

ps: Ngày hôm qua họp đội tình nguyện, hôm nay bổ sung, tận lực sửa đổi.

"Thu lại tính tình tiểu thư của em đi!" Dập Dập nhìn xem Cục Cưng tay kia nắm bắt lấy cổ áo của bé, tay bé thì giữ lấy cổ tay cậu, nhóc con tuy nhỏ sức lại rất khỏe, bắt cổ tay của cậu rất đau, đoán chừng đã trở nên ửng đỏ một mảng, cậu lại nắm chặt cổ áo của bé, càng thêm kéo gần khoảng cách của hai người lại: "Đối với anh mà nói thì vô dụng thôi." Dập Dập nghiêng đầu sang chỗ khác, làm cho bé nhìn qua. "Thấy rõ ràng, bên kia ngoại trừ có An Bảo Bối bên ngoài còn có ai ở đó." Vốn đang tức giận Cục Cưng kinh ngạc nhìn cậu, vì cái gì hắn biết sự tồn tại của An Bảo Bối? Bé cũng không nhớ rõ chính mình có ở trước mặt của cậu đã cho cậu xem hình của An Bảo Bối .

"Đến cùng vì sao anh biết em là con của ai, kia cũng không quan trọng." Dập Dập bỗng nhiên giải thích một câu cho mối nghi ngờ trong lòng Cục Cưng: "Mấu chốt là đến cùng em nghĩ muốn thế nào. Em đi quấy nhiễu đến An Bảo Bối cùng người đàn ông kia nói chuyện có ích lợi gì cho em? Đừng quên, Niếp Minh cùng Vinh Ninh đều ở đó. Em không phải đã nói An Bảo Bối có nói qua cho em, tuyệt đối không thể làm cho Vinh Ninh biết rõ sự tồn tại của em sao? Em đã vi phạm giao ước lúc trước với An Bảo Bối, nói dối, một thân một mình chạy đến trước mặt Vinh Ninh, hiện tại em lại muốn ngay trước mặt Vinh Ninh vạch trần chuyện của An Bảo Bối sao?"

Cục cưng ngừng lại tâm trạng nổi giận, hoàn toàn không có cách nào phản bác lời nói của Dập Dập, cậu phân tích đều rõ ràng, không nghĩ tới vẫn cho rằng chính mình rất tỉnh táo, thế nhưng thiếu chút nữa sẽ phải không nhịn được bộc phát tính tình.

Đúng là, nghĩ lại, bé ở trước mặt Vinh Ninh vạch trần người phụ nữ ngồi sau lưng hắn kia chính là An Bảo Bối, này cùng hắn có quan hệ gì?

Mẹ của bé, một người phụ nữ cam nguyện không lập gia đình đã làm mẹ, một mình nuôi bé khôn lớn, hiện tại lại giấu bé cùng đàn ông khác xem mắt, để một người đàn ông hoàn toàn không rõ tên cùng thân phận làm cha ghẻ cô, mẹ của bé hiện tại cũng đã chuẩn bị vứt bỏ bé, ai còn quản trò chơi đến cùng còn đang tiếp tục hay không.

"Buông tay." Khuôn mặt Cục Cưng trầm xuống, Dập Dập híp mắt nhìn bé, cậu cũng không chắc Cục Cưng đã bỏ đi ý nghĩ muốn quấy nhiễu An Bảo Bối cùng người đàn ông xem mắt, vẫn như cũ cầm lấy cổ áo của bé không tha. "Không buông, nếu em hoàn toàn không có tỉnh táo lại, anh sẽ không buông tay ."

"Ha ha..." Cục Cưng cười rộ lên, mắt to cong cong nhìn cậu: "Em cũng không biết anh Giản Sách khi nào thì thành người chính nghĩa. Em đi ngăn cản mẹ em cùng đàn ông khác xem mắt, cùng anh có quan hệ gì? Trò chơi giữa Vinh Ninh và An Bảo Bối quyền chủ động là của em, mà không phải anh, anh là người ngoài!"

"Cũng là bởi vì anh là người ngoài nên anh mới có quyền ngăn cản, nếu là anh với em có cái thân tình gì ràng buộc ở giữa, anh mới là lười phải quản."


"Anh..." Cục cưng không rõ, cái tên Dập Dập này khi nào thì thích quan tâm chuyện của người khác như vậy? "Vì sao?"

Dập Dập nhếch miệng, xoa lên trên mặt mới vừa rồi còn cứng ngắc tràn trề tức giận, có chút giễu cợt: "Đương nhiên là bởi vì chơi thật thú vị, nếu như em nhúng tay, anh liền không được nhìn một màn hài kịch ."

Đột nhiên khuôn mặt Cục Cưng trở nên ảm đạm không ánh sáng, Dập Dập này,  trong đầu hắn đến cùng đang suy nghĩ gì? Rõ ràng chính là loại thích cười trên sự đau khổ của người khác.

Cục Cưng buông tay bé ra, Dập Dập vẫn cầm lấy cổ áo của bé không động như cũ, tay kia đến là sờ lên cằm của hắn, mang theo bộ dạng thản nhiên tươi cười nói: "Xem ra An Bảo Bối cùng người đàn ông kia trò chuyện với nhau thật vui, cũng không biết chừng hôn nhân giữa bọn họ cũng cứ quyết định như vậy, đợi đến lúc Vinh Ninh tìm được An Bảo Bối rồi, lại nghe đến tin cô ấy đang chuẩn bị kết hôn, em đoán chú ấy sẽ có phản ứng gì?"

"..." Cục cưng không định đáp lời của Dập Dập, nàng rất hiểu rõ ràng đến lúc đó Vinh Ninh sẽ giống như là một con bọ nhảy bị điên, nhảy loạn khắp nơi, có lẽ sẽ giận sôi lên cũng không biết chừng.

"Đến lúc đó nhất định sẽ chứng kiến chuyện thú vị gì đó đi? Ví dụ như Vinh Ninh quỳ rạp xuống bên người An Bảo Bối, cầu xin cô ấy không rời bỏ mình cùng người khác khác kết hôn, có lẽ sẽ vào ngày An Bảo Bối cử hành hôn lễ cầm lấy tên lửa đến lễ đường của hôn lễ cho nổ tung cũng không chừng, có lẽ cũng sẽ vì năm đó làm chuyện sai, mà làm cho nội dung sự việc như  bây giờ, hoàn toàn không như suy nghĩ của mình, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đi nhảy lầu nha, nhảy xuống biển tự sát cũng không chừng. Ở giữa hai người Vinh Ninh và An Bảo Bối tồn tại vô số  khả năng không nhất định. Em không biết là đến lúc đó chơi rất vui vẻ sao?"

Cục Cưng theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dập Dập, cũng không có cảm giác được có chút nào ôn nhuận như ngọc, ngược lại tản ra hương vị của hỗn thế ma vương.

Đều nói cô có con mắt cực cao, miễn bàn trong tâm, mà ngay cả toàn bộ trong người đều là đen, nhưng lúc bé đứng ở trước mặt Dập Dập, bé mới phát hiện được bé nhỏ bé và thuần khiết đến cỡ nào.

Cái tên Dập Dập này, toàn thân đều tràn đầy hơi thở hắc ám, lớn đến mức ngay cả không khí xung quanh đều bị bao phủ, không nói hắn là nhân vật đại diện cho phúc hắc, bé còn cảm thấy được cậu còn có sở thích biến thái là xem người khác đau khổ.

Sắc mặt Cục Cưng khó coi giống như là nuốt phải phân, Dập Dập vẫn giữ chặt cổ áo của bé như cũ, làm cho mặt của bé cách mặt của cậu càng thêm gần vài phần.

Kề sát giống như là lập tức hai khuôn mặt có thể đụng vào nhau, cái loại khoảng cách gần gũi này làm cho người giận sôi, Cục Cưng có cảm giác tóc gáy của mình đều dựng lên thẳng tắp.

"Nếu là cho hắn biết, An Bảo Bối cùng người khác xem mắt, bây giờ đang ngồi ở phía sau hắn, đến lúc đó nổi thống khổ của hắn cũng liền càng thêm sâu nặng đi?"


Cục cưng nuốt nước miếng, Dập Dập buông cổ áo của bé xuống, còn cố ý sửa sang lại: "Cho nên vì tương lai có thể chứng kiến vô số điều không có khả năng, tốt nhất em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này không nhúc nhích cho anh, coi như là lấy đại cục làm trọng cũng tốt, nghe uy hiếp của anh cũng được, thành thật ngây ngốc đừng động cho anh!"

Hắn ra lệnh cho bé, nhưng Cục Cưng cũng không cách nào bởi vì Dập Dập kia đối với bé như vậy mà rõng rạc nói lời phản bác, chỉ có thể nhíu lại lông mày, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, xúc động vừa rồi cũng sớm đồng thời liền biến mất không thấy.

"Nghe hiểu là tốt rồi." Dập Dập không có ý định ngồi xuống, vẫn như cũ đứng ở nơi đó thẳng tắp sống lưng ở trên cao nhìn xuống bé: "Không phải là anh uy hiếp em, mà là muốncho em hiểu được năng lực con người của anh, tựa như là người khác xem tuổi cùng vẻ bề ngoài của em sẽ không thể tin được em là một thiên tài phần mềm máy tính. Con người không thể nhìn bề ngoài là một chân lý đúng đắn."