Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 25-1: Có muốn bỏ trốn một lần không? (1)

Edit: Tiểu Hồ Ly (E.H)
Beta: Mẫu Tử Song Linh

"Quên đi, dù sao tôi cũng sớm vứt bỏ tên trước đây, tôi hiện tại tên là La Khan, đúng rồi, tôi chỉ nghe nói lần này đối tượng xem mắt là đại tiểu thư của công ty Trác thị, lại không nghĩ rằng người đó lại là cô, khi nào thì cô được Trác gia thu dưỡng? Tôi nhớ rõ năm mười tám tuổi cô cùng con tinh tinh mẹ An Kỳ kia rời cô nhi viện ra ngoài ở riêng, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây? Còn tự xưng mình là con gái của Trác gia?"

"Ôi chao, Trần Vũ, đã lâu không gặp, tôi không nghĩ lại có thể trùng hợp vậy, hai người chúng ta vậy mà xem mắt."

An Bảo Bối nâng ly cà phê, gương mặt tươi cười vô hại.

La Khan cảm thấy tóc của mình đều đang dựng đứng: "Được rồi được rồi, tôi đã biết, An Bảo Bối, An Kỳ không phải con tinh tinh mẹ, cô ta là cô gái mạnh mẽ, cô cũng không ngu ngốc, là An Bảo Bối cực kỳ đáng yêu."

"Thật sự tôi cũng không phải con gái nuôi của Trác gia." An Bảo Bối cúi đầu, cuộc nói chuyện của hai người rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.

"Vậy là cái gì?"

"Kỳ thật chuyện là như vậy..."

An Bảo Bối chuẩn bị lấy những gì mình trải qua vài năm nay ra giải thích tường tận cho La Khan, ở cửa lớn của nhà hàng, bỗng nhiên có một chiếc xe Mazda dừng lại, lái xe mở cửa ra, đi ra đầu tiên chính là Ngôn Thần.

Ngôn Thần sửa sang lại cổ áo, mở miệng cung kính mời Dập Dập xuống xe: "Anh Dập Dập!"

"Ngoan." Dập Dập mang theo nụ cười đi ra ngoài, sờ sờ đầu Ngôn Thần, bộ dạng như vị vua nhỏ nuông chiều Ngôn Thần làm cho Cục Cưng ngồi trong cùng cảm thấy rất khó chịu.

"Làm gì đó, cosplay diễn kịch vua chúa sao?" Cục cưng xem thường nhìn hai người mở cửa xe đi ra ngoài.


Quả nhiên vẫn là tới chỗ này, cùng hai người ngu ngốc Cảnh Thất và Ngôn Thần đến đây chơi trò bắt gian. Bé còn chưa đi vào, chỉ là đứng ở cửa, ô cửa sổ to sát đất chiếu rọi hình ảnh của hai người, làm cho Cục Cưng hoảng sợ không dám ngẩng đầu.

Bé không nhìn lầm đi? Ánh mắt của bé không có vấn đề chứ? Nếu như thật sự không có vấn đề, vì sao bé có thể nhìn thấy An Bảo Bối cùng Vinh Ninh đang ngồi đưa lưng về phía nhau? Người ngồi đối diện với An Bảo Bối và Vinh Ninh là ai? Người ngồi đối diện Vinh Ninh rất giống đối tượng xem mắt, như vậy người ngồi đối diện An Bảo Bối là cái gì? Người đàn ông kia rốt cuộc là ai vậy? Thoạt nhìn cảm tình có vẻ không tồi, trông vẻ trò chuyện với nhau thật vui. bé cũng không nhớ rõ An Bảo Bối có nói cho bé ở thành phố A có bạn khác giới? Không thể nào! An Bảo Bối vậy mà nhân lúc mình không có mặt lại cùng đàn ông hẹn hò? Không, nếu nói là hẹn hò còn không bằng, phải nói là xem mặt.

An Bảo Bối vậy mà cùng đàn ông xem mắt? Mẹ không hề yêu Vinh Ninh sao? Không hề kiên trì muốn làm người mẹ đơn thân sao? Mẹ đã nghĩ thoáng, muốn tìm kiếm cho mình mùa xuân thứ hai sao? Ai có thể nói cho bé, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? Cha ruột cùng mẹ ruột của bé đang ngồi đưa lưng về nhau, lại cùng chơi cái gì gọi là xem mắt với người khác nhau? Hai người bọn họ vì sao có thể yên ổn ngồi ở đó? Chẳng lẽ không phát hiện sự tồn tại của đối phương sao?!

"Này? Cục cưng, anh Dập Dập sao hai người các ngươi còn đứng ở đó, không định vào sao?" Ngôn Thần quay đầu hỏi, phát hiện sắc mặt của Cục Cưng rất khó coi.

"Cục cưng chị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Cục cưng chậm chạp lắc đầu, Dập Dập hạ mắt lẳng lặng quan sát bé, bỗng dưng cười vui vẻ. Cậu thế nhưng đều đã nhìn ra tất cả đó, Vinh Ninh vậy mà lại cùng An Bảo Bối ngồi đưa lưng về nhau. Duyên phận thật kỳ quái, quả nhiên đi theo cục cưng có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện làm cho người ta có cảm giác thú vị.

"Chị không sao." Cục cưng yếu ớt nói một câu, bé không có việc gì mới là lạ.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, dựa theo chỉ số thông minh và sự sợ hãi của An Bảo Bối đối với Vinh Ninh, lúc biết Vinh Ninh cũng đang ở nhà hàng này thì đã sớm bị dọa chạy mất, như thế nào mà còn có thể ngoan ngoãn ở lại bên trong không nhúc nhích, cùng người đàn ông khác tâm sự về cuộc đời, lý tưởng? Lời giải thích duy nhất chính là, hai người không hiểu vì sao hẹn gặp với người khác ở cùng nhà hàng, đều tự ngồi quay lưng về nhau mà cũng không biết.

"Ừm..." Cục cưng cúi đầu trầm tư một lát, nếu bây giờ mà tùy tiện đi vào trong, bị Vinh Ninh biết cũng được. Trong trường hợp nếu như bị An Bảo Bối thấy, bé nhất định sẽ bị An Bảo Bối đuổi giết, không khéo mẹ sẽ lại sợ hãi đến không biết làm sao rồi chuẩn bị mang mình chạy trốn, này này này, nói đùa cái gì vậy? Hai người bọn họ cũng không phải kẻ trộm bị người khác truy nã.

"Nếu không có việc gì thì sao không bước vào?"

"Chị nghĩ nếu bây giờ mà cứ như vậy mà đi vào bên trong, không ổn lắm." Cục Cưng nhìn Cảnh Thất cùng Niếp Tinh nói: "Mặc kệ thế nào cũng làm chút ngụy trang chứ?"

"Ngụy trang?" Ánh mắt Cảnh Thất lấp lánh: "Tốt!" Cậu cảm thấy ngụy trang làm bộ cũng rất thú vị.

Niếp Tinh túm lấy góc áo của Cảnh Thất, cậu cảm thấy ánh mắt của Cục Cưng nhìn về phía cậu rất không thân thiện, người này sẽ không nghĩ đến chuyện phiền phức gì đề cho cậu làm đi?

Cục Cưng lấy kính mắt ở trên mũi của Cảnh Thất đeo lên mặt mình, hoàn hảo là kính không độ, quả nhiên mặt kính là để giả vờ.

"Em..." Cục Cưng chỉ vào Niếp Tinh, Niếp Tinh lui về phía sau một bước, cậu rất muốn chạy trốn, nhưng là... Cậu là dân mù đường, không thể rời khỏi Cảnh Thất nửa bước.

"Ha ha..." Cục cưng ngẩng đầu lên, cười quái dị đối với Niếp Tinh, thuận tiện ngoắc ngón tay: "Lại đây."

"Em không đi!" Nhất định là muốn cho cậu làm điều gì phiền toái, đối với cậu mà nói không có chuyện tốt, cậu không thèm đi qua.


Tay phải Cục Cưng bọc lấy tay trái nắm thành quả đấm, ngay cả xương đều kêu răng rắc, từ từ đi đến chỗ Niếp Tinh, giữ chặt cánh tay của cậu tóm về phía bên trong xe.

Niếp Tinh đã muốn khóc, vươn tay về phía Cảnh Thất cầu cứu: "Anh... cứu em..."

"Này..." Cảnh Thất nhìn cậu một cách không thể tưởng tượng nổi: "Niếp Tinh, cuối cùng em cũng muốn đi vào thế giới của người lớn sao? Cục Cưng, chị chuẩn bị vứt bỏ em sao?"

"Điểm quan trọng không phải ở việc này mà?! Anh trai ngu ngốc!" Niếp Minh điên cuồng gào thét. (mình nghĩ chỗ này phải là Niếp Tinh nhưng convert để là Niếp minh).

Dập Dập vẫn như cũ đọc sách, nâng mắt nhìn về phía bên kia đang tranh cãi ầm ĩ một chút, tay đặt ở trên vai Cảnh Thất rồi chậm rãi mở miệng nói: "Chuẩn bị máy chụp ảnh."

"Hả? Vì sao vậy?"

"Ừm..." Dập Dập nhìn bầu trời: "Bởi vì có chuyện thú vị sắp  xảy ra." Cậu tuyệt đối sẽ không để sót bất cứ gì có thể khiến cậu cảm thấy thú vị.

Bên trong xe, Cục Cưng âm trầm nhìn Niếp Tinh. Niếp Tinh cắn môi, bây giờ cậu còn nhỏ, trời sinh lại không phải loại người mạnh mẽ, cùng Cục Cưng dùng vũ lực giải quyết vấn đề là không thể. Nhìn cậu một phen bị Cục Cưng giữ chặt kéo vào xe là có thể nhìn ra, hiện tại cô nhóc này lại dùng ánh mắt giống như đang săn mồi nhìn cậu, Cục cưng rốt cuộc muốnlàm gì cậu? Ánh mắt này càng nhìn càng thấy âm hiểm: "Chị rốt cuộc muốn làm gì em?"

"Cởi ra." Cục Cưng đã bắt đầu cởi bỏ thắt lưng.

"Cởi... cởi ra?!" Niếp Tinh kinh ngạc nhìn bé: "Chị rốt cuộc muốn làm cái gì?!" Cậu chợt nhớ Cảnh Thất mới vừa nói qua, đi vào thế giới người lớn? Niếp Tinh theo bản năng che trước ngực mình: "Em cho chị biết, em cùng với anh trai ngu ngốc kia khác nhau, hoàn toàn không phải háo sắc, đối với chị cũng không có hứng thú! Cho dù chị dùng sức mạnh đối với em, em cũng không để cho chị làm việc này!"

Cục Cưng híp mắt nhìn cậu, rồi bật cười đứng lên: "Em cho rằng chị sẽ đối với em, đứa bé mà lông cũng chưa đủ dài cảm thấy hứng thú?" Cục Cưng ngừng cười: "Tự cho mình là đúng, lớn lên thì giống thằng ẻo lả, chị chỉ nói một lần cuối cùng, em muốn tự mình cởi, hay là muốn để cho chị cởi?"

Ẻo lả? Xưng hô thế này quả thực giống với trò đùa dai của anh trai ngu ngốc Cảnh Thất làm cho cậu khó chịu.

"Chị nói ai là ẻo lả!"

"Nhanh cởi quần áo, ẻo lả."

"Chị mới ẻo lả! Cả nhà chị đều ẻo lả!"

"Cởi nhanh chút! Ẻo lả!" Bé lười phải cùng Niếp Tinh lãng phí lời nói, bé muốn mau mau đi vào trong nhà hàng, nhìn thử Vinh Ninh cùng An Bảo Bối hai người họ rốt cuộc ở chỗ này làm cái gì, có phải thật sự cùng người khác giới xem mặt, muốn một lần nữa xây dựng gia đình mới, cái loại nhàm chán đó, không phải vừa lập xong, bé mới không có hứng thú!


Cục Cưng không kiên nhẫn chờ đợi, mặc kệ Niếp Tinh muốn hay không tự cởi quần áo, dứt khoát tự mình trực tiếp bắt đầu.

"Cứu mạng với... Chị quá bất lịch sự..." Niếp Tinh chỉ có thể ở bên trong xe hô to, mấy người đứng ở ngoài xe, lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn thử bên trong xe, tự động tưởng tượng hết thảy chuyện xảy ra bên trong.

"Anh Dập Dập... bọn họ rốt cuộc đang làm gì đó? Vì sao Niếp Tinh lại kêu kịch liệt như vậy?"

"Ừm..." Dập Dập vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Không biết, đại khái là thật sự muốn đi vào thế giới người lớn sao?"

"..." Không thể nào?

"Thật là, đổi quần áo mà thôi, tiếng kêu thê lương kia giống với giết heo." Cục Cưng kéo kéo áo từ trong xe đi ra, mặc quần áo của Niếp Tinh trên người. Bảy tuổi cùng năm tuổi là không giống nhau, huống chi bé gái vốn so với bé trai phát triển sớm, quần áo của Niếp Tinh mặc ở trên người vẫn có chút nhỏ và có cảm giác khá chật, áo thun cộc tay rõ ràng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, sắp lộ ra rốn.

Không có thời gian đi cửa hàng mua quần áo gì đó, bé có thể từ trên người những đứa bé này tận dụng đồ vật của họ. Niếp Tinh rõ ràng bị sinh sai giới tính, dựa theo khuôn mặt yêu nghiệt tiềm chất di truyền của Cảnh Dạ, rõ ràng phải làm con gái mới đúng, đành phải cùng cậu thay đổi quần áo, tuy rằng không thấy được dáng vẻ của bản thân, ít nhất đổi quần áo một chút, sẽ không bị ai phát hiện giới tính chứ? Quên đi, không sao cả, dù sao diện mạo bé trai hay bé gái đối với bé đều giống nhau, chỉ cần thay quần áo khác người khác cũng sẽ không nhìn được giới tính của bé.

"Niếp Tinh... Không, Cục Cưng..." Nhìn cục cưng đi ra khỏi cửa xe, Cảnh Thất thở ra một hơi thật dài: "Hoàn hảo, hoàn hảo, em còn tưởng rằng hai người đã muốn đi vào thế giới người lớn."

"Cảnh Thất." Cục Cưng nhấc cặp kính trên mũi, vẻ mặt xưa nay biến đổi, hiện tại khuôn mặt của bé cực kỳ nghiêm túc: "Bây giờ tôi, hoàn toàn không có hừng thú nói giỡn cùng các cậu."

Bé thế mà rất nghiêm túc đi tra xét tình hình quân địch, không phải đến chơi trò chơi gia đình.

Ngôn Thần đã đi tới, đưa cho Bảo Bảo mũ lưỡi trai mà mình mang trên đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Em mới không phải vì giúp chị mà đưa mũ cho chị mượn."

Cục Cưng khẽ cười một tiếng, đón lấy mũ lưỡi trai trong tay của Ngôn Thần rồi lấy tóc giấu vào trong mũ, kéo vành mũ thấp xuống: "Bớt kiêu ngạo đi, vừa rồi em rõ ràng còn đỏ mặt đó."

"Em..." Ngôn Thần nhai đi nhai lại núm vú cao su: "Em mới không có đâu."

"Chúng ta đi thôi." Cục Cưng đối với hai hình dáng kia vẫn như trước lo sợ không yên, âm thầm nhíu mày. Nếu trong trường hợp Vinh Ninh cùng An Bảo Bối không làm theo kế hoạch của bé, bé liền rời nhà trốn đi!

"Nhưng mà Niếp Tinh còn ở trong xe." Cảnh Thất nhướng mày lên, không có Niếp Tinh ở bên cạnh cậu, thật sự rất không quen: "Song bào thai là thần giao cách cảm, em có thể cảm giác rằng..." Cảnh Thất nhìn cửa xe đóng chặt: "Em có thể cảm giác được em ấy bây giờ hết sức hoảng sợ cũng hết sức bất lực." Cậu che lồng ngực của mình: "Nơi này thật trống rỗng."

Cục Cưng xoay mặt đi không muốn nhìn bộ dạng đáng thương này của Cảnh Thất, nếu cho cậu biết em trai mình biến thành như thế, nhất định sẽ rất khổ sở.


"Cảnh Thất, em nên nán lại chỗ này đi, chị nghĩ Niếp Tinh sẽ không đi ra đâu." Dù sao cái bộ dạng kia của cậu mà còn có dũng khí ra ngoài, phỏng chừng về sau cái nhìn về thế giới của cậu hoàn toàn thay đổi - ví dụ như càng trở nên giống tên ẻo lả.

"Nhưng mà..." Cảnh Thất thở dài một hơi: "Nếu lúc này không đi, cảm giác sẽ bỏ sót gì đó rất thú vị."

"..."

"Niếp Tinh, Niếp Tinh!" Cảnh Thất gõ cửa xe: "Đi ra, anh trai sẽ ở cạnh giúp đỡ em, mặc kệ em biến thành hình dạng gì nữa, anh cũng sẽ không cười em đâu. Niếp Tinh, mở cửa, xuất hiện đi, chúng ta còn muốn bắt gian mà."

Có lẽ là lời nói của Cảnh Thất cuối cùng cũng có tác dụng, Niếp Tinh khó khăn mở cửa, may mắn là cậu là song bào thai, phía trên có anh trai, bất kể lúc nào, chính mình biến thành dạng gì, Cảnh Thất đều vẫn ở bên cậu, vĩnh viễn không rời xa.

Bắt đầu từ lúc Niếp Tinh đi từ trong xe ra dường như không khí bị đông cứng lại.

"Ai..." Một bàn tay của Cục Cưng vỗ trên mặt mình, than thở sâu sắc, bé không dám quay đầu nhìn cậu, bởi vì Niếp Tinh hiện tại thật sự là bé gái vừa bị người chà đạp xong.

Cảnh Thất ngơ ngác đứng ở chỗ đó, nhìn Niếp Tinh mặc váy lớn hơn hai cỡ không chút nào vừa với bản thân, cổ áo cùng cổ thật sự của cậu là vô cùng không tương xứng, đã thành một chiếc váy quây, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, bởi vì thẹn thùng cùng với cảm giác xấu hổ, làm cho khuôn mặt của cậu đỏ ửng, con mắt dài nhỏ yêu mị tràn đầy hơi nước. Niếp Tinh kẹp chân lại, ánh mắt chăm chú của những người đó làm cậu rất không thoải mái, cực kỳ tức giận nhíu hai hàng lông mày, trừng mắt lớn nhìn bọn họ: "Nhìn cái gì vậy! Có gì tốt mà xem!"

Cho dù Niếp Tinh mặc đồ nam, chỉ cần là giương khuôn mặt yêu mị kia thì cho dù là tức giận, cũng không có làm người ta cảm thấy sợ chút nào. Huống chi bây giờ cậu còn mặc đồ nữ? Đối với Cục Cưng bọn họ vẫn nhìn thấy, bộ dạng này của Niếp Tinh, giống như đại tiểu thư kiêu ngạo, nhất là khuôn mặt đỏ ửng kia.

"A..." Cảnh Thất hét chói tai, như là thấy người ngoài hành tinh: "Niếp Tinh của anh, anh... Niếp Tinh... Em làm sao có thể..."

"Anh trai..." Niếp Tinh cắn răng đọc ra hai chữ kia, đúng không? Bộ dáng hiện tại của cậu nhất định rất kỳ quái đi? Hoàn toàn khác với giới tính của bản thân, cậu rõ ràng là bé trai an tĩnh, vẫn lấy bộ dáng thông minh lạc hậu để sống, mà bây giờ... trở thành không ra nam không ra nữ, thật làm cho người ta thấy kỳ quái đi?

"Em...Em..." Cảnh Thất dừng một chút, nuốt nước miếng nắm lấy bờ vai của cậu: "Thật đáng yêu đó!"

"Hả?" Niếp Tinh trừng mắt nhìn, không rõ ý tứ trong lời Cảnh Thất nói là gì, giây tiếp theo Cảnh Thất cầm máy đã sớm chuẩn bị tốt, chụp ảnh Niếp Tinh mãnh liệt: "Nào, mau tạo dáng, thử tư thế của ca sĩ mà ngày đó anh cho em xem, chính là như vậy, chỉ có như vậy mới có tác phẩm tốt, anh sẽ rửa toàn bộ tảnh chụp của em, sau đó treo lên tường!"

Cục Cưng trầm mặc đứng ở bên cạnh Cảnh Thất đang nhảy tới nhảy lui, ánh sáng trong mắt cũng trở nên ảm đạm, chưa từng nghĩ Cảnh Thất nhìn thấy Niếp Tinh sẽ phản ứng như thế, không, có lẽ đã sớm biết, chính là không muốn thừa nhận mà thôi, bé lại một lần nữa bị lý luận yêu thương giữa hai anh em cậu lừa gạt, thoạt nhìn cậu với Ngôn Thần giống nhau, muốn muốn có trí óc cũng không thể có, mỗi ngày như tên ngu ngốc chuyên tâm vào chuyện mình thích, thậm chí ngẫu nhiên lại động kinh, đùa bỡn Niếp Tinh cùng nhau rồi hai người bọn họ sáng tạo riêng thế giới bốn chiều, trên thực tế, đây chẳng qua là họ làm bộ bên ngoài, trong lòng đã sớm bước lên những bậc của sự hỗn loạn đến mức tràn ngập mỗi lỗ chân lông. (Thật sự đoạn này mình không hiểu gì hết)

"Ha ha..." Tiếng cười của Dập Dập làm cho Cục Cưng liếc xéo, bé thấy cậu cười rực rỡ như bình thường, nhẹ giọng nói: "Thật là, quả nhiên theo anh nghĩ giống nhau, xem ra sớm để Cảnh Thất chuẩn bị tốt máy chụp ảnh là chính xác mà, thấy chính xác được thứ tốt thế này."

Gương mặt Cục Cưng căng ra, hóa ra đầu sỏ gây ra việc này chính là Dập Dập, bé cùng Niếp Tinh, Cảnh Thất đều bị cậu đùa giỡn!

Ngôn Thần cắn núm cao su, nhìn cảnh tưởng trước mắt, đầu nhỏ rõ ràng xoay chuyển không kịp, một lát sau mới bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay một cái: "A! Hóa ra Niếp Tinh cùng Cảnh Thất không phải song bào thai cùng giới khác trứng, Niếp Tinh là nữ!"


Cục Cưng nghe kết luận mà Ngôn Thần có được sau khi suy nghĩ thật lâu, thật sự rất muốnvung tay cốc đầu cậu đánh một cái, cậu bị ngốc sao?! Vì sao Ngôn Hoan thông minh như vậy, con của hắn mà ngu ngốc như thế? Trong cơ thế của cậu rốt cuộc là gen di truyền của ai?!

"Quên đi." Cục Cưng cắn môi, răng nanh đều bị tức giận mà run lên, gân trân trán co giật không ngừng, day trán nói: "Đi thôi."

Bé không biết bên kia có hai người đang dẫn người khác qua đường đang nhao nhao chăm chú nhìn các bé!

"Này." Đột nhiên Cục Cưng ngước mắt lên thì thấy có một chiếc áo thun màu hồng xuất hiện trước mắt mình, nhìn Dập Dập trưng ra khuôn mặt mang theo nụ cười. "Làm gì?" Cậu đem quần áo của cậu đưa cho bé, rốt cuộc là có ý đồ gì?