Edit: Snowflake HD
Beta: Đào[/b]
Hiện tại Trác Văn Dương muốn ôm đầu gào khóc, nhưng hắn hiểu rất rõ con người của An Bảo Bối, mặc dù có hơi ngốc, nhưng một khi đã xác định làm gì đó, tuyệt đối sẽ làm cho bằng được, chỉ cần cô đã quyết tâm, thì không có chuyện gì là không làm được, dù cho có phải bò đi chăng nữa, cô cũng không run sợ.
"Chị với em cùng nhau về Pháp trước rồi đi Australia." Khóe miệng Trác Văn Dương giật giật, hắn nhìn cha của mình đang ở bên cạnh An Bảo Bối.
"Cầu xin các người." Trác Văn Dương rất muốn khóc, "Cục cưng chẳng phải tham gia trận đấu nào ở Australia cả, chỉ là đến xem bọn họ thi đấu mà thôi, người nghĩ xem, trời ơi thanh thiếu niên, cục cưngi có đủ tuổi làm thanh thiếu niên chưa?"
An Bảo Bối ngây người một lát, thiếu chút nữa thì cô đã quên mất chuyện này, cục cưng mới bảy tuổi, chỗ kia gọi độ tuổi này là trẻ em chứ không phải thanh thiếu niên.
"Lời em nói là thật sao?" An Bảo Bối nhìn hắn nghi ngờ, sao cô lại cảm thấy rằng, lời nói của Trác Văn Dương, có nhiều chỗ không đúng lắm, không thể làm cho người khác tin tưởng được.
"Em xin thề!" Vẻ mặt Trác Văn Dương vô cùng nghiêm túc giơ ba ngón tay lên, "Em thề, cục cưng tuyệt đối không có tham gia trận đấu, hơn nữa em sẽ không để cho bé tham gia vào trận đấu, càng sẽ không làm giả chứng minh thư cho bé!"
Anh nói đều là sự thật, cho nên ông trời sẽ không so đo từng li từng tí với hắn đâu.
Mặc dù An Bảo Bối vẫn cảm giác rằng có điều gì đó không đúng, nhưng lời nói vừa rồi của Trác Văn Dương cũng không phải là giả, đành phải tin anh vậy.
"Được rồi... Tôi không đi."
An Bảo Bối vừa nói xong, trong lòng Trác Văn Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngừng oán giận, cục cưng à, cậu thật sự bị cháu hại chết mà.
"Vậy cháu gái bảo bối của ta khi nào thì trở lại?" Trác Nhất Phong trừng mắt nhìn đối phương hỏi, Trác Văn Dương suy nghĩ một chút, "Nửa tháng."
"Nửa tháng!" Thiếu chút nữa thì Trác Nhất Phong đã hét cho cả sân bay cùng nghe.
"Mười... Mười ngày..."
"Rốt cuộc là mấy ngày!"
Trác Văn Dương ôm đầu nói, "Chuyện này con cũng không rõ lắm, khi ấy chỉ muốn để cục cưng ra tiếp xúc bên ngoài mấy bữa, cho nên cũng không hỏi khi nào thì kết thúc..."
Mắt thấy Trác Nhất Phong lại muốn giơ tay đánh anh trước mặt mọi người, Trác Văn Dương lập tức mở miệng nói, "Con đã cho thuộc hạ thân tín đi theo bảo vệ cục cưng rồi, bé ở Australia nhất định sẽ rất vui vẻ, rất mạnh khỏe, cũng cực kì an toàn! Cho nên cha, chị, hai người không cần phải lo lắng, với lại cục cưng chính là một tiểu quỷ , bình thường chỉ có nó đi ăn hiếp người khác, dễ dàng gì bị người khác khi dễ có phải hay không?"
Nghe Trác Văn Dương nói như vậy, tâm tư hai cha con mới có thể thả lỏng, Trác Nhất Phong vẫn tiếp tục gằn giọng nói, "Trở về lập tức gọi điện thoại cho bên kia, hỏi cháu gái yêu của ta khi nào thì mới chịu quay lại!"
"Dạ dạ dạ..."
Trác Văn Dương vội vàng gật đầu đóng giả làm con ngoan, nếu để cho người khác trông thấy Trác Văn Dương tiếng tăm lừng lẫy, ở trước mặt cha cùng chị gái của mình còn không có giá trị bằng lời nói của cháu gái, không biết người khác sẽ nghĩ sao.
Trác Văn Dương rất bất mãn nhưng vẫn phải đi theo phía sau hai người họ hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thật sự nghi ngờ không biết mình có phải con trai của ông hay không..."
Nào có người cha nào làm đau con của mình, từ nhỏ đã đối xử với anh hết sức nghiêm khắc, người khác là trọng nam khinh nữ, còn cha của anh chính là, hoàn toàn làm ngược lại, trọng nữ khinh nam...
"Nếu con mau chóng kết hôn, rồi sinh cho ta cháu trai hoặc cháu gái thì, ta cũng đối xử tốt với con như vậy!" Trác Nhất Phong đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Trác Văn Dương đe dọa, Trác Văn Dương hé nửa đôi mắt đẹp trên khuôn mặt tuấn tú.
"Thôi đi, ngài vẫn nên xem con như cháu trai ngài thì hơn, con không muốn kết hôn."
Kết hôn rất nhàm chán, vẫn là độc thân có nhiều thú vị hơn.
"Hừ!" Trác Nhất Phong hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, An Bảo Bối khẽ mỉm cười nhìn về phía trước, đây mới thực sự là gia đình, các thành viên ở chung một chỗ cãi nhau ầm ĩ, đó mới gọi là người nhà.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Vinh Ninh cảm thấy gần đây hết sức xui xẻo, cho nên quyết định dành ra một khoảng thời gian, chọn ngày tốt nhất để đi bái thần.
Ngày hôm qua vừa về đến nhà liền bị Vinh ba ba chửi cho đến độ máu chó đầy đầu, thật vất vả mới có thể thoát ra, quyết định giáo huấn cục cưng một trận, cục cưng lại nói cô muốn chơi du hí.
Lúc ấy Vinh Ninh vô cùng kiêu ngạo nói rằng mình từng là cao thủ trò này, còn đạt được giải thưởng XX, kết quả lại bị cục cưng chơi cho đến quần lót cũng không có, hắn lại không thắng được đến một ván, không chịu thua đành tiếp tục đánh tiếp với cô, kết quả mỗi lần hắn sắp sửa thắng, không biết cục cưng dùng cách gì đem hắn KO rớt ngay lập tức.
Quá đáng nhất chính là trí tuệ của cục cưng thật sự lợi hại, trước tiên để cho hắn thắng, cuối cùng sẽ đánh bại hắn không chừa một mống, thường nói, "Cục cưng thích nhất là chứng kiến cảnh người khác ở trên đỉnh cao trong nháy mắt lập tức rơi xuống hố sâu không đáy."
Khiến cho cõi lòng trong sạch thuần khiết của tiểu chính thái hắn phải tan ra từng mảnh.
Mải chơi trò du hí quá mức, ngày hôm sau bưng cái khuôn mặt đần độn đi làm, lúc phê duyệt văn kiện cũng không có để ý kĩ liền kí tên hết, nếu không phải là phụ trách quản lý tài vụ phó quản lí Niếp Minh xem xét văn kiện lần nữa, bằng không cho dù hủy hợp đồng, xét theo sai lầm của Vinh Ninh, công ty Kì Hạ sẽ bồi thường một khoảng tiền lớn cho cửa hàng.
Giờ cơn trưa lại bị Niếp Minh cằn nhằn chuyện văn kiện sai kia, Niếp Minh bình thường rất ít nói, nhưng vừa nhắc đến chuyện tài chính là y rằng tên đó như biến thành một người khác, làm hại hắn ngay cả cơm cũng không ăn, trở lại phòng làm việc không quá một giờ sau cái bụng đói thì thầm kêu lên.
Kêu trợ lí ra ngoài mua cho hắn một ít bánh ngọt ăn lấp bụng, mới vừa ăn một nửa đột nhiên rất muốn đi toilet, kết quả đến toilet cũng không thể sống yên ổn, trùng hợp nghe được mấy viên chức nam đang thảo luận về chính mình.
"Tinh thần của Vinh đại thiếu gia hôm nay có chút uể oải không phấn chấn nha."
"Đúng vậy, ký sai hóa đơn, đây là lần đầu xảy ra chuyện này."
"May mắn có trợ lí là Niếp thiếu gia, bằng không tiền thưởng tháng này của chúng ta đều bị sai lầm của Vinh thiếu gia mà bị giảm hết rồi."
"Đúng rồi, cậu nghe chuyện gì chưa?"
"Cái gì?"
"Ôi trời? Ngày hôm qua ở trong công ty bàn tán sôi nổi nói là... Có người tung tin, kỳ thật Vinh đại thiếu gia là đồng tính luyến ái, mà con gái của anh ta cũng là từ ống nghiệm chui ra."
"Hả... tin tức động trời như vậy... Hắc hắc, tôi nghĩ hôm nay Vinh đại thiếu gia không có tinh thần là vì tối hôm qua..."
"Vậy cậu thử đoán xem Vinh đại thiếu gia là ở phía trên hay ở phía dưới."
"Sắc mặt kém như vậy, ở trên hay ở dưới đều dễ dàng nhìn ra mà đúng không?"
... ... ...
Vinh Ninh nổi giận, kéo quần chạy ra ngoài, hai người vừa mới bàn luận về Vinh Ninh, bị dọa đến sắc mặt tái xanh.
"Vinh... Vinh đại thiếu gia."
"Tôi không phải đồng tính luyến ái."
"..."
"Các cậu mới là đồng tính, cả nhà đều là đồng tính!" Vinh đại thiếu gia tức giận mắng một câu rồi xoay người đi ra ngoài, cửa phòng vệ sinh bị hắn đạp mạnh, khung cửa gần như sắp gãy xuống.
Để lại hai ánh mắt lén nhìn theo phía sau, nhận thấy Vinh đại thiếu gia đến tột cùng cũng không chịu thừa nhận là loại người đó.
Vinh Ninh tức giận ngủ thiếp đi, Dập Dập gọi điện tới đánh thức, hắn mới nhớ Tô Nhất Dạ bảo hắn mang theo Dập Dập ra sân bay đón người.
Ba giờ máy bay hạ cánh, lúc đi đón Dập Dập, đã là hai giờ chiều, Dập Dập tiểu tổ tông hai tay khoanh lại, người thẳng tắp, một mặt nhón mũi chân một mặt nghiêng nửa đầu bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Chú Vinh, cháu đứng dưới ánh nắng đã một giờ."
"Thực xin lỗi nha." Vinh Ninh vội vàng nói xin lỗi, việc này là hắn không đúng, đồng ý với Tô Nhất Dạ cùng Dập Dập rồi, kết quả hắn lại đến muộn, làm hại Dập Dập đứng dưới nắng một thời gian lâu như vậy.
"Quên đi." Dập Dập nhẹ nhàng ho khan một tiếng khuôn mặt trắng nõn nhìn như muốn ngã bệnh, thân thể gầy yếu càng hiện ra sự mỏng manh, nhất là đôi mắt bồ câu yếu ớt nhìn hắn, chớp chớp một hồi dường như có thể thấy hơi nước trong hốc mắt.
"Đừng ngại, chú Vinh Ninh không cần phải để ý, đứng ở dưới mặt trời hơi lâu, cho nên đầu óc có chút choáng váng mà thôi, thật sự chỉ là chuyện nhỏ, nếu như lúc gặp mẹ, Dập Dập không may té xỉu, cháu sẽ nói cho mẹ biết, tuyệt đối không phải do chú đến muộn, khiến cho cháu đứng đợi dưới nắng khoảng thời gian lâu như vậy, bà ấy sẽ không trách tội chú đâu, thật sự là, lỗi của Dập Dập, không có chuyện gì lại hẹn với chú Vinh ở trước cửa, còn đứng chịu cái nóng bức chết người của A thị chứ?"
Dập Dập sờ sờ đầu của mình, thân hình giống như là muốn té xuống đất ngay lập tức, hù cho Vinh Ninh sợ hãi toàn thân run cầm cập, chỉ lo chưa đến trước mặt người khác hắn đã té xỉu.
Vốn là đến muộn cho nên trong lòng Vinh Ninh rất áy náy, nghe Dập Dập nói như vậy, sự áy náy trong lòng hắn càng tăng thêm.
"Là lỗi của chú, không liên quan đến Dập Dập."
"Dạ..." Dập Dập cười lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng đầy hổ thẹn của Vinh Ninh.
Lên xe, buộc dây an toàn, Dập Dập quay đầu lại nhìn xem còn chất phác đứng ở cửa Vinh Ninh, dài nhỏ trắng nõn cánh tay dựa vào cửa xe, Dập Dập chau mày nhìn Vinh Ninh, "Nếu chú Vinh còn không chịu lên xe, vậy đã muộn càng thêm muộn."
Dập Dập thấy Vinh Ninh vội vàng chạy tới, qua gương chiếu hậu hiện ra nụ cười gian xảo.
Đúng là trong tất cả những người ở tập đoàn Đế Không, đùa với Vinh Ninh là vui nhất.