Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 12: Mẹ, con từ đâu đến?

Edit: Tiểu Lăng Tình

Beta: Đào

Dù vậy, hắn vẫn là một người đàn ông trong nóng ngoài lạnh, một khi đã nhận định sẽ không cho phép người khác lừa gạt toàn bộ tình cảm của mình, kể cả người thân bên cạnh.

Phương Trạch Tây tự giễu sờ sờ sống mũi của mình, may mắn, người này không phải là kẻ địch của hắn.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----

Từ nước Pháp bay trở về thành phố A bằng máy bay.

An Bảo Bối ngồi ở khoang hạng nhất, chỗ còn lại bên cạnh là người cha đang buồn ngủ - Trác Nhất Phong.

Máy bay từ nước Pháp đến thành phố A, thời gian đi cũng phải quá mười bốn tiếng đồng hồ, bây giờ đang là ban đêm, Trác Nhất Phong đã lớn tuổi, thân thể không chịu nổi, đành phải buồn ngủ nằm ở trên ghế.

An Bảo Bối thân mật đem tấm thảm rơi xuống tận dưới ngực Trác Nhất Phong kéo lên trên, nhìn Trác Nhất Phong hài lòng ngủ, An Bảo Bối an tâm lấy sách vở ra tiếp tục học.


Cô trời sinh là dạng người có chút ngốc, ngoại trừ công tác và tiền tài ra, bất kể là vật gì, nếu muốn nhớ đều sẽ phải lãng phí một thời gian rất dài.

Đã sớm vượt qua thời kỳ đọc sách tốt nhất, hơn nữa còn có rất nhiều công việc phải làm, nhớ này nhớ nọ lúc nào cũng sẽ chậm hơn người bình thường một lát.

Ngồi ở đối diện cô là một nhà ba người, xem ra hẳn là mới đi du lịch từ nước Pháp trở lại, An Bảo Bối cố ý nhìn sang bên kia một cái, cô có thể nhìn ra, đó là một gia đình tràn đầy may mắn và hòa thuận, không kìm được lặng lẽ hâm mộ một chút.

Tiếp tục xem sách, lại phát hiện cậu bé trai ước chừng bốn năm tuổi, non nớt mở miệng hỏi cha mình một vấn đề.

"Cha, Thụy Thụy đang không ngừng suy nghĩ một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Đứa trẻ đến khi bốn năm tuổi luôn thích hỏi rất nhiều thứ, vấn đề kỳ quái không hiểu, giống như mấy ngày hôm trước, Thụy Thụy nhỏ hỏi anh ta, cha vì sao có râu dài mà mẹ vì sao lại không có; lúc thời tiết không tốt vì sao lại nhìn thấy tia chớp trước, sau đó mới nghe thấy tiếng sấm; thậm chí lúc mẹ của con suýt nữa lăn đến trên giường, Thụy Thụy vậy mà lại chạy tới, vung quả đấm nhỏ lên trên đầu của anh ta đánh một quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tức giận chỉ trích anh ta, "Cha tại sao phải bắt nạt ma ma, còn muốn mang ma ma áp dưới thân, là muốn đánh mông của ma ma sao?"

Đủ loại như thế, Giản Dịch mỗi lần đều bị vấn đề ngu ngốc của tên nhóc này hành hạ, gương mặt tuấn tú chỉ có thể cười khổ.

Ai, bây giờ Thụy Thụy lại muốn hỏi anh ta một vấn đề, trên mặt Giản Dịch tươi cười dịu dàng nhìn cậu bé, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đứa nhỏ này ngàn vạn lần đừng có hỏi anh ta nữa, chính anh ta cũng không thể trả lời được những vấn đề lúng túng này.

"Thụy Thụy tới như thế nào nhỉ?"

Giản Dịch nhìn con trai bé nhỏ đang dùng đôi mắt to hồn nhiên nhìn mình, hỏi về loại vấn đề này, màu sắc lúng túng trên mặt Giản Dịch càng lúc càng đậm.

Không tốt rồi, loại vấn đề khó xử nhất này cuối cùng bị hỏi tới.

Giản Dịch có hai đứa con trai, ở trên vấn đề tạo người cũng được tính là lão luyện một thân kinh nghiệm, nhưng sáu năm trước, sau khi đứa con lớn nhất Dập Dập đột nhiên xuất hiện đến bây giờ, đối với trẻ con mà nói, Giản Dịch lại luôn ngây ngô đến dị thường.


Mặc dù đã học qua một khóa về phương diện này, trên sách nuôi dạy trẻ con cũng có nói qua, khi đứa nhỏ hỏi vấn đề này, bất kể là người làm cha hay làm mẹ đều cần phải uyển chuyển nói chuyện này cho đứa nhỏ nghe, trẻ em hiện đại luôn có tâm hồn thành thục quá sớm, cho nên lúc đối mặt với câu hỏi kia của đứa nhỏ, "Con từ đâu đến?" Các bậc cha mẹ cũng muốn giải thích cho chúng một cách khách quan nhất.

Bất đắc dĩ, khi Giản Dịch đối mặt với Dập Dập mới chỉ có sáu tuổi, đã sớm nói cho bé biết ngôn ngữ giải thích vấn đề này như thế nào, ai ngờ Dập Dập không có chút hứng thú nào đối với vấn đề này, đừng nói bé là đứa nhỏ không mở miệng hỏi Giản Dịch, ngay cả lúc Giản Dịch cố ý muốn cùng cậu thảo luận, "Dập Dập tới cùng là đến từ nơi nào?" Dập Dập cũng vội vàng dùng việc vẽ tranh để cự tuyệt ý tốt của mình.

Sự tình cách xa nhiều năm như vậy, nên giải thích như thế nào, Giản Dịch đã sớm quên mất, nghĩ thầm Thụy Thụy cũng là con trai của hắn và Tô Nhất Dạ, hẳn cũng sẽ giống như Dập Dập, vấn đề gì cũng có thể hỏi, ngược lại sẽ không hỏi vấn đề này đi?

Kết quả...

Hôm nay thật đúng là đã hỏi.

"Ngoan - -" Giản Dịch kéo dài lời nói, hai tay chuyển đầu của Thụy Thụy đến Tô Nhất Dạ đang ở bên cạnh nhìn vở kịch giữa hai cha con, "Hỏi mẹ của con đi."

"Mẹ..." Thụy Thụy nháy mắt, hỏi lại vấn đề vừa rồi một lần nữa, "Mẹ, Thụy Thụy đến đây như thế nào?"

Hai hàng lông mày của Tô Nhất Dạ nâng cao, đành ngáp một cái, vuốt cái đầu nhỏ của Thụy Thụy nói, "Mẹ rất mệt, đi hỏi cha con đi, huống chi việc này nha..."

Tô Nhất Dạ dùng vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn Giản Dịch một cái, "Một cây làm chẳng nên non."

Giản Dịch chảy ra ít mồ hôi lạnh, khuôn mặt cực kỳ lúng túng, nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, "Mẹ đứa nhỏ, em làm sao lại có thể quăng vấn đề có bao nhiêu khó khăn này cho anh để trả lời Thụy Thụy đây?"

Thụy Thụy thấy Giản Dịch nửa ngày cũng không có phản ứng, lông mày nhỏ nhăn lại, nói, "Chỉ có anh trai là tốt nhất, Thụy Thụy hỏi chuyện gì, anh Dập Dập cũng sẽ trả lời cho Thụy Thụy, không giống như cha mẹ, đáng tiếc thân thể của anh Dập Dập không tốt, không thể ngồi máy bay, cùng chúng ta đi chơi nước Pháp."

Thụy Thụy chu mỏ một cái, Giản Dịch nghĩ thầm, Thụy Thụy tức giận, chắc hẳn cũng sẽ không tiếp tục hỏi anh ta vấn đề này đi?


Ai ngờ Thụy Thụy lại quay đầu lại một lần nữa nghiêm túc hỏi, "Cha, Thụy Thụy đến cùng là đến như thế nào? Nếu như cha không nói, Thụy Thụy sẽ không bao giờ… nói chuyện với cha nữa."

Giản Dịch ngẩng đầu nhìn lên đỉnh máy bay, Thụy Thụy đối với hành động này của Giản Dịch bày tỏ sự bất mãn mạnh mẽ, "Cha!"

Giản Dịch phục hồi lại tinh thần, đành phải thêu dệt nên một câu chuyện vô căn cứ lại có phần chân thật, lắp bắp giải thích cho bé, "Thụy Thụy thật ra là do... Nòng nọc tiến hóa thành."

"Nòng nọc... Tiến hóa..." Thụy Thụy nghiêng đầu, chăm chú nghiêm túc nhìn hắn, "Cha, cha đang nói đùa sao? Thụy Thụy làm sao có thể là nòng nọc được? Nếu như Thụy Thụy là nòng nọc, vậy chẳng phải cha là con cóc, mẹ là con ếch sao?"

Hoàn toàn không tiếp nhận cách giải thích, Thụy Thụy trẻ nhỏ nói không chút kiêng kỵ khiến cho Tô Nhất Dạ cười ngửa tới ngửa lui, nghe được hai cha con nói chuyện như vậy với nhau, An Bảo Bối che miệng cười trộm.

Đứa nhỏ kêu Thụy Thụy thật sự là đáng yêu, nhớ lại cái tên quỷ nhỏ trong nhà mình kia, sẽ không đề cập đến vấn đề linh tinh này, kể từ sau khi học nói, đọc sách biết chữ, còn hiểu được nhiều thứ hơn so với cô, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng giải thích cho cục cưng của mình rằng bé rốt cuộc là từ đâu tới, nhưng mà cục cưng vậy mà lại hiểu toàn bộ, lớn như vậy nhưng khi hỏi cô, thì vấn đề hỏi nhiều nhất lại luôn là về cha của bé.

Sắc mặt Giản Dịch giống như màu của sắt, đã đen đến mức không thể nhìn ra một màu sắc nào khác, cầu cứu nơi bà xã của mình, mẹ đứa nhỏ... Tô Nhất Dạ vậy mà lại dời ánh mắt đi không thèm liếc anh ta một cái.

Bất kể là như thế nào mà nói, bị Thụy Thụy gọi thành con ếch, dù sao cũng tốt hơn so với Giản Dịch bị Thụy Thụy gọi là con cóc.

"Cha..." Thụy Thụy kêu Giản Dịch, Giản Dịch vẻ mặt như ăn phải mướp đắng nhìn bé, thật sự là không biết rốt cuộc nên giải thích với bé như thế nào.

"Hừ!" Thụy Thụy hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói, "Cha mẹ không nói cho Thụy Thụy, vậy Thụy Thụy liền đi hỏi người khác!"

Ánh mắt Thụy Thụy đánh giá khắp nơi, chợt phát hiện An Bảo Bối ngồi bên cạnh lối đi nhỏ đang nhìn sang bên này.


"Dì kia ơi."

An Bảo Bối nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào chính mình hỏi, "Người bạn nhỏ, cháu đang gọi dì sao?"

"Vâng." Thụy Thụy gật đầu nói, "Dì, dì có biết Thụy Thụy đến từ đâu không?"

"Thật sự là xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện." Tô Nhất Dạ vội vàng nói xin lỗi, lúc này mới quay lại quản giáo con trai nhỏ của mình, "Thụy Thụy, mẹ đã nói qua với con những gì?"

Thụy Thụy chu mỏ một cái, cúi đầu nói, "Mẹ đã nói qua, không cần hỏi người xa lạ một vấn đề gì, như vậy là không tốt, nhưng mà..." Thụy Thụy dụi dụi mắt, "Nhưng mà Thụy Thụy rất muốn biết Thụy Thụy tới cùng là đến từ đâu..."

"Con đứa nhỏ này..."

"Không sao." Nhìn thấy Tô Nhất Dạ trách móc Thụy Thụy, An Bảo Bối vội vàng mở miệng nói, "Huống chi dì cũng có thể trả lời vấn đề củaThụy Thụy mà, Thụy Thụy nhất định hết sức muốn biết mình tới cùng đến từ đâu đúng không?"

Thụy Thụy nghe lời gật đầu nói, "Thụy Thụy rất muốn biết."

"Thật ra thì, trong thân thể cha của Thụy Thụy có một loại tế bào nhỏ, tên khoa học của nó gọi là t*ng trùng ngược lại, trong cơ thể mẹ của Thụy Thụy cũng có tế bào gọi là trứng. Khi cha và mẹ yêu nhau, cũng chính là lúc ở cùng một chỗ thì t*ng trùng sẽ cùng trứng gặp nhau, sau đó sẽ tạo thành một tế bào nhỏ mới, cũng chính là Thụy Thụy. Trong thân thể của mẹ có một căn nhà thật ấm áp, trong căn nhà đó Thụy Thụy từ một tế bào nhỏ đến không thể nhìn thấy chậm rãi phải triển thành một đứa bé sơ sinh. Nói như vậy, Thụy Thụy chỉ cần ở trong thân thể mẹ ngây ngốc mười tháng, sẽ có thể từ bên trong bụng mẹ đi ra, hít thở không khí mới mẻ, nhìn thấy quang cảnh vô cùng xinh đẹp trên thế giới này."

An Bảo Bối giản lược dạy Thụy Thụy một khóa học chương trình sinh lý khỏe mạnh, vô cùng chuẩn xác cũng không nhuốm màu tình yêu.

"Nói như vậy, Thụy Thụy có hiểu không?"

"Con hiểu!" Thụy Thụy gật nhẹ đầu, người dì này giải thích mình đến như thế nào, vô cùng rõ ràng lại rất dễ hiểu, thú vị hơn so với cha nói rất nhiều, bé chỉ nghe một chút đã hiểu.


"Cám ơn dì."

"Không có gì."

Thụy Thụy nói lời cảm ơn, quay đầu lại chỉ vào cha của mình nói, "Cha thật là ngốc, dì không có quan hệ với Thụy Thụy cũng đã giải thích cho Thụy Thụy rằng Dập Dập và Thụy Thụy đến như thế nào, rất rõ ràng đó!"