Edit: Dâu Tây Nhỏ
Beta: Đào
" A?" Lộ Phi bị cục cưng hỏi, trong lúc đó trợn mắt há hốc mồm, hắn ta vốn cho rằng trẻ con nghe không hiểu trò cười giữa người lớn với nhau, cho đến khi nghe cục cưng hỏi về vấn đề này. Lộ Phi mới biết được sự tình nghiệm trong đến cỡ nào. Bây giờ trẻ con quả nhiên cũng đã tiến hóa đến mức này, không chỉ chuyện nam nữ có thể hiểu, ngay cả chuyện giữa nam nam với nhau cũng đều rõ như lòng bàn tay.
" Cục cưng hỏi chú, chú đến cùng có phải hay không bạn trai của cha!" Cục cưng giậm chân, làm ra một bộ dáng gấp gáp.
" Không phải đâu." Lộ Phi hơi quay đầu dư quang đặt trên người Vinh Ninh, Vinh Ninh khôi phục trực giác kỳ quái nhìn hắn ta.
" Chú, cha..." Lộ Phi chớp chớp hai hàng lông mày, gắt một cái, đáy mắt lộ vẻ ghét bỏ.
" Chú mới chướng mắt ."
" Hừ!"
Cuối cùng cũng nghe hiểu đề tài mà hai người kia nói đến cùng là gì, Vinh Ninh nhìn Lộ Phi trong lòng nhổ một bãi nước miếng.
" Tôi còn chưa chướng mắt bằng cậu đâu! Hừ hừ hừ..." Vinh Ninh trong khoảng thời gian ngắn nói sai, lại nói được càng thêm lợi hại " Ông đây căn bản không nghĩ tới muốn trên cậu!"
Cục cưng hít sâu một hơi, giống như đã giải quyết được sự việc lớn." May quá chú không phải bạn trai của cha".
Bàn tay nhỏ bé vuốt ve ngực của Lộ Phi nói "Tác phong không đứng đắn thì tự chịu"
"Tác phong không đúng đắn..." Lộ Phi nửa ngày không hiểu, chỉ bản thân nói.
"Cháu đang nói chú à?" Cục cưng gật đầu nhẹ, vừa chỉ chỉ Vinh Ninh."Bị phúc hắc mê hoặc rồi."
" Tôi..."
" Cho nên a, chú cùng cha đều là thụ, như thế nào còn có thể có thể ở cùng một chỗ?" Cục cưng kéo cằm nhẹ giọng nói,"Chẳng lẽ mỗi lần trên giường, hai người đều là M phải chọn ra S, chẳng lẽ mỗi ngày sẽ luân phiên đến ai là S sao ?"
"..."
Trong khoảng thời gian ngắn, lời nói của đứa trẻ làm cho không người nào có thể lý giải, biết rõ điều ảo diệu trong đó Niếp Minh nhàn nhạt mở miệng, hướng tới tổ hợp hai người ngu ngốc giải thích cái gì gọi là S cùng M, kể cả công kích cùng bản chất khác nhau. Niếp Minh bên môi vui vẻ còn chưa kịp qua đi, cục cưng chỉ đầu của anh, hưng phấn giậm chân nhỏ.
"Oa... Bên trong con chó phúc hắc đang tiến công!"
Lần này Niếp Minh không thể cười được nữa, cục cưng giống như hết sức thích phân biệt rõ ràng thuộc tính năm người này, hai mắt thật to chợt lóe lên gọi Ngôn Hoan là nữ vương kiêu ngạo làm công, Phương Trạch Tây là công biến thái.
Đứa bé đã khiến năm người đàn ông không biết làm sao, bất quá ngoại trừ Vinh Ninh cùng Lộ Phi hai người bên ngoài, ba người khác đối với xưng hô của cục cưng vẫn tương đối hài lòng.
Ít nhất, công chữ này nghe thật bắt mắt, không phải khi ở trên giường sẽ ở trên sao?
Cục cưng cúi đầu xuống tiếp tục chơi trò chơi, nhìn trò chơi giống như rất phức tạp, nhưng cục cưng lại có thể dễ dàng thông qua bốn ải.
Các chú này rất thú vị , mà dựa theo vé máy bay của mẹ, ngày mai là có thể về nước, mà cô có thể lợi dụng cậu út để chống đỡ vài ngày.
Bàn tay nhỏ bé giật giật, lại dễ dàng vượt qua cửa ải, cục cưng cảm thấy trò chơi ngây thơ có chút nhàm chán, nhưng không làm tâm tình cục cưng trùng xuống, trêu cợt người khác đó mới là niềm vui lớn nhất.
Bị tiểu quỷ chỉnh tới tình cảnh lúng túng là một chuyện, chuyện chính sự mới là một chuyện khác.Lộ Phi ho khan vài tiếng, phá vỡ tình cảnh cứng ngắc, thấy cục cưng chơi trò chơi, liền kéo cánh tay Vinh Ninh đến trước mặt Ngôn Hoan, nhìn cục cưng một cái mới yên tâm thoải mái hỏi.
" Tiểu gia hỏa kia thật sự là con gái của cậu?"
Vinh Ninh trắng mắt liếc hắn một cái, "Cậu không phải lại nói nhảm sao? Không thấy được tôi cùng bé giống nhau à?"
" Nhưng mà - -" Lộ Phi chuẩn bị nghiêm túc giáo dục Vinh Ninh một chút quan niệm Trông mặt mà bắt hình dong.
" Trên đời này tướng mạo tương tự có rất nhiều người, cậu có thể cho rằng Tỉnh Thương cùng Hồ Hạnh Nhi là sinh đôi sao?"
Vinh Ninh trừng mắt nhìn anh, " Cậu có thể lấy cái ví dụ khá hơn một chút sao! ?"
Lộ Phi nhíu lông mày, hướng Vinh Ninh khoa tay múa chân, "Xem một chút, xem một chút, một khi nhắc đến chuyện gia đình, cậu lại biến thành như vậy, đầu tiên là Vinh Viễn hiện tại lại là cục cưng."
Vinh Ninh buồn bực không nói lời nào, liên tục trầm mặc, Ngôn Hoan mở miệng,anh thong thả ung dung giải quyết trọng điểm.
"Đi làm giám định DNA, hoặc là đem mẹ đứa trẻ đó tìm đến."
"Bình thường ADN giám định khoảng một tuần lễ sẽ có kết quả, chẳng qua nếu tôi làm, một ngày là có thể giải quyết vấn đề." Phương Trạch Tây nhàn nhạt ngắt lời,lời nói ra thể hiện là một thầy thuốc tiêu chuẩn.
"Nếu như nuôi con thay người khác, thì thật không đáng." Niếp Minh ôn hòa nói. Ánh mắt bốn người cùng nhau nhìn về Vinh Ninh, Vinh Ninh trương ra khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc rất lâu.Khi hắn trở lại Vinh gia đã vào buổi trưa,cục cưng giống như lơ đễnh nhìn về phía giám định ADN. Mặc dù cục cưng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng kì thực Vinh Ninh cảm thụ rất rõ trong đó, nếu như hiện tại Vinh ba ba thập phần hoài nghi hắn đến cùng có phải vinh ba ba con trai hay không, buộc hắn đi làm giám định ADN, Vinh Ninh tuổi cũng đã lớn như vậy chắc sẽ không tiếp thu được, huống chi còn có cục cưng bảy tuổi.Hắn nắm chặt quả đấm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bọn họ,
"Tôi tin tưởng đứa trẻ đó chắc chắn là con của tôi."
"Vinh Ninh, cậu đã suy nghĩ kỹ càng..." Lộ Phi còn chưa nói hết, Vinh Ninh đã cầm ống lấy máu, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm anh ta, những lời anh ta muốn nói, toàn bộ đều bị chặn ở trong cổ họng.
"Tôi làm không được." Vinh Ninh giọng nói đè thấp , "Tôi không thể làm ra chuyện có thể tổn thương đến cục cưng dù là một chút." Hắn che lồng ngực của mình, ánh mắt kiên định mà trầm ổn, "Năm đó, nếu như tôi không có động kinh hơn nửa đêm trong bão tuyết đi đua xe, tôi cũng sẽ không quên đi một năm ký ức kia, nếu như tôi không bỏ quên lời nói kia, tôi còn có thể tìm được mẹ con cô ấy, lòng của tôi...
"Vinh Ninh nện cho ngựcc vài cái, sức lực rất lớn, thủy chung so ra không kém gì bi thương của hắn,
"Lòng của tôi cũng sẽ không quên, cũng sẽ không cách nhiều năm như vậy, tôi mới biết được tôi có con gái đáng yêu như vậy, tôi thiếu mẹ con cô ấy nhiều năm như vậy, thiếu nhiều như vậy, đền bù tổn thất cũng không kịp, tại sao có thể làm tổn thương cục cưng chứ?"
"Vinh Ninh..." Lộ Phi còn muốn nói tiếp cái gì, Ngôn Hoan kịp thời kéo anh ta lại. Bây giờ tâm tình kích động của Vinh Ninh, nội tâm bị chi phối áy náy, tuy nói kẻ trong cuộc hì mê muội, kẻ ngoài cuộc thì rõ ràng, nhưng mà, lấy thân tâm lời mật, cũng biết là, làm cho Vinh Ninh mang cục cưng đi làm giám định ADN, là chuyện gian nan cỡ nào.Vinh Ninh dừng một chút, kể từ năm ấy xảy ra tai nạn xe cộ đã quên đi rất nhiều chuyện, hắn đã thật lòng hối cải. Bởi vì hắn cảm thấy, trong đoạn trí nhớ kia là ký ức khắc sâu chuyện làm cho mình.... Cần phải... Cũng có một người như vậy, hắn đã quên mất, nhưng mà, thật yêu sâu đậm.