Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 10-2: Công chúa nghèo khó (2)

Edit: Độc Bá Thiên

Beta: Đào

Ông chủ vườn Địa Đàng là người hòa ái dễ gần, vô cùng hiền lành, luôn trả tiền lương ở mức cao nhất, chỉ có điều chỗ này là nơi vắng vẻ, còn cô lại sống trong thành phố, mỗi lần đến đây làm việc, không thể làm gì khác hơn là ngồi xe tới.

Qua sự đồng ý từ ông chủ, nữ giúp việc cùng lão quản gia dẫn An Bảo Bối tới phòng khách.

Trên chiếc ghế gỗ một ông lão tóc bạc ngồi theo phong cách phương Tây,thấy An Bảo Bối đi tới từ trên ghế đứng dậy,hiền lành nói: “Cô An,mời ngồi”

“Cám ơn”


Lý Nhĩ tiên sinh sai người mang tiền lương đã chuẩn bị từ sớm đem tới đưa cô. An Bảo Bối lễ phép nhận phong bì tiền lương . Ông tươi cười nói: "Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi"

"Không có,tôi ở đây làm việc rất vui, cũng nhận được sự quan tâm từ ông, lần này tôi về nước cũng không biết khi nào mới có dịp quay lại, chúc ông hạnh phúc"

An Bảo Bối hơi nghiêng người tỏ ý cảm ơn .

Khi tạm biệt, Lý Nhĩ còn có lòng tiễn An Bảo Bối tới tận cửa, cô ngồi trong xe xa hoa vẫy tay về phía Lý Nhĩ : “Ngài vào trước đi ,Lý Nhĩ tiên sinh tạm biệt “

“Chúc cô thuận buồm xuôi gió”

“Cám ơn”

Nước Pháp, thị trấn Provence,An Bảo Bối chạy xe chậm rãi trên đường, cô hạ kính xe xuống, quan sát khắp mọi nơi trên đường cho đến cánh đồng hoa oải hương, một chút mùi hương từ cây thông.

Nơi này không vội vàng như thành phố lớn, đối với An Bảo Bối mà nói, nó là nơi lý tưởng nhất ở Pháp cho cô sinh sống, mùa hè vừa đến, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương của cỏ cây hoa lá, trăm hoa đua nhau khoe sắc, giống như là chốn bồng lai tiên cảnh trong thành phố.

Nhà An Bảo bối nằm ở khu vực nội thành một biệt thự nhỏ hai tầng. An Bảo Bối từ trong xe đi ra . Trong vườn Trác Nhất Phong đang ngồi uống cà phê dưới dù che nắng, nhìn thấy con gái trở về , thân thiết gọi cô lại đây ngồi .

An Bảo Bối chậm chạp đi qua ,hết thảy đều là cẩn thận từng li từng tí một , chỉ lo sơ ý một chút giẫm đến chỗ không nên giẫm.

Rất dễ nhận thấy An Bảo Bối mới từ cánh đồng oải hương trở về ,cô mặc áo sơ mi trắng ngắn tay , xung quanh dùng vải thắt thành tạp dề ,phối quần jean cùng giày vải bệt màu trắng , khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh mặt trời chiếu hồng ,lộ ra màu vàng nhạt đẹp mắt , mắt to tựa như mắt nai , để lộ ánh sáng lộng lẫy bóng loáng.


Mặc dù An Bảo Bối có sức khỏe tốt nhưng Trác Nhất Phong vẫn đau lòng cho con gái ông, điều kiện gia đình ông không hề kém, vì vậy An Bảo Bối hoàn toàn không cần làm việc cũng có thể giống như mấy cô gái đài các cùng tuổi khác, mua túi xách, mua quần áo mới, tất nhiên là cũng có thể đi lại bằng ô tô sang trọng, không cần chuyện gì cũng đều tự mình làm lấy, ngay cả việc rửa bát đũa cũng phải cướp của người giúp việc.

“Vất vả rồi"

"Không có" An Bảo Bối ngồi một bên, người giúp việc mang tới một cốc nước đá , cô nói một tiếng cảm ơn ,cầm cốc nước đá uống một hơi hết sạch , sau khi uống xong cô chớp mắt thỏa mãn .

Sau một ngày mệt nhọc có thể uống một cốc nước đá cũng đã thấy hạnh phúc rồi.

Trác Nhất Phong giọng nói êm dịu hỏi : " Có muốn uống cà phê không ? ".

An Bảo Bối lấp tức lắc đầu nói: "Không cần " .Nhìn thấy Trác Nhất Phong mặt lộ ra vẻ thất vọng , cô lại không thể làm gì hơn khác đành thêm một câu nói : "Đang hè mà, uống nước đá là điều đương nhiên,còn cà phê đối với con mà nói thì càng uống càng khát ".

Không phải An Bảo Bối không muốn uống , mà là Trác Nhất Phong bình thường uống cà phê yêu thích cùng cô hoàn toàn khác nhau ,tùy tiện một cốc cà phê liền bằng một ngày lương cô sáng sớm phải dậy giao sữa bò.


Lần trước cô không biết sự tình , Trác Nhất Phong mời cô uống một cốc tên là cà phê chồn sau khi uống xong mới biết ,đây là loại cà phê đứng đầu thế giới!

Ngay lúc đó,An Bảo Bối buồn mãi không thôi, cho dù mấy trăm đô la đổi ra thành bảng Anh hay nhân dân tệ cũng đủ cho một người dùng hơn 2 tháng đấy!

Cuộc sống của người có tiền không thích hợp với cô, người nghèo như cô ngay cả uống cà phê cũng phải vội vã, nhỏ mọn sao, thật ra thì như thế cũng tốt.

An Bảo Bối nhìn thấy trên mặt Trác Nhất Phong lộ ra nụ cười khổ sở ,cô luống cuống xua tay giải thích :"Cha ,con đúng là không quen uống cà phê mà thôi ,tuyệt đối không phải vì cha uống cà phê hảo hạng ,con gánh vác không nổi.

Trác Nhất Phong vừa nghe lời này , trên mặt vẻ áy láy càng nghiêm trọng.

An Bảo Bối gương mặt khổ sở nghĩ ,vẫn nên giải thích cho Trác Nhất Phong.