Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 119: Dao Quang

“Được rồi, tôi tự có chừng mực.” Liên Hoa cười nói, “Giúp tôi gọi Uyển Nhu và Mẫn Mẫn vào đây, tôi có việc cần nói với các cô ấy.”

Thư ký Lương bất đắc dĩ theo lời dặn dò của Liên Hoa, trong miệng lẩm bẩm: Liên tổng thật là ra tay nhân từ, người nhà họ Đỗ đến nhất định là vì chuyện của công ty mình xin tha thứ, Liên tổng sao lại có thể cho hắn cơ hội!

Rất nhanh Uyển Nhu và Mẫn Mẫn tới phòng làm việc của Liên Hoa, Liên Hoa cười lấy lòng nhìn bạn tốt khẩn cầu, vốn dĩ tối nay ba người hẹn cùng với Tiểu Bạch đến cửa hàng mới mở ăn cơm, tạm thời cô có chuyện, chỉ có thể khiến bạn tốt đi đón Tiểu Bạch giúp cô, buổi tối chăm sóc con trai cô một tí.

Mẫn Mẫn hưng phấn đồng ý, Uyển Nhu hỏi tới Liên Hoa, muốn tìm tòi nghiêng cứu mắt mũi của ai lớn hơn, đẹp trai hơn Tiểu Bạch, khiến Liên Hoa lại bỏ con trai mà đi gặp người khác.

“Bí mật!” Liên Hoa nháy nháy mắt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tránh khỏi sự dây dưa của bạn tốt, vẫy tay tạm biệt hai người, “Mình sẽ gọi điện thông báo cho Tiểu Bạch, phải nhờ các cậu rồi.”

Vừa nhanh chóng chạy vào thang máy, Liên Hoa vừa gọi điện cho Tiểu Bạch, cô luôn miệng nói xin lỗi với con trai vì đã thất hứa, mặc dù Tiểu Bạch thất vọng, nhưng có Uyển Nhu và Uyển Uyển bồi còn tương đối hài lòng. Giọng điệu Liên Hoa thở dài, xuống thang máy, trực tiếp đi đến quầy tiếp tân ở lầu một, Đỗ Yến Thừa đang đợi ở đó.

“Liên Hoa, em đã đến rồi!” Đỗ Yến Thừa thấy của phòng mở ra, Liên Hoa thản nhiên đi vào, hai mắt không khỏi toả sáng, “Anh cho là em sẽ không muốn gặp anh, không thể nói chuyện với anh đấy!”

“Biết tôi không muốn gặp anh. . . .không phải anh vẫn tới à.” Liên Hoa cười khẽ, ngồi xuống ghế sofa, “Vì sao hôm nay Đỗ tổng đến đây, tại sao lần này lại không mang theo hai người Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh?”

“Liên Hoa. . . . . .” Đỗ Yến Thừa bị Liên Hoa khiển trách cứng họng một hồi, “Em chính là như vậy, nói chuyện sắc bén như vậy. . . . . .”

“Tôi vẫn luôn như vậy, kết thân với người có mức độ tốt, đối với kẻ thù vô cùng xấu, anh nên rõ ràng.” Liên Hoa nói: “Tôi cũng chỉ vì chỉ có một mình anh, mới nguyện ý xuống gặp anh, nói đi, rốt cuộc tìm tôi làm gì?”

Khuôn mặt thanh tú của Đỗ Yến Thừa lộ ra vẻ nghiêm túc: “Anh muốn mới em đi ăn cơm, từ lúc em trở về tới giờ, anh đều không có chính thức thăm hỏi em, tối nay có thể nể mặt anh, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút?”

Ánh mắt Liên Hoa tối sầm lại, nâng lên nửa tròng mắt, cô cười nói: “Được, Đỗ tổng định đi đâu?”

Trước khi tan tầm Đỗ Yến Thừa mới đến đây, đại khái chính là muốn hẹn ăn tối với cô, cô cũng không phải vì Đỗ Yến Thừa mời mà bỏ bữa ăn tối với Tiểu Bạch, cô xác thực muốn là, có thể thám thính được động tĩnh của kẻ thù từ miệng của Đỗ Yến Thừa. Phải biết ý tưởng và mưu lược của Ôn Như Cảnh, cô cần hai người kia dựa vào Đỗ Yến Thừa mà ra tay.

Vẻ mặt Đỗ Yến Thừa buông lỏng, cười nói: “Vậy thì tới Dao Quang đi, nơi đó vẫn không đổi đầu bếp, em còn nhớ rõ nơi đó chứ? Trước kia em thích điểm tâm ở Dao Quang nhất mà.”

“Tuỳ theo chủ thôi, vậy thì đi Dao Quang.” Liên Hoa không biết sắc gật đầu, mỉm cười lên xe của hắn, đi đến Dao Quang.

Ở trên đường, Liên Hoa trầm mặc không nói, yên lặng suy đoán tâm tư của Đỗ Yến Thừa. Đây là hắn muốn đánh lá bài tình cảm? Dao Quang, đây chính là nơi mà lúc đó hai người thích nhau thường hẹn ước, nơi đó còn các kí ức vui đùa của hai người, hắn mang cô đến đó, là muốn nói chuyệ gì đây?”

Chỉ là, thời điểm hiện tại người này trở thành kẻ thù, Đỗ Yến Thừa muốn gợi lại tình cảm ngày xưa, có phải xử trí quá mức cảm tính hay không, chắc ohari vậy? Thật sự nghĩ rằng cô là Ôn Như Cảnh, một chút xúc động liền mềm lòng, nước mắt liên miên, có thể dễ dàng bị đánh động như vậy! Bất luận hôm nay Đỗ Yến Thừa làm cho cô vui, cô đều sẽ không bỏ qua cho Ôn thị và Đỗ gia.

Xe dừng lại trước khách sạn, Đỗ Yến Thừa mở miệng nói: “Đến rồi, chúng ta vào đi.”

Ném chìa khoá cho phục vụ bãi giữ xe, Đỗ Yến Thừa và Liên Hoa cùng nhau đi vào Dao Quang, hắn dẫn cô đến chỗ ngồi gần cửa sổ, trên bàn chưng hoa Hoả Liên Hoa trước kia cô thích nhất.

Hai người ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn lên, Liên Hoa kinh ngạc một hồi, thực đơn cũng là đắc biệt chuẩn bị, phía trên cơ hồ đều là mấy món ăn năm đó cô thích nhất.

Liên Hoa khẽ nheo mắt lại, quả nhiên, Đỗ Yến Thừa đều đã có chuẩn bị. Lựa chọn nhà hàng Dao Quang, đến chỗ ngồi riêng trước kia bọn họ hay ngồi, còn có hao và thức ăn, đều là Đỗ Yến Thừa chuẩn bị trước đó, rốt cuộc tối nay hắn hẹn cô làm gì, đáng giá hạ mình như vậy?

“Liên Hoa? Không thích những thức ăn này sao, sao lại không chọn món?” Đỗ Yến Thừa ngẩng đầu hỏi, “Có muốn đổi khẩu vị khác không?”

“Không có, không cần.” Liên Hoa lấy lại tinh thần, “Là thấy mấy món ăn năm năm trước, tôi có chút xúc động thôi. A.. . . . . Liền mấy món tốt lắm.”

Đem thực đơn giao cho phục vụ, Liên Hoa chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nơi này còn giống trước đây, tuy nhiên chúng ta đã già đi rất nhiều. Người và vật đã không còn, thời gian thật sự là trò đùa quái đản.”

“Đúng vậy, nếu như thời gian có thể dừng lại, vĩnh viễn không già đi thì tốt biết bao nhiêu. . . . . .” Đỗ Yến Thừa cũng giống Liên Hoa nhìn ra cửa sổ, hai người nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì.

Đỗ Yến Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường cái lúc tan tầm đã đông nghịt, người đi qua đi lại vẻ mặt vộ vã, chạy trên đường về nhà. Ánh mặt trời chang vạng vẫn hơi hơi chói mắt, như dát kim quang lên sợi tóc của mỗi người.

Quay đầu lại, hắn nhìn Liên Hoa, ánh mặt trời xuyên qua rèm lụa mỏng ở cửa sổ, làm cho che lên gò má của cô mooht tầng tinh xảo tuyệt mỹ, để cho cô xinh đẹp động lòng người.

Nhất thời Đỗ Yến Thừa si mê, cô thành thục, cởi ra vẻ bề ngoài trong trắng đơn thuần, càng thêm sức quyến rũ mê người hơn năm năm trước, Cô vô cùng ưu tú, trên là nhà thiết kế thiên tài kiêm mỹ nữ, hắn luôn cho rằng, nhưng cho đến gần đây, cho đến khi Đỗ thị bị Thịnh Thế Liên Hoa liên tiếp chèn ép, hắn mới thực sự cảm nhận được cô là vô cùng kiên quyết.

Cô không đơn thuần là một nhà thiết kế, cô còn trở thành một người suy tính trước sau cho công ty mình, một người đã có chuyên nghiệp dày công tu dưỡng nhà thiết kế thiên tài, lại bày mưu lập kế với các tổng giám đốc ở giới chính trị, mấy năm nay Liên Hoa trở nên nguy hiểm như vậy!

“Hả? Nhìn tôi làm gì?” Liên Hoa vừa quay đầu lại, Đỗ Yến Thừa nhìn cô làm cho cô không thoải mái, “Trên mặt tôi có dính nhọ sao, Đỗ tổng nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Ánh mắt trong sạch của Đỗ Yến Thừa toát lên tia chấn động: “Liên Hoa, bây giờ là thời gian riêng tư, em không thể gọi tên anh sao? Nhất định khách sáo như vậy, vẫn muốn gọi tôi là Đỗ tổng. . . . .”

Liên Hoa mỉm cười: “Được, Yến Thừa, như vậy anh hài lòng chưa? Cô mới không muốn lãng phí thời gian cùng hắn cãi nhau vấn đề xưng hô, trước kia cô gọi hắn ‘Yến Thừa’, cái tên này vài chục năm, đổi lại không có gì vậy.