Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 105: Có người ở trong xe?

Mau mau lên xe chạy trốn?

Nhưng như vậy sẽ làm Triển Thiếu Khuynh hoài nghi cô! Tại sao vô duyên vô cớ, cô thấy anh lại bỏ chạy, nhất định là trong lòng có quỷ, càng làm cho Triển Thiếu Khuynh nghi ngờ trong xe cô giấu giếm cái gì. . . . . . .

Đem giấu Tiểu Bạch đi?

Nhưng thời gian không đủ, hai người sẽ phải gặp lại, cô có thể giấu Tiểu Bạch ở đâu? Hơn nữa làm như vậy, nhất định sẽ làm cho Tiểu Bạch thấy kì lạ, sẽ không ngừng hỏi rõ ngọn nguồn, cô có thể giải thích thế nào. . . . . .

“Liên tổng?” Triển Thiếu Khuynh thấy nảy giờ Liên Hoa không nói gì, vừa đến gần cô vừa hỏi, “Sao vậy, chẵng lẽ mất hứng khi thấy anh?”

Nhìn xe lăn của Triển Thiếu Khuynh ngày càng gần, trong đầu Liên Hoa dứt khoát, cô sử dụng toàn bộ sức lực, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại.

“Mẹ, sao vậy?” Tiểu Bạch vừa định bước xuống xe, bị hành động của Liên Hoa hù doạ đến nghi ngờ, vội vỗ cửa xe hỏi.

“Bảo bối ngoan, tạm thời con đừng nói chuyện!” Liên Hoa nháy mắt cực nhanh với Tiểu Bạch, sau đó làm động tác với tài xế, bất ngờ hiểu ra gật đầu, cửa xe lập tức khoá kín, nhốt Tiểu Bạch ở trong xe.

“Ô, Triển thiếu gia, trùng hợp thế, anh cũng ở đây . . . . .” Lúc này Liên Hoa mới quay người lại, vững vàng ngăn cách ở trước cửa sổ xe, không để cho Triển Thiếu Khuynh có bất kì một cơ hội nào nhìn vào trong xe, không để cho anh thấy con trai bảo bối, cô cười gượng nói, “Thật khéo, Triển thiếu gia. . . . .”

“Em sao vậy?” Triển Thiếu Khuynh đã tới bên cạnh Liên Hoa, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua kính xe nhìn vào bên trong, “Trong xe có cái gì?”

Thân thể Liên Hoa vững vàng ngăn được ánh mắt của anh, Triển Thiếu Khuynh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Liên Hoa mồ hôi rũ rượi, nụ cười cứng ngắc của cô vô cùng chướng mắt, trực giác nói cho anh biết, cô đang giấu giếm cái gì đó.

Nhưng cụ thể là cái gì, anh cũng không rõ, anh chỉ biết, Liên Hoa vĩnh viễn tự tin phấn khởi chưa từng luống cuống, cho dù là đối mặt với kẻ địch vu oan, cô cũng lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống.

“Không có.. . . không có, sao có thể? Ha ha . . . . .” Liên Hoa vội mở miệng phủ nhận, “Triển thiếu gia thật biết nói đừa, tôi tới đây một mình, trong xe trừ tài xế còn có thể có ai. . . . . .”

Lau sạch mồ hôi rịn trên trán, Liên Hoa sửa lại vẻ mặt luống cuống của mình, hít sâu một cái mới nâng mặt, nhìn Triển Thiếu Khuynh nói: “Bên ngoài hơi nóng, năm nay mùa hạ quá nóng, đến tối sao nhiệt độ lại cao như vậy.”

“A, đúng vậy, mùa hè vẫn luôn nóng. Em tới nơi này ăn cơm?” Triển Thiếu Khuynh tin cô....., nhìn lướt qua tấm bảng hiệu hoa anh thảo, hỏi cô: “Sao lại không vào? Đứng ở dây làm gì?”

“Tôi vốn định tới đây dùng bữa tối, chỉ là hình như không có chỗ ngồi, đang chuẩn bị đi về đây.” Cái khó ló cái khôn, Liên Hoa cười nói, hỏi ngược lại Triển Thiếu Khuynh, “Sao Triển thiếu gia lại ở chỗ này, mới ăn cơm ở hoa anh thảo nên đi ra ngoài sao?”

“Không, không phải tới để ăn.” Triển Thiếu Khuynh cười một tiếng, “Hoa anh thảo là buôn bán của Triển thị, anh tới đây kiểm tra một chút. Chỉ là không ngờ lại trùng hợp gặp em. Còn muốn vào ăn cơm không, anh tìm chỗ ngồi cho em, chúng ta cùng nhau nói một chút chuyện hợp tác?”

“Không, không, không. . . .” Liên Hoa vội vàng lắc đầu, nhưng thấy Triển Thiếu Khuynh nhíu mi tâm lại nổi lên lòng nghi ngờ, liền lập tức giải thích, “A, tôi không có ý gì cả, chỉ là tối hôm nay có việc, không có thời gian rảnh. Tôi đến hoa anh thảo cũng chỉ muốn ăn cơm xoàng, không cần làm phiền Triển thiếu gia.”

Sắc mặt Triển Thiếu Khuynh tốt lên một ít, suy nghĩ một chút nói: “Không cần làm phiền, nếu em không kịp thời gian, có thể đổi một loại phương thức khác, để cho em có thể nếm hương vị, lại hợp thời gian.”

Triển Thiếu Khuynh quay đầu nhìn trợ lý, từ từ phân phó: “Lưu Vũ, đi nói quản lí chuẩn bị năm món ăn, kêu hắn lập tức mang tới đây.”

Liên Hoa sững sờ, đây là tình huống gì, cô chỉ vô tình gặp Triển Thiếu Khuynh, định nói nhảm vài câu, sau đó đuổi anh đi, nhưng sao bây giờ lại kéo dài thời gian, phải đợi có thức ăn rồi?

Theo cô biết, năm năm trước hoa anh thảo chưa từng phục vụ tận nơi, theo danh tiếng và mức độ thịnh vượng, năm năm sau cũng không thể phục vụ tận nơi! Triển Thiếu Khuynh không cần cho cô cái đặc quyền này đi, chờ đợi như vậy, sẽ làm Tiểu Bạch chờ ở trong xe bị khoá chặt, nhất định không được a. . . . !

“Triển thiếu gia, thật không cần phiền toái như vậy!” Liên Hoa vội vàng đi lên, kéo tay Triển Thiếu Khuynh, “Không cần, tôi nói thật, thật sự có chút làm phiền anh, không cần như vậy! Lần sau tôi tự mình mời, lần sau đi, bây giờ thật tôi phải về.!”

Triển Thiếu Khuynh cầm bàn tay Liên Hoa chủ động đưa tới, kép bàn tay lại, đem tay cô nắm chặt, bàn tay mềm mại như ngọc vừa vặn dán sát độ cong tay anh, giống như trời sinh phù hợp.

“Không cần bao nhiêu thời gian, anh cùng em, sẽ không để cho em nhàm chán.” Triển Thiếu Khuynh rất kiên trì nói, phụ nữ của anh nếu như ở trong quán ăn của anh không có cơm ăn, thật làm anh thấy thất bại, chẳng lẽ anh sẽ để phụ nữ của mình đói bụng sao?!

Liên Hoa trơ mắt nhìn trợ lý Triển Thiếu Khuynh chạy như bay vào hoa anh thảo, lúc này nói gì cũng không kịp, nói quá nhiều sẽ lộ ra cái gì đó, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là tiếp nhận ý tốt của Triển Thiếu Khuynh.

Khổ chỉ có Tiểu Bạch, bé bị mẹ khoá cửa nhốt ở trong xe, nhất định là không biết làm sao, định mời bé tới đây ăn cơm cũng không cách nào thực hiện, đều do Triển Thiếu Khuynh đột nhiên xuất hiện!

Không biết Tiểu Bạch có làm ầm ĩ trong xe hay không, có thể buồn bực hay không, giữa mùa hè, Tiểu Bạch có thể nán lại trong xe bao lâu. . . . .

Haizz, đợi sau khi cô lên xe, đối mặt với Tiểu Bạch như thế nào đây? Cô phải giải thích như thế nào lại không cho bé xuống xe, không để cho bé ra ngoài! Rõ ràng lúc ở Mỹ, cô hào phóng mang theo con trai xuất hiện gặp tất cả mọi người. . . . .

Cô tuyệt đối không thể nói thật với Tiểu Bạch, nói thẳng cho bé, cái chú trước mặt này thật ra là cha bé, đây không thể nghi ngờ là cha con tương tàn! Nhưng cô cũng đã đồng ý với bé là tuyệt đối không nói dối bé, làm sao mới có thể làm cho bé tin vào lí do của cô đây. . . . ..

Buồn rầu còn để lại di chứng, nhất thời Liên Hoa không có phát giác tay của mình còn bị Triển Thiếu Khuynh nắm lấy, hơn nữa đang bị anh mang đến chỗ ghế dựa của hoa anh thảo.

Chờ Liên Hoa hồi phục tinh thần, cô đã ngồi trên ghế đá, Triển Thiếu Khuynh ngồi xe lăn lẳng lặng đi theo cô, hai người sóng vai nhau ngồi dưới gốc cây, một bộ tư thái hài hoà mỹ mãn.

“Liên Hoa” Chợt Triển Thiếu khuynh mở miệng gọi cô.

“A? Sao vậy?” Trong lòng Liên Hoa còn đang suy tư, Triển Thiếu Khuynh gọi làm cô giật mình, “Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa được không?”