Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 102: Mèo vờn chuột

"Ách..." Liên Hoa không ngừng hối hận, quả nhiên, năm đó cô không nên ném lại tiền chơi anh, nhất định là số tiền này làm tổn thương lòng tự trọng củaTriển Thiếu Khuynh rất sâu, năm năm rồi làm cho anh nhớ mãi không quên, khiến anh nhất định phải tìm cô báo thù!

Loại hình tượng giống Triển Thiếu Khuynh các phương diện ưu việt phong lưu giàu có, phụ nữ trên giường như nước chảy, nếu không phải cô làm quá mức quá cực đoan, Triển Thiếu Khuynh làm sao nhớ rõ cô từ cách đây năm năm.

Cố gắng chấn tĩnh tinh thần, Liên Hoa hé mở đôi môi đỏ mọng, nỉ non khêu gợi nói: "Đương nhiên không phải, có thể uống ly rượu này, nhưng mà phải có điều kiện."

Liên Hoa ôm ngực nhìn xuống Triển Thiếu Khuynh, cơ hồ nhẹ giọng giống như mê hoặc nói: "Anh không cần nhắc nhở tôi sự việc năm đó như vậy, tôi nói rồi, chờ ngày anh có thể đứng lên, chúng ta lại nói đến chuyện bồi thường khoản nợ thịt. Tôi không muốn khi dễ người tàn tật, chờ anh trở thành người bình thường, tôi mới uống ly rượu này để trả lễ lại, tốt hơn đòi nợ trước."

Hiện tại Liên Hoa chỉ cầu có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu, ly rượu này của Triển Thiếu Khuynh nhất định là có dụng ý, bởi ngày trước ở quán bar cô dùng cách thức này mời anh, cô không muốn dùng cách tương tự đáp ứng một đêm như vậy, mời tình!

Thiếu Khuynh, sao cháu lại ở chổ này!" Bỗng nhiên sau lưng hai người có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi tới, từ xa trông thấy Triển Thiếu Khuynh, lớn tiếng cười nói, "chúng tôi đều đang tìm cháu, cháu lại trốn ở đây!"

"A, là Hách tổng của Chính Dương tìm tới, Triển thiếu gia mời tùy ý, tôi tùy tiện là được rồi, anh cứ nhanh đi tiếp đãi tân khách đi." Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt hướng Triển Thiếu khuynh nói. Đi nhanh đi nhanh, anh khẩn trương rời đi lúc này!

"Cô...cô chờ đó cho tôi!" Triển Thiếu Khuynh liếc Liên Hoa một cái thật sâu, dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói rõ, nhưng chỉ than nhẹ một tiếng, tiếp theo anh chuyển hướng xe lăn, cùng với Hách tổng đi xã giao.

Liên Hoa trấn an trái tim đang đập kịch liệt một chút, lợi dụng khoảng cách này mang theo Thi Hoan và Thi Nhạc tạm biệt rời đi.

"Tiểu Phi, chúng ta đi." Liên Hoa lên xe, hỏi Tiểu Phi, " Người của anh có hỏi ra được kết quả gì không, bọn họ có cung cấp manh mối gì về mẹ con Ôn thị?" Ở tiệc rượu Liên Hoa cố ý quan sát, căn bản Ôn Như Cảnh cùng Đỗ Yến Thừa đều không có ở lại, vẫn là, sau khi cô nói ra thân phận của mình, sắc mặt của hai người này so ra còn đen hơn đít nồi, trong ánh nhìn của mọi người, sao bọn họ không biết xấu hổ ở lại đây.

"Không có, bọn họ nói là chỉ muốn giữ chân Liên tổng làm cho cô lỡ mất việc tham gia đấu thầu, chưa hề nghĩ muốn mưu tài hại mạng, hơn nữa trên người cũng không có hung khí gây thương tích, cho dù muốn kiện cáo cũng không có đủ chứng cớ." Tiểu Phi một lần nữa kể lại quá trình chặn đường kẻ theo dõi, có chút thở dài không thể một lần nhổ cỏ tận gốc.

"Không sao, tôi cũng không có ý định một lần đã đùa chết họ." Liên Hoa bắt đầu gõ ngón tay, "Mèo vờn chuột, đây đúng là trò chơi thú vị nhất! Khiến cho họ lúc nào cũng sống trong sợ hãi, mỗi ngày không thể ngủ mới tốt." Ít nhất, ở trước mặt mọi người cô đã nói ra những lời như vậy, sẽ làm mẹ con nhà họ Ôn lo lắng một thời gian.

"Liên tổng, bây giờ về công ty hay là đi nơi nào?" Tiểu Phi cười nhạt, đánh tay lái hỏi.

Liên Hoa nhìn đồng hồ, quyết định nói: "Quay về công ty, còn có thể xử lý một chút sự vụ. Lúc bốn giờ anh đến đón tôi, tôi tự mình đi đón Tiểu Bạch tan học."