“Du Du, cậu nói ông ấy sao lại đột nhiên...” Chu Nhược Trăn không nén được thở dài, một người đang sống sờ sờ đột nhiên cứ như vậy mà mất, qua đó có thể tưởng tượng được nỗi chấn động mà nó mang lại là lớn đến nhường nào.
Từ Du nắm tay cô, an ủi: “Việc này thật sự là quá đột ngột, có điều cậu cũng đừng quá đau buồn, sự việc đã xảy ra, việc cần nghĩ là về sau nên làm gì.”
Chu Nhược Trăn gật gật đầu, nói đau buồn cũng không quá đau buồn, dù sao cô và Hạ Kiệt cũng chỉ mới gặp mấy lần, hơn nữa nghe nói người này mê cờ bạc như tính mạng, còn đánh đập vợ và Hạ Luân chỉ vì đòi tiền. Đối với người bố chồng này, cô cũng không có chút thiện cảm nào.
“Chị, tuy là ông ấy đột tử, nhưng em nghi ngờ có liên quan đến việc yêu quái quấy phá.” Viên Chỉ Hề đầy vẻ thần bí hạ thấp giọng nói, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nghiêm túc.” Lúc ông ấy vừa lên sân khấu, em đã phát hiện hơi thở của ông ấy rất kỳ quái, cho nên mới kêu một tiếng. Nhưng lúc đó em không chắc chắn vào suy đoán của mình, dù sao nhìn ông ấy cũng rất khỏe mạnh.”
Từ Du vội vàng che miệng cậu, nháy mắt, nói: “Nói bậy bạ gì đó? Trên đời này sao có yêu quái được chứ?”
Cho dù có thì cũng không thể nói trước mặt Chu Nhược Trăn, cái này còn không phải là cố tình dọa người sao?
“Nhưng mà...” Viên Chỉ Hề không phục, trừng mắt, cậu chỉ muốn nói ra tình hình thực tế thôi. Lỡ như con yêu quái kia lại đến hại Chu Nhược Trăn thì sao? Ít nhất phải để cho người nhà này chuẩn bị tâm lý.
“Không có nhưng gì cả.” Từ Du quả thật rất bất đắc dĩ, sao tên này lại không có mắt nhìn, không biết phân biệt tình hình chứ?
Trái lại Chu Nhược Trăn nói: “Du Du, tớ không sao, cậu để cậu ấy nói đi. Chỉ Hề, chị nghe nói em là thầy bắt yêu, em thật sự cảm thấy trên đời có yêu quái sao?”
“Đương nhiên là có, hôm nay em và chị còn gặp rồi.” Viên Chỉ Hề có chỗ dựa liền nói một hơi, chọc chọc cánh tay Từ Du nói: “Chị, không phải chị cũng nhìn thấy yêu quái tóc đỏ kia sao?”
“Này... Tuy rằng chị nghi ngờ anh ta, nhưng anh ta tốt xấu gì cũng là hình người, chỉ có tóc nhuộm thành màu đỏ mà thôi.” Từ Du nghĩ đến chuyện ở nhà vệ sinh, không khỏi nhớ tới một sự kiện: “Nhược Trăn, người đàn ông tóc đỏ hôm nay bọn tớ nhìn thấy kia giống ông chủ tiệm Trường Sinh như đúc, chính anh ta nói là em trai ông chủ tiệm Trường Sinh.”
“Tiệm Trường Sinh? Thật sự có nơi này sao? Du Du, tớ vẫn luôn cho rằng cậu nói đùa.” Chu Nhược Trăn bỗng dưng lắp bắp kinh hãi, một triệu kia tuy rằng không động tới, nguyên nhân chủ yếu là không biết giải thích thế nào với bố mẹ, nhưng việc này cho tới giờ cô vẫn chưa tin.
Lẽ nào Hạ Kiệt đột tử cũng liên quan đến việc này?
Từ Du nói: “Tớ có bao giờ gạt cậu đâu chứ? Chờ đã, Viên Chỉ Hề, em nói chuyện này có liên quan với yêu quái quấy phá, có bằng chứng gì?”
Viên Chỉ Hề kiêu ngạo hất cằm, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vừa rồi chị nói gì? Bây giờ biết hỏi em rồi à?”
“... Không nói thì thôi, dù sao chị cũng không tin.” Từ Du bĩu môi, tên này còn bày đặt lên mặt với cô.
“Chị, sao chị không phản ứng theo lẽ thường chứ?” Viên Chỉ Hề tức chết rồi, cậu chưa từng gặp người xấu xa như vậy, cậu trề môi, trừng mắt nhìn Từ Du, nói: “Hừ! Em không so đo với chị. Nói thật với các chị vậy, lúc em kiểm tra cơ thể ông ấy, phát hiện trên cánh tay ông ấy có mấy vòng tròn màu đỏ kỳ quái, vòng tròn này rất nhỏ, không chú ý thì cơ bản là không phát hiện được. Theo quan sát của em, vòng tròn này đều là dùng yêu lực để lại! Tuy rằng rất nhạt, nhưng thật sự là còn sót lại sức mạnh của yêu quái.”
Cậu không phát hiện, Từ Du và Chu Nhược Trăn đã sớm sợ ngây người, đang nhìn cậu với gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Gạt, gạt người hả?” Thật lâu sau, Chu Nhược Trăn mới thốt ra một câu, không khỏi đưa cổ tay trái đến trước mặt Viên Chỉ Hề: “Cậu nói chính là vòng tròn màu đỏ này sao?”
Viên Chỉ Hề liếc mắt một cái liền nhìn thấy vòng tròn trên cổ tay, liền gật đầu khẳng định, nói: “Chính là cái này, trên người chị sao cũng có? Ý, vòng tròn này của chị còn rất mới, chắc mới được tạo ra không lâu nhỉ? Chắc chắn không đến ba tháng.”
Chu Nhược Trăn liếc mắt nhìn Từ Du một cái, nói: “Chưa tới ba tháng, chính là vào mấy ngày trước khi tốt nghiệp... Tuy rằng chị không nhớ rõ chuyện tối hôm đó, nhưng Du Du từng nói với chị, chị và chị ấy cùng vào một cửa hàng, sau đó không biết như thế nào đã giao dịch với ông chủ tiệm kia, anh ta tạo ra cho bọn chị cái vòng tròn này, nói là đã lấy đi của bọn chị một năm tuổi thọ.”
Từ Du bổ sung: “Cửa hàng kia chính là tiệm Trường Sinh, chủ tiệm kia và người đàn ông tóc đỏ nhìn thấy hôm nay giống nhau như đúc, nhưng khí chất khác biệt. Chị nhớ rõ, tối hôm đó cửa hàng cả con phố đều đóng cửa, chỉ có tiệm Trường Sinh còn mở, ngọn đèn màu xanh lam trong tiệm cũng rất đáng sợ, là màu xanh lam u ám. Người đàn ông kia thoạt nhìn rất ôn hòa, lúc tạo ra vòng tròn này, bọn chị cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy hơi tê. Đúng rồi, anh ta còn thu thập máu của bọn chị, hình như máu còn ngưng tụ thành con số, nhưng chị không nhớ rõ cụ thể là số mấy. Anh ta trả cho bọn chị mỗi người một triệu, nói là một năm tuổi thọ đổi một triệu.”
“Cho nên, một vòng tròn này đại diện cho một năm tuổi thọ?” Chu Nhược Trăn giống như hiểu ra điều gì, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Viên Chỉ Hề, hỏi: “Vậy tức là, bố chồng chị cũng từng tới tiệm Trường Sinh bán tuổi thọ? Trên cánh tay ông ấy rốt cuộc có bao nhiêu vòng tròn?”
Chu Nhược Trăn cuối cùng biết sợ rồi, cho tới bây giờ, cô đều cho rằng đây chỉ là việc ngoài ý muốn, hoặc nói là trò đùa, cũng chưa từng tin lời Từ Du nói.
Nhưng hiện giờ có người vì việc này mà chết trước mắt cô, cô không thể nào bình tĩnh được nữa.
Thì ra, thật sự có người có thể lấy đi tuổi thọ của các cô!
Viên Chỉ Hề bị Chu Nhược Trăn nhìn chằm chằm, hai gò má chợt ửng hồng, cậu nhìn Chu Nhược Trăn, lắp bắp nói: “Em... Lúc đó em đã đếm một lúc, tổng cộng có mười một cái. Bên tay phải không có, những chỗ khác cũng không nhìn thấy, không rõ là có hay không.”
“Mười một cái, nói cách khác, ông ấy ít nhất đã bán đi mười một năm tuổi thọ, đổi lấy mười một triệu?!” Từ Du nhìn lướt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Những thứ đồ ở đây đều rất bình thường, cũng rất cũ, rất hiển nhiên số tiền này không dùng vào đây.”
Mười một triệu cũng không phải là con số nhỏ, dù là ở thủ đô cũng có thể mua được một căn nhà không tệ, huống chi nơi này chỉ là thành thị nhỏ hạng ba.
Cô đột nhiên nghĩ tới lời đồn vừa rồi về Hạ Kiệt, nói ông ta mê cờ bạc như tính mạng, số tiền này nói không chừng đều bị ông ta đem đi đánh bạc rồi.
“Không cần đoán, chắc chắn là bị ông ta đánh bạc thua hết rồi.” Ánh mắt Chu Nhược Trăn có chút dại ra, mười một triệu... Hạ Kiệt không phải vì dùng hết số tiền này mà chết, mà là vì mất đi ít nhất mười một năm tuổi thọ!
Hạ Kiệt năm nay mới năm mươi mốt, thêm mười một năm, cũng có nghĩa ít nhất ông ấy có thể sống đến sáu mươi hai tuổi. Không tính là thọ, nhưng ít ra có thể sống hơn sáu mươi năm, hiện giờ thì hay rồi, vừa mới hơn năm mươi.
Chu Nhược Trăn thở dài một tiếng, thật muốn nói một tiếng đáng đời, bài bạc, tham lam, bạo lực, không màng người thân... Người như vậy sống trên thế gian cũng chỉ khiến người khác thêm phiền, chết rồi lại thanh tịnh. Hạ Luân lớn lên trong gia đình như vậy, không trở nên méo mó thật sự là hiếm có.