“Các cháu làm sao vậy?” Từ Đạo Tử cũng phát hiện bầu không khí là lạ nhưng cũng không rõ, nên nhìn bốn người với vẻ thắc mắc.
Từ Du bỗng dưng đứng dậy, trịnh trọng nói: “Ông Từ, những lời này của ông đều là thật, không có một chút lừa gạt nào chứ?”
“Đương nhiên rồi, ta đây coi trọng nhất là thành thật, sẽ không có chuyện gạt người.”
Từ Du: “...” Sao cô lại cảm thấy không thể tin được là thế nào nhỉ.
Từ Đạo Tử vỗ ngực bảo đảm, nói: “Nếu các cháu không tin, ta còn có thể mời chị gái ta đến, các cháu tự hỏi bà ấy. Có điều sức khỏe chị gái ta gần đây không tốt lắm, không tiện đi lại.”
“Cái này thì không cần, ông Từ, cháu tin tưởng lời ông nói, cũng rất cảm ơn ông có thể nói cho bọn cháu biết những việc này. Hiện giờ cháu còn có một việc rất quan trọng cần làm, tạm thời xin phép.” Từ Du cúi chào ông, xách túi lên rồi rời đi.
Bắc Thanh, anh em Viên Chỉ Hề cũng vội vàng cáo từ, bọn họ có thể hiểu tâm trạng Từ Du lúc này ắt hẳn nóng như lửa đốt. Những điều mà Từ Đạo Tử nói với bọn họ vô cùng quan trọng, trực giác mách bảo, hiện giờ họ đã đến rất gần sự thật rồi.
Chờ bốn người đều rời khỏi, Từ Đạo Tử lập tức biến sắc, vẻ mặt có chút áy náy, lại có chút chờ mong.
Ông bất đắc dĩ mới làm như vậy, hy vọng sẽ không làm hại đến bọn họ.
“Từ Du, chờ đã, chị chậm một chút, đừng nóng.” Viên Chỉ Hề nắm lấy cánh tay Từ Du, kéo cô lảo đảo một cái.
Từ Du từ khi xuống lầu liền vội vàng đi ra ngoài, hận không thể lập tức trở về nhà bà ngoại, cô thật sự sốt ruột.
“Chị đã quên nguy hiểm rồi sao? Hơn nữa, mọi người vừa rồi không phát hiện sắc mặt Từ Đạo Tử có chút kỳ lạ sao?” Viên Chỉ Hề hạ giọng tiến đến bên tai cô, lời này lập tức khiến Từ Du bình tĩnh trở lại.
“Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.” Bắc Thanh vẫy vẫy tay, sắc mặt vẫn như thường, dẫn ba người rời khỏi.
Chờ lúc ngồi lên xe ra ga tàu lửa, Từ Du mới nhỏ giọng hỏi: “Ông ta kỳ lạ chỗ nào? Chị thật sự không phát hiện ra.”
Cô chăm chú suy nghĩ những lời nói của Từ Đạo Tử, không hề để ý tới những việc khác.
Viên Chỉ Hề đi cùng xe với cô, cùng ngồi ở phía sau, bởi vậy chỉ cần nói nhỏ một chút sẽ tài xế sẽ không nghe được.
“Em cảm thấy ngay từ đầu ông ta đã cố ý dụ chúng ta tới, sau đó cố ý nói với chúng ta chuyện này. Từ Đạo Tử nói hai cụ ông, cụ bà kia là khách, nhưng mặt mũi bọn họ giống với trong tài liệu của Bắc Thanh đưa, rõ ràng chính là chị gái và anh rể của ông ta.” Viên Chỉ Hề cười lạnh, nói, “Từ Đạo Tử đang lừa chúng ta!”
“Vậy ông ta nói người mà Kỳ Tễ muốn tìm là phụ nữ của nhà họ Từ có phụ nữ làm chủ, đàn ông ở rể cũng là gạt chúng ta sao?” Trái tim Từ Du đập liên hồi, không rõ là cảm xúc gì, chẳng lẽ do cô quá kích động rồi?
“Không, lời này em cảm thấy là thật, nhưng mấu chốt vấn đề ở chỗ, vì sao đột nhiên ông ta muốn nói với chúng ta những việc này?” Viên Chỉ Hề nghĩ không ra, hay là có liên quan với tai nạn giao thông? Ông cụ này rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Không bao lâu, đoàn người ra đến nhà ga, mua xong vé sáu giờ lên xe, cũng may khoảng cách đến thành phố Y cũng chỉ mấy chục phút đi xe. Từ Du gọi điện cho dì hai, nói phải trễ một chút mới có thể về đến nhà, bảo bọn họ ăn cơm trước, dì hai lại muốn đợi sau khi bọn họ trở về rồi cùng ăn.
“Mọi người nếu đói bụng thì mua tạm chút gì đó lót dạ đi, để dì hai không phải chờ chúng ta trở về cùng ăn cơm nữa.” Từ Du bất đắc dĩ nói, nhưng thực sự cảm thấy rất ấm lòng.
“Hiện giờ có đói hơn nữa cũng không thể ăn, em phải để bụng tới nhà các chị ăn cho đã.” Viên Chỉ Yên vỗ vỗ bụng, đúng lúc bụng cô phát ra một loạt tiếng ọc ọc, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.
Từ Du buồn cười, đi tới siêu thị nhỏ mua chút đồ ăn vặt, chia cho mỗi người một ít.
Ngồi trên xe, mấy người đều có chút mệt mỏi, ngày hôm nay ngoại trừ ngồi xe thì đều là xử lý việc nọ việc kia khiến họ lo lắng, còn gặp tai nạn giao thông, thật sự là ra quân bất lợi.
“Chị Từ, em nhớ lần trước chị nói, phía sau nhà bà ngoại có một ngọn núi, sáng mai chúng ta đi leo núi được không? Từ lúc rời khỏi Viên Gia Bảo em không vận động mấy, cảm giác trên bụng cũng bắt đầu dư thịt rồi.” Viên Chỉ Yên chán ghét xoa bụng. Quan trọng là sau khi sống ở nhà Từ Du thì không rèn luyện đàng hoàng, mỗi ngày cùng lắm đánh mấy bài quyền, không thể so sánh với khi còn ở Viên Gia Bảo.
“Cũng được, dù sao ngọn núi kia cũng chỉ hai, ba trăm mét. Lúc nhỏ chị từng leo rồi, không khí trên đỉnh núi tốt vô cùng. Mùa này chim ca hoa nở, sẽ rất đẹp.” Cao hơn thì không dám nói, độ cao này Từ Du vẫn không xem là gì, “Đợi khi lên đến đỉnh núi, chị sẽ chụp ảnh cho em.”
“Vậy thì hay quá rồi. Anh họ, anh Bắc Thanh, các anh có đi không?” Viên Chỉ Yên còn kêu gọi đồng bọn.
Viên Chỉ Hề nói: “Vậy anh chắc chắn phải đi rồi, hay là chúng ta thi xem ai lên đến đỉnh núi trước tiên?”
“Thắng thì được cái gì?” Viên Chỉ Yên xoa tay, thi thì thi, ai sợ ai chứ?
Cô dường như đã quên sự thật lúc nhỏ mỗi lần thi đấu, cô đều thua Viên Chỉ Hề.
Viên Chỉ Hề cười quét mắt nhìn ba người một cái, ý vị sâu xa, nói: “Người thắng có thể sai khiến người thua làm một chuyện, mọi người cảm thấy như thế nào?”
“Chẳng có gì mới mẻ, hơn nữa muốn thi thì anh em hai người thi đi, chị không tham gia.” Từ Du nhanh chóng đứng ngoài cuộc. Đùa cái gì chứ? Cô cũng không phải đồ ngốc, so tốc độ với hai anh em này? Đầu óc úng nước sao?
Bắc Thanh đẩy gọng kính, cười nói: “Tôi cũng không thi với mấy người, chân già sức yếu, leo núi đã rất gắng sức rồi, sao có thể đuổi kịp mấy người?”
Mưu tính của Viên Chỉ Hề không đạt được thì thấy hơi chán nản, cuối cùng chỉ có thể đua với Viên Chỉ Yên. Quên đi, có thể trêu chọc Viên Chỉ Yên một chút cũng không thiệt thòi.
Xuống xe ở thành phố Y, mọi người lại bắt taxi mới đến được thị trấn quê Từ Du. Thời gian đã gần tám giờ, trong thị trấn nhỏ nhà nhà đều đã sáng đèn, vừa ăn cơm vừa xem ti vi, có cảm giác vô cùng ấm áp.
“Chị Từ, có phải sắp tới rồi không?” Viên Chỉ Yên đánh giá thị trấn nhỏ, phát hiện nơi này cách nội thành mặc dù xa, nhưng điều kiện sống cũng không tệ lắm, khắp nơi đều là kiến trúc và phương tiện hiện đại hóa, cũng không nhìn thấy ngôi nhà cũ trăm năm như lời Từ Du nói.
Từ Du nói: “Tiếp theo chỉ có thể đi bộ, không xa, khoảng chừng hai mươi phút là tới rồi. Chờ đã, chị gọi điện báo cho dì hai trước một tiếng.”
Từ Du lần đầu tiên gọi tới không có ai bắt máy, lần thứ hai gọi tới thì điện thoại lại bị dập ngang, cô lập tức cảm thấy không ổn.
“Chúng ta đi nhanh hơn đi.” Sắc mặt cô căng thẳng, lập tức nghĩ tới tai nạn giao thông lúc chiều. Đáng chết, lẽ nào người đứng đằng sau ra tay với người nhà của cô rồi?
“Không ai bắt máy?” Viên Chỉ Hề nhẹ nhàng nắm lấy tay Từ Du, phát hiện cô đang run rẩy, không khỏi bấm bấm lòng bàn tay giúp cô bình tĩnh lại.
“Lần đầu tiên không ai bắt máy, lần thứ hai thì tắt máy. Cho dù là dì hai hay là bà ngoại cũng sẽ không làm như vậy, chị cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.” Từ Du không phát hiện giọng nói của chính mình cũng lạc đi, nếu không có tai nạn giao thông kia, cô còn có thể thuyết phục bản thân chỉ là trùng hợp.
“Đừng gấp, nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta lập tức tới ngay thôi.” Viên Chỉ Hề ôm lấy eo cô, chạy như bay, giống như tối hôm đó lẻn vào nhà của Ngu Nhất Minh.
Từ Du ôm chặt cánh tay cậu, bất tri bất giác lại thật sự bình tĩnh trở lại. Cái ôm này tuy không đủ chắc chắn, nhưng lại bất ngờ khiến cô an tâm.