Từ Du len lén đánh giá ông cụ từng tham gia chiến tranh kháng Nhật này, phát hiện tinh thần ông phấn chấn, tuy rằng tóc đã bạc hết, nhưng đôi mắt lại sắc bén như chim ưng. Tràn đầy khí thế, đó là vinh quang và sự mạnh mẽ được rèn mà thành khi trải qua chiến tranh ác liệt!
Không dám nhìn nhiều, cô lặng lẽ hạ mí mắt, cảm nhận được cảm giác đè nén khác thường.
Mãi đến khi Bắc Thanh cử động, cô và anh em Viên Chỉ Hề mới lần lượt ngồi xuống ghế cạnh tường, Bắc Thanh lại đứng dậy giới thiệu: “Xin chào cụ Từ, cháu là chủ nhiệm của Sở mật vụ quốc gia, Bắc Thanh, những vị này lần lượt là Từ Du, Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên.”
Ánh mắt cụ Từ lần lượt đảo qua bốn người, gật đầu nói: “Sở trưởng của các anh đã nói với ta, có việc gì muốn hỏi cứ hỏi, ngồi xuống nói đi.”
Vì vậy những lời hỏi han mà Bắc Thanh chuẩn bị đều nuốt trở vào, xem ra cụ Từ này không thích khách sáo.
“Vâng, cụ Từ. Chuyện là thế này, gần đây chúng cháu gặp phải một việc, có liên quan đến thuốc trường sinh và Kỳ Tễ. Kỳ Tễ kia cụ Từ cũng rất rõ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng cháu căn bản là không tìm thấy anh ta ở đâu. Biết được cụ từng tìm Kỳ Tễ kéo dài tuổi thọ, cho nên có một vài nghi vấn liên quan đến phương diện này muốn hỏi cụ Từ một chút.”
Bắc Thanh lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép, mỗi một câu nói của cụ Từ cũng không thể bỏ qua.
Cụ Từ không nói rõ quan điểm, hỏi: “Cậu nói xem cụ thể muốn biết cái gì?”
“Trong quá trình điều tra, chúng cháu phát hiện Kỳ Tễ đặc biệt để ý tới những khách hàng họ Từ, cho nên muốn biết trong quá trình anh ta kéo dài tuổi thọ cho cụ thì có nói một vài lời đặc biệt nào đó hay không?” Bắc Thanh đối diện với ánh mắt sắc bén của cụ Từ, trước sau không tự ti không kiêu ngạo, khiến Từ Du vô cùng khâm phục.
Tuy rằng cô có thể làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đang đập bình bịch, đời này cô cũng chưa từng gặp nhân vật lớn như vậy đâu!
Cụ Từ hơi nheo mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Từ Du chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình.
Thật lâu sau, cụ Từ mới lắc đầu, nói: “Không nói gì đặc biệt. Trên thực tế, từ đầu tới cuối anh ta chỉ nói ba câu. Câu đầu tiên là thăm hỏi, câu thứ hai là bảo tôi nằm lên giường, câu thứ ba chính là từ biệt.”
Từ Du đột nhiên cảm thấy thất vọng, có điều ít nói kiệm lời như vậy trái lại rất vừa ý cụ Từ.
Bắc Thanh ngẩn ra, có lẽ cũng không ngờ tới sự thật lại là như vậy, ba câu, quả thật là ít vô cùng.
Mấy chữ viết xuống giấy dường như đang châm chọc, châm chọc cuộc nói chuyện của bọn họ, vừa bắt đầu đã kết thúc. Việc hỏi thăm xem ra là không thể tiến hành tiếp rồi, không khí cũng có chút lúng túng, cuối cùng người lên tiếng phá vỡ lại là cụ Từ.
“Có điều Kỳ Tễ có trò chuyện với con trai Trường Minh của ta. Người liên hệ với anh ta lúc đầu và trả tiền lúc cuối đều do Trường Minh làm, xong việc thật ra Trường Minh có từng nói với ta một việc thú vị.”
Không ngờ sự việc lại có chuyển biến, nhóm người Từ Du lập tức tinh thần phấn chấn, chăm chú lắng nghe.
Họ không dám cắt ngang cụ Từ, cụ Từ cũng không cho bọn họ có thời gian hỏi, đã tiếp tục nói: “Trường Minh nói với ta, Kỳ Tễ từng hỏi nó là ta có chị gái hay không, Trường Minh nói không có, Kỳ Tễ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Ta quả thật không có chị gái, chỉ có một anh trai, đã chết dưới họng súng một tên Nhật Bản trong thời kỳ kháng chiến.”
“Cả nhà cụ Từ vì sự nghiệp cách mạng mà cống hiến rất nhiều, khiến người khác khâm phục.” Bắc Thanh có chút xúc động, trước đó anh ta đã từng điều tra tư liệu của Từ Cửu Chương, biết được không chỉ anh trai ông, còn có bố mẹ cũng đều tham gia chiến tranh kháng Nhật, hy sinh thân mình vì đất nước.
Từ Du cũng tôn trọng ông cụ này từ đáy lòng, ông cụ như vậy nên sống thêm mấy năm.
Cụ Từ cười, khoát tay, không khí hài hòa hơn so với vừa rồi một chút, cảm giác áp bức cũng không mạnh như trước nữa.
“Tiếp tục nói về Kỳ Tễ đi. Ta và Trường Minh lúc đó chỉ cảm thấy kỳ quái, không rõ anh ta hỏi cái này làm gì. Cho tới bây giờ cũng không rõ rốt cuộc là anh ta có ý gì. Đồng chí Tiểu Bắc, các anh có cảm thấy việc này được xem là đặc biệt không?”
“Tính, chắc chắn là tính. Chỉ có điều... cụ Từ, thật xin lỗi, chúng cháu cũng không rõ vì sao anh ta lại hỏi như vậy.” Bắc Thanh ghi chép lại đoạn nói chuyện vừa rồi của cụ Từ không sót một chữ, cảm thấy đó là một sự đột phá.
Dường như người Kỳ Tễ đang tìm chính là phụ nữ họ Từ!
“Không sao cả, các anh có thể từ từ điều tra, về sau nếu điều tra được rồi thì nhớ nói với ta một tiếng. Có vài nghi hoặc, nếu không có được đáp án thì sẽ luôn nghĩ tới, đặc biệt là chuyện có liên quan đến Kỳ Tễ.” Cụ Từ thu lại vẻ tươi cười, Kỳ Tễ này tuyệt đối là người kỳ lạ nhất mà ông từng gặp.
Trường sinh bất tử... Ha ha, chỉ tiếc ông có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được mạng sống vĩnh hằng.
“Vâng, nếu chúng cháu điều tra được, chắc chắn sẽ báo với cụ Từ đầu tiên.” Bắc Thanh cam đoan.
“Không cần nghiêm túc như vậy.” Ánh mắt cụ Từ quét về phía Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên, tò mò nói: “Hai vị này phải chăng chính là con cháu của Viên Thiên Cương? Viên Gia Bảo, ta ngưỡng mộ đã lâu.”
Bắc Thanh đang muốn mở miệng giải thích, chủ yếu là sợ anh em Viên Chỉ Hề không biết nặng nhẹ mà xảy ra xung đột với cụ Từ, nhưng không ngờ Viên Chỉ Hề lại mở lời trước rồi.
“Chào cụ Từ, bọn cháu quả thật là con cháu của Viên Thiên Cương, bởi vì gần đây vẫn đang điều tra sự việc, cho nên lần này mới cùng nhau đến đây.”
Cụ Từ lại hỏi: “Vậy các cháu đã điều tra được gì?”
Viên Chỉ Hề âm thầm chớp mắt một cái mới nói: “Thứ điều tra được không nhiều lắm, với bọn cháu mà nói, anh ta vẫn là một câu đố. Nhưng cháu tin, một ngày nào đó sẽ tóm được cái đuôi cáo của anh ta.”
“Tốt! Người trẻ tuổi có lòng hăng hái là tốt rồi.” Cụ Từ hô lớn một tiếng, dọa Từ Du giật thót, thầm nghĩ ông cụ này tốt xấu gì cũng đã chín mươi lăm rồi, sao còn tràn đầy khí thế như vậy? Có điều cô không ngờ tới, ngay cả cụ Từ cũng biết về Viên Gia Bảo, dường như Viên Gia Bảo và Kỳ Tễ giống nhau, đều rất nổi tiếng với những người cấp cao.
“Hai người bạn nhỏ, lần sau gặp ông nội và ông cố của các cháu thì giúp ta thăm hỏi họ một tiếng nhé. Nhớ năm đó, ta còn tới Viên Gia Bảo đánh cờ, tán gẫu với họ đó.” Cụ Từ hồi tưởng, giống như đang nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp kia.
“Cụ Từ xin yên tâm, bọn cháu chắc chắn sẽ chuyển lời.” Viên Chỉ Hề thoáng cảm thấy bất ngờ, thì ra ông cụ này cũng từng tới Viên Gia Bảo, còn từng gặp ông nội và ông cố.
Ánh mắt cụ Từ cuối cùng chuyển qua mặt Từ Du, hỏi: “Cháu là con gái của Từ Dung Hoa?”
“Vâng ạ.” Từ Du vô cùng bất ngờ, không nhịn được hỏi một câu: “Cụ Từ, cụ quen mẹ cháu ạ?”
Độ nổi tiếng và quan hệ của mẹ cô rộng như vậy sao? Một Bắc Thanh còn chưa tính, vì sao bây giờ ngay cả cụ Từ cũng quen biết mẹ cô? Rốt cuộc là mẹ cô làm công việc gì vậy? Cứ cảm thấy giống như mật vụ vậy...
Cụ Từ gật đầu, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ta không chỉ quen mẹ cháu, còn quen bà ngoại và bà cố ngoại của cháu. Bà ngoại cháu tên Từ Tiên Phượng, bà cố ngoại tên Từ Vân Tưởng, đúng không?”
“Cụ Từ, cụ thật sự có quen biết họ!” Từ Du kinh ngạc, có thể nói ra hai cái tên này, có thể nói cụ Từ không những chỉ quen biết hai người kia, mà có khi còn từng có quan hệ không đơn giản!
Cụ Từ nở nụ cười ôn hòa, nụ cười kia mang theo một chút ngọt ngào, lại có một chút bất đắc dĩ. Bốn người cảm thấy, cụ Từ tuyệt đối là người có rất nhiều chuyện xưa.