Suy đoán của Phương Vi Dân tuy rằng khiến cho người ta kinh hãi, nhưng mọi người hầu như đều nghĩ tới rồi. Đến lúc đó chỉ cần chị ấy vứt những cái hộp này đi, vậy thì cho dù điều tra tới cũng không tìm thấy dấu vết gì.
Chỉ có điều Chung Tố Phân nghĩ quá đơn giản, cấp trên của chị ấy đã bị bắt, trong tay cảnh sát có lịch sử nhập hàng của chị ấy, hơn nữa thẻ ngân hàng liên tục có những khoản tiền được chuyển vào không rõ nguồn gốc. Như vậy tổng hợp lại là có thể phỏng đoán ra số lượng sản phẩm chị ấy đã bán đi.
Về phần ít hơn mười hộp, có thể là người mua trực tiếp trả tiền mặt, như vậy sẽ không hiện trong thẻ ngân hàng.
“Đội trưởng, nhưng mà cái này rất kỳ quái, muốn xử lý số thuốc này cũng đâu cần phải nuốt vào bụng chứ? Chị ấy thật sự không rõ tính nguy hiểm trong đó sao?” Một cảnh sát trẻ nói với vẻ mặt không thể hiểu, người ta nói trong thuốc thì có ba phần là độc, dù thuốc trường sinh được xưng là sản phẩm bảo vệ sức khoẻ cũng không thể dùng như vậy.
Thứ này dù sao cũng là đồ không rõ nguồn gốc, không có giá trị, đừng nói một lúc ăn nhiều như vậy, người bình thường còn chẳng thèm mua.
Phương Vi Dân nói: “Cô ấy cũng đã làm đại lý rồi, sao có thể không hiểu được tính nguy hiểm chứ? Tôi thấy chắc là cô ấy tiếc số thuốc này nên mới uống hết.”
“Có lẽ chị Phân thật sự cảm thấy thứ này có hiệu quả.” Từ Du cũng không hiểu lắm tình hình trong đó, những chuyện này đều là nghe được từ chỗ chú Lưu, là chú Lưu nói chị Phân cảm thấy thuốc này có hiệu quả, cảm thấy sau khi dùng còn trở nên trẻ hơn.
Trên thực tế, phỏng chừng là tác dụng tâm lý.
Phương Vi Dân gật gật đầu, nói: “Thu đội. Đem hết những hộp này về.”
Mất hơn mười phút, anh em Viên Chỉ Hề đã thu dọn xong tiệm ăn rồi, vì vậy ba người lại tới bệnh viện, còn mang cơm trưa cho ông chủ béo. Lúc ông chủ béo nghe nói có khả năng là chị Phân đã uống hết hơn hai mươi hộp thuốc một lúc, vừa lo vừa tức, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng lên.
“Chú đã nói với cô ấy rồi, thuốc này không thể dùng, mối làm ăn này không thể làm, nhưng cô ấy cứ khăng khăng không nghe! Du Du, cháu nói xem, trên đời này làm gì có ai có thể mãi mãi trẻ trung? Cho dù là kéo dài tuổi thọ thì cũng nên tới chỗ bán sản phẩm bảo vệ sức khỏe uy tín, còn phải thường xuyên rèn luyện thân thể. Chú còn nghe nói, những sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này đều vô cùng đắt, sao mà người như chúng ta có thể dùng được chứ?”
Từ Du thầm nói thật sự có một người mãi mãi trẻ trung - Kỳ Tễ.
Có điều người ta dùng thuốc trường sinh bất tử thật sự chứ không phải thuốc trường sinh không rõ nguồn gốc.
“Chú Lưu, chú đừng lo lắng, chị Phân tuy là đại lý, nhưng cháu tin chỉ cần chị ấy chủ động phối hợp sẽ không gặp phiền toái gì lớn đâu. Vấn đề mấu chốt hiện giờ vẫn là xem khi nào thì chị ấy có thể khỏe lại.”
Đáng tiếc là sau lần cấp cứu này, biểu cảm của phía bệnh viện càng thêm nghiêm trọng, họ nói chất độc đã bắt đầu khuếch tán vào tim phổi, chỉ sợ không còn nhiều thời gian nữa.
Ông chủ béo lập tức khóc lớn, bác sĩ cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì đến hiện giờ vẫn còn ít nhất hai loại chất độc chưa tìm được thuốc giải.
“Bác sĩ, bác sĩ các anh nhất định phải cứu cô ấy... Phải cứu cô ấy…” Ông chủ béo khóc lóc kêu gào, một người đàn ông mà khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, ngay cả bác sĩ, y tá đã quen nhìn cảnh biệt ly cũng không đành lòng nhìn.
“Chú Lưu, chắc chắc bác sĩ sẽ dốc hết sức, chú đừng quá lo lắng, nếu không chú cũng bị bệnh thì Đậu Đinh phải làm sao bây giờ?” Từ Du và Viên Chỉ Hề một trái một phải đỡ ông chủ béo, tin tức này đừng nói là ông chủ béo, ngay cả bọn họ nghe xong cũng ớn lạnh cả người.
Không tìm được thuốc giải độc đồng nghĩa với tuyên bố tử hình rồi.
Mà trên internet, chuyện về thuốc trường sinh cũng lan truyền ầm ĩ, có người nhiệt tình còn đưa ra không ít hình ảnh, phần lớn là hình ảnh bao bì thuốc trường sinh, số khác là hình ảnh ông chủ Từ Sướng Giác của sản phẩm cùng với xưởng sản xuất thuốc trường sinh.
Từ Du vừa nhìn thấy Từ Sướng Giác liền cảm thấy quen mắt, nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không nhớ ra từng gặp ở đâu. Có người còn tìm ra thông tin về Từ Sướng Giác thì cô thấy người này lại cùng quê với bà ngoại cô.
“Lẽ nào, thật sự là người nhà họ Từ bọn chị?” Cô khẽ nhíu mày, người nhà họ Từ mà làm ra loại chuyện này cũng không vẻ vang gì, cô cũng cảm thấy bực bội.
Mà xưởng điều chế thuốc trường sinh này, thay vì nói là xưởng thuốc, không bằng nói là một phân xưởng nhỏ hẻo lánh, có người chụp từ trong ra ngoài xưởng thuốc thì mọi người mới biết được nơi này căn bản không có máy móc chính quy gì mà lại chỉ dùng một cái chảo miệng rộng để rang thuốc, sau đó lại chế thành viên.
Bên trong và bên ngoài nhà xưởng, đồ đạc chất đống rất lộn xộn, ở một góc sân còn chất một đống lông gà, cũng không biết là từ đâu ra. Càng đáng sợ là có tấm ảnh chụp mặt đất đầy máu, hơn nữa đều đã biến thành màu đen, một lớp thật dày, cũng không biết giết bao nhiêu thứ.
Những bức ảnh này không cùng một thời gian, có mấy tấm là của tháng trước, có tấm được chụp mấy ngày gần đây. Từ Du xem một lát, cũng không thấy được thứ gì quan trọng, dù sao điểm quan trọng là công thức điều chế thật sự của thuốc trường sinh. Biết được công thức điều chế, nói không chừng sẽ có ích cho việc giải hai loại chất độc kia. Về phần công thức điều chế in trên hộp chắc chắn là giả, bởi vì những thứ trên đó đều là công thức và thành phần của thuốc bổ rất thông thường, tuyệt đối không chứa chất độc.
“Có lẽ, chúng ta nên tự mình tới xưởng một chuyến, biết đâu sẽ tìm ra công thức điều chế thuốc từ những thứ hỗn tạp kia.” Viên Chỉ Hề chỉ vào một chỗ không bắt mắt lắm, nói: “Nhìn chỗ này đi, có ít nhất ba loại dược liệu, nhưng phỏng chừng ngay cả người chụp ảnh cũng không rõ đây là những dược liệu gì.”
“Nhưng mà nơi này hiện giờ đã bị cảnh sát kiểm soát rồi, căn bản là không vào được. Hơn nữa, bên chị Phân…” Từ Du suy nghĩ một lát, nghĩ ra một biện pháp, nói: “Không bằng chia ra làm hai hướng, hai người các em tới xưởng thuốc, chị tiếp tục ở lại đây.”
Hai anh em này có võ công cao cường, nếu là vào buổi tối, hẳn là có thể tránh được cảnh sát, dễ dàng lẻn vào. Cô thì cần ở lại, đưa cơm cho chú Lưu, chăm sóc Đậu Đinh. Nếu chị Phân thật sự không thể cứu được, không chừng cô còn phải hỗ trợ xử lý hậu sự.
“Được rồi, vậy bọn em lập tức xuất phát.” Viên Chỉ Hề bảo Từ Du đặt vé, nửa giờ sau liền kéo Viên Chỉ Yên đi ra ngoài. Lần đầu Viên Chỉ Yên ra ngoài làm việc liền cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu, Từ Du nhìn mà dở khóc dở cười.
Ngược lại thì Viên Chỉ Hề dường như trưởng thành hơn trước rất nhiều, đã lâu rồi Từ Du không thấy vẻ kiêu ngạo của cậu nữa.
Trong lúc không hay không biết, bản thân cô cũng đã trưởng thành hơn, làm việc biết cân nhắc hơn, không còn ngây ngô vô lo như trước nữa.
Từ Du một ngày ba bữa đưa cơm cho chú Lưu, chú Lưu vô cùng cảm động, lần này không thấy anh em Viên Chỉ Hề còn thân thiết hỏi một câu, Từ Du trả lời lấy lệ cho qua.
Điều khiến bọn họ buồn phiền là rõ ràng tất cả phóng viên đều bị chặn ở dưới rồi nhưng vẫn thường xuyên có ảnh của chị Phân bị lộ ra, Từ Du rất nghi ngờ là do y tá làm.
Tới gần mười hai giờ, Viên Chỉ Hề bỗng nhiên gửi tin nhắn tới, nói đã gần đến xưởng thuốc, đang chuẩn bị hành động.
“Các em cẩn thận một chút, cho dù không điều tra được gì cũng phải bảo đảm an toàn.”
“Yên tâm, yên tâm, đừng nghĩ bọn em vô dụng giống như chị vậy. Được rồi, không nói nữa, bọn em đi vào đây.” Viên Chỉ Hề ngắt điện thoại, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng Từ Du nghiến răng.
Cậu cười toe toét, gần đây hình như cậu có vẻ thích thú với việc trêu chọc Từ Du, cậu tự kiếm cái cớ là vì tâm tình Từ Du không tốt, cậu chọc cho cô vui vẻ là việc nên làm.
“Anh họ, anh định chừng nào thì thổ lộ? Em cũng sốt ruột giùm anh.” Một câu nói của Viên Chỉ Yên lại khiến tim Viên Chỉ Hề đập mạnh, hai gò má cũng đỏ ửng.
“Im miệng, con nít con nôi như em thì biết cái gì? Mau đi vào.”