Mấy ngày sau đó, Từ Du đều chạy đến chỗ Viên Thanh Sơn, chẳng qua lần nào cũng gặp Viên Chỉ Yên, cho nên vẫn không thể nghe được bí mật từ gì miệng Viên Thanh Sơn. Thật sự khỏi phải nói, tình cảm của Viên Chỉ Yên và Viên Thanh Sơn tốt hơn những người khác, trên cơ bản mỗi lần đều sẽ mang đồ cho Viên Thanh Sơn. Phần lớn là đồ ăn là do chính mình làm, đôi khi là mấy thứ hiếm lạ gì đó, cũng có lúc mang sách cổ đến xin dạy bảo.
So với cô ấy, Từ Du đột nhiên cảm thấy tự trách, cô dường như đã một, hai năm không về nhà thăm hỏi bà ngoại và bà cố ngoại rồi.
Thật ra lúc cô còn nhỏ là bà nội và bà ngoại cùng nuôi lớn, bố mẹ luôn bận rộn chẳng mấy khi gặp mặt, mà cô thì đã sớm quen. Khác với những gia đình khác, nhà bọn họ thì ngược lại, nhà nữ là nhà chính, con trai ở rể, con cái theo họ mẹ.
Tập tục này không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cho tới bây giờ vẫn duy trì.
Cho nên so với bà nội, thật ra cô gần gũi, thân thiết hơn với bà ngoại và bà cố ngoại. Từ nhỏ cô đã biết, chờ tới sau này, cô sẽ “cưới” một người đàn ông về, tiếp tục truyền lại tập tục này.
Chẳng qua tuổi tác lớn dần, mà cô lại thường trú luôn ở thành phố, thời gian về với ông bà cũng ngày càng ít. Bà ngoại đã hơn bảy mươi tuổi, bà cố ngoại cũng đã gần trăm tuổi, các bà quanh năm ở nông thôn, cũng chưa từng bước ra thị trấn một bước.
Điểm này trái lại rất giống người ở thôn Viên Sơn.
“Ông cố, sắp tới giao thừa rồi, mấy hôm trước bố cháu đã liệt kê danh sách những người đi vào tháp pháp năm nay, vẫn là chín mươi chín người.” Viên Chỉ Yên vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Từ Du, hỏi: “Ông cố không định sẽ thêm vào cho đủ một trăm người sao?”
Từ Du nhìn Viên Thanh Sơn với ánh mắt mong chờ, cho cô vào đi! Cô vào nữa sẽ vừa vặn tròn một trăm người!
Viên Thanh Sơn mỉm cười, giống như không biết Viên Chỉ Yên cố ý ám chỉ, đáp lại: “Nên có bao nhiêu người thì bấy nhiêu người, vì sao phải thêm vào cho đủ một trăm người chứ? Hay là nói nha đầu cháu vừa mắt ai rồi? Nhưng dù là như vậy thì cũng phải sau khi kết hôn mới có thể để cậu ta đi vào.”
Viên Chỉ Yên buông thõng tay, Từ Du cũng thất vọng, xem ra là cô không được vào rồi.
Sáng hôm giao thừa, Từ Du bò dậy từ trên giường, khắp Viên Gia Bảo đều bao trùm không khí tươi vui, vô cùng rộn ràng. Khắp nơi treo đèn lồng đỏ thẫm, trên cửa còn dán các câu đối, tưng bừng mừng vui.
Viên Thanh Sơn quanh năm không ra khỏi cửa đã được Viên Triển Vân dìu ra khỏi viện, dẫn đầu từ trên xuống dưới nhà họ Viên cùng nhau đi vào tháp Thiên Cương Pháp tế lễ.
Từ Du cuối cùng vẫn không thể đi vào, đành phải một mình đứng ở ngoài tháp nhìn lên, giây phút kia, cô có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ. Giống như cả Viên Gia Bảo lớn như vậy chỉ còn lại có một mình cô. Cách một bức tường, bên trong đang ở tiến hành tế lễ trang nghiêm, thành kính, cô lại nhàm chán hóng gió lạnh.
Trước đó Viên Chỉ Hề đã nói với cô, ngày mai thôn Viên Sơn sẽ có đội múa lân biểu diễn, đến lúc đó sẽ dẫn cô đi tham quan. Nhưng lúc này, cô không còn mong chờ chút nào cả.
Hoạt động tế lễ tiến hành chừng một canh giờ, từ chín giờ đến mười một giờ, Từ Du đi quanh tháp pháp một canh giờ, thật sự là không biết nên đi đâu.
Chờ họ hàng nhà họ Viên lục tục đi ra từ trong tháp, cô vậy mà lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc nhìn thấy Viên Chỉ Hề, cô lập tức mừng rỡ ra mặt.
“Chị vẫn luôn đợi ở đây sao?” Viên Chỉ Hề khẽ nhíu mày, động tác vô cùng tự nhiên giúp cô choàng khăn quàng cổ, trách cứ nói: “Không sợ bị cảm à? Bị cảm rồi thì ngày mai không thể xem biểu diễn múa lân nữa đâu.”
Từ Du có chút cảm động, vui vẻ nói: “Đừng coi chị như trẻ con có được không? Em còn không lớn bằng chị đâu, nhóc con.”
“Đừng gọi em nhóc con, em cũng chỉ nhỏ hơn chị một tuổi rưỡi.” Viên Chỉ Hề không phục bèn phản bác.
“Hừ, em còn nhớ rõ em nhỏ hơn chị là tốt rồi. Em nói xem, vì sao sau khi trở về em lại cứ gọi thẳng tên chị mà không gọi chị là chị nữa?”
Viên Chỉ Hề yên lặng, một lúc lâu mới nói: “Xém chút nữa đã quên việc chính, ông cố bảo em dẫn chị vào.”
Từ Du lập tức không quẳng luôn việc Viên Chỉ Hề gọi tên cô ra sau đầu, chưa dám tin mà nói: “Em không gạt chị chứ? Nhưng vì sao chứ, không phải đã tế lễ xong rồi sao?”
“Em đoán, đại khái là muốn nói với chị bí mật có liên quan đến Kỳ Tễ chăng?” Viên Chỉ Hề cũng có chút chờ mong, kéo cánh tay cô đi vào trong, “Lúc này em được hưởng lây từ chị đấy.”
Tháp pháp vừa làm xong lễ tế, trong không khí tràn ngập một mùi đàn hương nồng đậm, Từ Du vừa đi vào liền đầy tinh thần, mang theo khát khao và vô vàn thận trọng, phát hiện phía trước tầng thứ nhất quả nhiên bày rất nhiều bài vị màu đen. Trước bài vị có hoa quả và bánh ngọt được bày rất ngăn nắp, giữa tháp pháp lại là dãy lư hương dài, lúc này mùi đàn hương quẩn quanh, lộ vẻ cung kính mà trang trọng.
Từ Du vô cùng cung kính vái chào rồi mới đi theo Viên Chỉ Hề lên tầng hai, thuận tiện liếc mắt đánh giá bên trong tháp pháp đã qua hơn ngàn năm này.
“Nhà của em quả thật là nằm trên đống tiền đấy.” Từ Du nhỏ giọng thì thầm.
Viên Chỉ Hề khinh thường, cười nói: “Nếu chị thích, ở lại đây thêm mấy ngày đi, xem thử cảm giác nằm trên đống tiền rốt cuộc như thế nào.”
Từ Du đã ở đây hơn mười ngày, khụ, ngoại trừ bất ngờ và vui sướng ban đầu, thật ra không có cảm giác gì quá lớn.
Hai người dọc đường vừa nói chuyện phiếm vừa đi thẳng lên trên, chờ lúc đi đến tầng thứ năm, Từ Du mới giật mình kinh ngạc, nói: “Ông cố vậy mà lại ở đây?”
Đó là ông cụ một trăm lẻ sáu tuổi đấy! Hơn nữa lại là một người mù, đi lên cao như vậy thật sự không mệt sao?
“Đúng vậy, nơi này là chỗ bí mật nhất của Viên Gia Bảo bọn em, không được sự cho phép của ông cố, ai cũng không được lên, có thể thấy ông cố coi trọng chị đến thế nào. Đến đây đi, ông cố đã chờ chị ở bên trong rồi.” Dù là Viên Chỉ Hề, từ nhỏ đến lớn, số lần tới nơi này cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Từ Du thật sự rất tò mò lại thấp thỏm, từ khi bắt đầu tới nơi này, được nhóm người Viên Triển Vân nghênh đón cô đã cảm thấy tư cách quá cao rồi, hiện giờ lại càng khiến cô mở mang nhận thức. Nhưng cô không nghĩ ra lý do, cô chỉ là một người ngoài, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến cho từ trên xuống dưới của nhà họ Viên hậu đãi cô như vậy?
Tầng năm của tháp Thiên Cương Pháp chỉ có một bức tượng người màu đen, chính là tượng của Viên Thiên Cương.
Lúc này, Viên Thanh Sơn và Viên Triển Vân đang ngồi trên chiếu ở trước bức tượng, mặt đối mặt nhấp trà. Viên Triển Vân nhìn thấy hai người Từ Du đã đến, không khỏi lộ ra nụ cười từ ái, vẫy tay bảo hai người tới ngồi xuống.
“Ông nội, ông cố.” Hai người đồng thời chào hỏi.
“Ngồi đi, hôm nay bảo các cháu tới đây, hẳn là các cháu đã biết nguyên nhân rồi.” Viên Triển Vân nhìn về phía Từ Du, thấy cô vẻ mặt cung kính lắng nghe, không khỏi mỉm cười một cái. “Cô Từ đến Viên Gia Bảo chúng tôi là vì việc của Kỳ Tễ đúng không?”
Từ Du gật đầu, thành thật nói: “Quả nhiên cái gì cũng không thể giấu được ông nội và ông cố Viên. Là Viên Chỉ Hề nói hai ông biết một chút bí mật có liên quan đến Kỳ Tễ, cho nên cháu mới nghĩ đến thăm hỏi một chút. Hai ông hẳn cũng đã rõ, cháu chỉ sơ ý nên mới bị anh ta lừa mất một năm tuổi thọ, Sau đó lại mấy lần đối đầu với anh ta, kết quả đều thất bại. Thật ra, hiện giờ cháu đã không hy vọng lấy lại được tuổi thọ nữa, nhưng cháu muốn hiểu rõ nhiều thêm về con người tên là Kỳ Tễ này. Trên thực tế, trực giác nói cho cháu biết, anh ta sẽ lại đến tìm cháu.”