“Có bạn từ xa tới, còn gì vui hơn.” Một giọng nói xa xăm kéo dài bỗng nhiên truyền đến, Viên Chỉ Hề lập tức ngẩn ra, Từ Du lại sợ ngây người.
“Ông nội! Sao ông lại tới đây? Còn có bác cả, chú.” Lúc Viên Chỉ Hề nhìn rõ mấy người ở nơi phát ra âm thanh ánh mắt liền sáng lên, vui mừng nói.
Trên con đường hẹp quanh co gập ghềnh, năm người mặc áo dài màu xám trắng bước nhanh tới. Ông cụ ở chính giữa nhìn khoảng sáu mươi, mặt mũi hiền hòa, râu tóc hoa râm, khóe môi mỉm cười, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Câu thơ vừa rồi là do ông đọc.
Bên trái là hai người đàn ông trung niên chừng bốn mươi, thân hình cao gầy lại rắn rỏi, vừa nhìn là biết thường xuyên tập luyện. Bên phải là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, khoảng chừng hai mươi. Gương mặt người nam không chút biểu cảm gì, dường như không dễ gần cho lắm, cô gái lại mắt đầy tò mò, hai mắt đảo tròn, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Từ Du.
Từ khi năm người này xuất hiện, Từ Du liền nhìn ngây người, không phải do quần áo, cách ăn mặc của bọn họ, cũng không phải bọn họ đột nhiên xuất hiện, mà là nhan sắc quá đẹp!
Giống như một nhóm tiên nhân từ trong núi rừng đi ra.
Cô lại nhìn Viên Chỉ Hề một cái, bỗng nhiên liền hiểu được tại sao tên nhóc này lại đẹp như vậy. Cả nhà này quả thật là quá quá đẹp! Người nào người nấy đều đẹp hết chỗ chê.
Viên Chỉ Hề đã hớn hở đi lên nghênh đón, Từ Du cũng chỉ có thể túm lấy túi quà nặng mười cân của mình chậm rãi đi tới, hai chân giống như đeo chì.
“Ông nội, mọi người sao lại đến đây?” Viên Chỉ Hề bước đi như bay, như con khỉ nhảy đến trước mặt mấy người nọ, lòng tràn đầy vui sướng.
Ông cụ cười ha ha, vuốt chòm râu, nói: “Ông cố của cháu tính ra hôm nay có khách quý tới thăm, bảo chúng ta tới đón khách.” Ông nhìn về phía Từ Du còn đang ở phía sau chậm rãi đi tới, chàng trai trẻ tuổi lập tức hiểu ý, tiến lên giúp.
“Cảm, cảm ơn!” Từ Du được quan tâm mà lo, không cầm đồ vật, đột nhiên cảm thấy người thoải mái, đi cũng nhanh hơn vài phần.
Chàng trai trẻ tuổi trẻ mặt không chút biểu cảm, gật đầu một cái, khiến Từ Du có chút ngượng ngùng, người này dường như không tình nguyện lắm. Chẳng phải Viên Chỉ Hề nói người nhà họ Viên đều hiếu khách sao? Sao vị này lại không như vậy?
Vừa đi tới vài bước, chợt nghe một giọng nói thánh thót hỏi: “Anh họ, anh không giới thiệu một chút về vị khách quý này với em sao?”
Anh họ? Xem ra cô gái này là con gái của chú Viên Chỉ Hề, Từ Du âm thầm ghi nhớ quan hệ người trong nhà họ Viên.
Viên Chỉ Hề nhìn Từ Du, nói: “Đây chính là người mà mọi người bảo cháu tìm, tên Từ Du, trong khoảng thời gian này cháu thuê phòng của chị ấy đó.”
“A... Hai người ở cùng một nhà?” Cô gái trẻ tuổi hai mắt tỏa sáng, kéo dài giọng, vẻ mặt mờ ám tươi cười.
Mặt Viên Chỉ Hề đỏ lên, vội vàng xua tay, nói: “Đừng nói bậy, anh chỉ thuê phòng của chị ấy, không cùng một căn.”
Chú của Viên Chỉ Hề vỗ vai cô gái, trách cứ nói: “Có khách quý ở đây, đừng nói hươu nói vượn.”
“Con đâu có nói hươu nói vượn? Không phải ông cố nói anh họ động sao Hồng Loan à? Trước đây con thật sự là xem thường anh họ rồi, không ngờ tới vừa mới rời núi đã dẫn chị... Ôi, bố, sao bố nhéo con?” Cô gái không hài lòng trừng mắt nhìn bố mình, đau lắm đó?
Khóe miệng Từ Du khẽ giật, thật sự là có cái nhìn khác về người nhà này rồi, điều này khác hoàn toàn với vẻ không vướng khói lửa nhân gian, phiêu dật thoát tục, tiên phong đạo cốt trong tưởng tượng của cô.
Cô gái này quả thật còn bà tám hơn cả cô!
Viên Chỉ Hề có chút xấu hổ, nói: “Chị đừng để ý đến em ấy, em ấy là em họ của em - Viên Chỉ Yên, từ nhỏ đã như vậy.”
Viên Chỉ Yên dường như muốn phản bác mấy câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Viên Chỉ Hề, lập tức nuốt mấy lời định nói trở về.
“Đây là ông nội của em, hai vị này là bác cả và chú của em, còn đây chính là anh họ của em, Viên Chỉ Ngu.” Viên Chỉ Hề lần lượt giới thiệu năm người theo thứ tự một lần, Từ Du liền lần lượt chào hỏi.
“Xin chào, xin chào, cô Từ, chào mừng đến thôn Viên Sơn của chúng tôi. Chỗ chúng tôi vị trí hẻo lánh, đường núi cũng không dễ đi, hy vọng cô đừng chê.” Ông cụ Viên tên là Viên Triển Vân, lúc này vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Từ Du có vài tia đánh giá.
Từ Du nói: “Ông nội Viên khách sáo rồi, chỗ này phong cảnh hợp lòng người, cảnh sắc rất tốt, cháu rất thích chỗ này.”
Đây chính là ông nội của Viên Chỉ Hề, nhất định phải lấy lòng! Có điều, người này nhìn qua cũng trẻ quá nhỉ? Chẳng lẽ người ở thôn nhà họ Viên hai mươi tuổi một thế hệ?
“Thích là được rồi, cô Từ, mời đi bên này, đường phía trước có chút gập ghềnh, cần chú ý dưới chân.” Viên Triển Vân ở phía trước dẫn đường, Từ Du và Viên Chỉ Hề lập tức đi theo, mấy người còn lại thì đi sau cùng.
Viên Chỉ Hề nghi hoặc nói: “Ông nội, sao bố cháu lại không tới?”
Từ Du lúc này mới ý thức được một vấn đề, nhà họ Viên thật sự là quá xem trọng bọn họ rồi, không ngờ lại để ông nội của Viên Chỉ Hề và hai người con, hai người cháu cùng nhau ra đón tiếp! Cô chỉ là một người con cháu, thật ra hoàn toàn có thể chỉ để Viên Chỉ Ngu và Viên Chỉ Yên tới là được rồi.
Viên Triển Vân nói: “Bố cháu thân là gia chủ đương nhiệm, dĩ nhiên là ở trong nhà chờ đợi khách quý.”
“Khách quý?” Viên Chỉ Hề liếc mắt nhìn Từ Du một cái, cười trộm, nói: “Chị ấy sao lại là khách quý? Chị... Từ Du tuy rằng lớn hơn chasu hai tuổi, nhưng cũng chỉ là con cháu mà.”
Từ Du thầm khinh bỉ, sao cái tên nhóc này lại gọi thẳng tên cô chứ, sao không gọi cô là chị!
Có điều, cô quả thật không tính là khách quý gì mà.
“Khách quý cũng không phải dựa theo tuổi tác, cô Từ chịu cùng cháu tới đây còn không phải là vì thấy cháu vừa mắt sao.” Viên Triển Vân châm chọc Viên Chỉ Hề một câu, Viên Chỉ Hề không khỏi đỏ mặt một hồi, có điều đối với việc ông nội biết chuyện này cũng không kỳ quái.
Dọc đường đi, Viên Chỉ Hề nói lại qua về những chuyện gặp được sau khi xuống núi một lượt, lúc nhắc tới Kỳ Tễ, mấy người nhà họ Viên đều nghe vô cùng nghiêm túc, Viên Triển Vân và chú bác của Viên Chỉ Hề còn thỉnh thoảng hỏi một hai câu.
Chỉ có Viên Chỉ Yên vẫn luôn tò mò, đánh giá Từ Du, mấy lần muốn nói lại thôi.
Sau nhiều lần, Từ Du dĩ nhiên liền phát hiện, không khỏi để ý Viên Chỉ Yên.
Viên Chỉ Yên vừa mới tròn mười tám tuổi, có lẽ do vẫn luôn sinh sống trong hoàn cảnh có chút đơn thuần, nên cũng có vẻ đẹp đơn thuần như suối nước khe núi, không nhiễm tạp chất.
Từ Du vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy rất đáng yêu, ít nhất so với đại ca mặt lạnh Viên Chỉ Ngu kia thì dễ ở chung hơn.
“Hình như em rất tò mò về chị?” Từ Du cố ý đi chậm lại một bước, sóng vai cùng Viên Chỉ Yên đi tới.
Viên Chỉ Yên bị bắt thóp cũng không xấu hổ, chớp đôi mắt như nai con, nói: “Bởi vì em chưa từng gặp bạn cùng tuổi ở bên ngoài. Chị Từ, quần áo của chị thật đẹp, quần áo ở của các chị đều đẹp như vậy sao?”
Từ Du nhìn lên người một cái, thật ra chỉ là áo lông màu xanh đen và quần bó, cách ăn mặc rất bình thường. Có điều, nhìn mấy người nhà họ Viên đều mặc áo dài màu xám trắng cô liền hiểu được suy nghĩ của Viên Chỉ Yên.
“Em thích không? Nếu thích, lần sau chị tặng em.”
Viên Chỉ Yên hai mắt sáng ngời, nói: “Thật vậy sao? Nhưng mà có đắt lắm không ạ?”
“... Không đắt. Xin lỗi nhưng mà cho chị hỏi, vì sao mọi người đều mặc quần áo giống nhau vậy?” Lúc trước Viên Chỉ Hề cũng vậy, cả người áo dài màu trắng, phối hợp với gương mặt tinh xảo kia, khó trách bị nhận nhầm thành con gái.