Đi ra từ cục cảnh sát, Từ Du có cảm giác như được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Nữ thần đã chết, Kỳ Tễ chạy thoát, bọn họ còn trở thành đối tượng tình nghi, thật sự không có gì buồn bực hơn so với việc này.
Tuy rằng hiện giờ bọn họ đã ra ngoài, nhưng Từ Du biết, đám người Phương Vi Dân chắc chắn vẫn đang nghi ngờ cô và Viên Chỉ Hề. Nếu sau này cứ bị cảnh sát nhìn chằm chằm, vậy thì sẽ rất bất lợi cho việc bọn họ tìm kiếm Kỳ Tễ.
“Về nhà trước đi.” Từ Du thở dài. Tám phần là cảnh không bắt được Kỳ Tễ rồi, nói không chừng ngay cả tên và mặt mũi cũng chẳng tìm được.
“Sau này chúng ta phải làm sao đây?” Tâm tình Viên Chỉ Hề sa sút, lần này ầm ĩ như vậy, Kỳ Tễ sẽ càng đề phòng bọn họ.
Từ Du xụ môi, có thể làm sao bây giờ? Miễn bàn.
Nhưng cô lại không dự đoán được, cảnh sát cũng không vô dụng như tưởng tượng, thật sự khôi phục được bức thư Mân Nghi Giai đã xóa, hơn nữa đã biết tên Kỳ Tễ. Nhìn thấy nội dung trao đổi giữa Mân Nghi Giai và Kỳ Tễ, tất cả cảnh sát đều mơ hồ, hoàn toàn không thể hiểu ý bên trong.
Kéo dài tuổi thọ? Trả giá sinh mệnh? Cho nên, người bị Mân Nghi Giai tìm đến để trả giá sinh mệnh kia là Từ Du? Mà Từ Du còn chẳng hay biết gì?
Nhưng cho dù xem xét email như thế nào, bọn họ vẫn không biết rõ trước khi Mân Nghi Giai chết đã xảy ra chuyện gì với Kỳ Tễ, bởi vì Mân Nghi Giai thật sự là chết rất bình thường.
Sau khi Phương Vi Dân đắn đo suy nghĩ, quyết định báo việc này lên trên, bởi vì việc kéo dài tuổi thọ đã hoàn toàn vượt qua nhận thức.
Hai ngày sau, Phương Vi Dân lại mời Từ Du và Viên Chỉ Hề tới cục cảnh sát.
“Vụ án có tiến triển gì sao?” Từ Du có chút tò mò, hai ngày nay cô và Viên Chỉ Hề cũng không làm được gì cả, căn bản là không có hứng thú.
Phương Vi Dân nói: “Chúng tôi kiểm tra thư của Mân Nghi Giai rồi, phát hiện một vài nội dung trong đó có thể có liên quan đến cô. Cô là fan trung thành của cô ấy, trước đây có từng nói mấy lời linh tinh như tình nguyện vì cô ấy mà trả giá sinh mệnh hay không?”
Từ Du ngẩn ra, thư của Mân Nghi Giai? Chẳng lẽ là thư từ qua lại giữa Mân Nghi Giai và Kỳ Tễ? Hơn nữa nói chuyện cô tình nguyện vì Mân Nghi Giai lên núi đao, xuống biển lửa?
Làm ơn, đó hoàn toàn là lời mà fan lấy lòng để thần tượng vui vẻ có được không? Lẽ nào Mân Nghi Giai xem là thật sao?
“Có nói, từng nói như vậy, chính là hôm Mân Nghi Giai mời tôi đi uống cà phê, chị ấy hỏi tôi thích chị ấy cỡ nào, có tình nguyện vì cô ấy trả giá sinh mệnh hay không. Anh biết rồi đó, tôi là fan trung thành của chị ấy, đương nhiên là nói tình nguyện rồi.” Trong lòng Từ Du có chỗ ưu tư, lo lắng hỏi: “Việc này có liên quan gì với cái chết của chị ấy sao?”
Phương Vi Dân lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, Từ Du quả nhiên vẫn chưa hay biết gì. Hôm đó nếu Mân Nghi Giai không đột nhiên tử vong thì người bỏ mạng phỏng chừng chính là Từ Du rồi.
Có lẽ trước đây anh thật sự nghĩ sai hướng rồi, Từ Du chỉ là người bị hại?
“Việc này vốn không nên nói với cô, nhưng lo cô có thể vì vậy mà bị hại, tôi vẫn nên nói với cô mấy câu. Chúng tôi phát hiện ở trong thư của cô ấy vài thứ rất khó tin, người trao đổi thư từ qua lại với cô ấy dường như có một chút năng lực khác thường, ví dụ như kéo dài tuổi thọ.” Phương Vi Dân vừa nói vừa quan sát sắc mặt Từ Du, thấy Từ Du lộ vẻ kinh ngạc, cũng không đoán ra có phải lần đầu cô biết chuyện này hay không.
“Kéo dài tuổi thọ? Mân Nghi Giai muốn kéo dài tuổi thọ? Chị ấy hỏi tôi có tình nguyện trả giá sinh mệnh hay không, chẳng lẽ là vì muốn tôi đem tuổi thọ cho chị ấy?” Đáy lòng Từ Du nguội lạnh, cô coi Mân Nghi Giai là nữ thần, vậy mà đối phương lại muốn mạng của cô.
Phương Vi Dân bỗng nhiên nói: “Suy nghĩ của cô nhanh thật, chúng tôi quả thật cũng đoán như vậy, bởi vì hôm Mân Nghi Giai chết còn từng gửi thư cho người nọ, nhắc tới tên của cô. Có điều, kéo dài tuổi thọ là một chuyện quá mức hoang đường.”
Từ Du không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tôi vẫn có một nghi vấn, hôm đó cảnh sát các anh sao lại tới nhanh như vậy? Tôi lên tầng hai còn chưa đến mười phút.”
“Có số điện thoại lạ gọi báo cảnh sát, hơn nữa lúc đó chúng tôi vừa xử lý xong vụ án, đang trên đường trở về thành phố, cho nên tới khá nhanh.” Phương Vi Dân giải thích, nói: “Chúng tôi lần theo số điện thoại kia, nhưng giấy chứng minh là giả, giọng nói cũng đã qua xử lý. Chúng tôi nghi ngờ người báo cảnh sát chính là người đàn ông áo xanh cô gặp được kia.”
Hừ, quả nhiên là Kỳ Tễ muốn hãm hại cô và Viên Chỉ Hề, tâm địa thật là độc ác!
Từ Du đột nhiên lại có một suy nghĩ, nếu cảnh sát đã biết việc kéo dài tuổi thọ, tám phần đã biết tên Kỳ Tễ, sao cô không dứt khoát hợp tác với cảnh sát, bắt lấy Kỳ Tễ?
Nếu không, dựa vào năng lực của hai người cô và Viên Chỉ Hề, muốn tìm Kỳ Tễ đã khó khăn muôn vàn, càng không biết phải đến bao giờ mới bắt được. Đến lúc đó nhất định phải bắt Kỳ Tễ trả lại tuổi thọ của cô, còn có của Chu Nhược Trăn nữa!
“Người liên hệ thư từ qua lại với Mân Nghi Giai tên là Kỳ Tễ phải không?” Cô tính toán xong trong đầu, mím mím môi.
Lần này đến phiên Phương Vi Dân kinh sợ, suy đoán của anh không sai, Từ Du quả nhiên là có vấn đề!
“Đúng vậy, làm sao cô biết?” Phương Vi Dân lập tức nghiêm túc lại, mấy cảnh sát còn lại cũng trịnh trọng nhìn chằm chằm Từ Du và Viên Chỉ Hề.
Từ Du cũng không nói gì, mà là vén tay áo bên trái lên, lộ ra vòng tròn kia. Phương Vi Dân lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vòng tròn kia thật lâu không dời tầm mắt.
“Thật có lỗi, trước đây tôi thật sự có việc giấu giếm, nhưng tôi cảm thấy các anh hẳn là có thể hiểu được vì sao tôi lại giấu giếm. Việc này thật sự đã vượt qua sự hiểu biết thông thường.” Cô kể lại vắn tắt về lần đầu tiên đi vào tiệm Trường Sinh, đám người Phương Vi Dân giống như đang nghe chuyện cổ tích, biểu cảm không ngừng thay đổi.
“Cho nên, một vòng tròn đại diện cho một năm tuổi thọ, tôi đã bị Kỳ Tễ gạt mất một năm tuổi thọ. Có tiền lệ của bố chồng bạn tôi và Mân Nghi Giai, tôi nghĩ các vị sẽ không nghi ngờ tính chân thật của vòng tròn này chứ? Tôi và Chỉ Hề vẫn luôn tìm Kỳ Tễ, chính là vì muốn anh ta trả lại tuổi thọ cho tôi.”
“Như vậy tức là, cô cố ý tiếp cận Mân Nghi Giai?”
“Nói cố ý thì đúng là cố ý, nhưng tôi cũng thật sự là fan trung thành của chị ấy. Hôm đó tôi và Chỉ Hề có chuẩn bị mà tới, chuẩn bị bắt lấy Kỳ Tễ, không ngờ vẫn để anh ta chạy thoát, Mân Nghi Giai cũng đã chết.” Từ Du lắc đầu, hôm đó, chỉ sợ cũng là ngày Mân Nghi Giai cạn hết tuổi thọ.
Nhưng có thể Mân Nghi Giai cũng không biết rõ việc này, cho nên mới hẹn tám giờ tối, mà không phải trước đó một ngày. Nhưng Kỳ Tễ chắc chắn biết, nhưng Kỳ Tễ lại không nói với Mân Nghi Giai. Hắn cố ý muốn để cô ấy chết sao?
Lưng Từ Du chợt lạnh, Mân Nghi Giai và Kỳ Tễ cũng coi như người quen, Kỳ Tễ lại có thể làm ra việc như vậy, có thể thấy người này máu lạnh cỡ nào.
“Vậy thì, vì sao cô đột nhiên tình nguyện nói cho chúng tôi biết chuyện này?” Phương Vi Dân cảm thấy rất kỳ quái, đây có lẽ là bí mật lớn nhất của Từ Du rồi?
“Trước đây tôi không nói với các anh là sợ bị cho là thần kinh, hiện tại các anh tự mình tra được việc kéo dài tuổi thọ và Kỳ Tễ rồi, vậy thì tôi cũng không cần che giấu nữa. Thẳng thắn với các anh là tôi muốn tìm kiếm sự hợp tác, chúng ta cùng nhau bắt Kỳ Tễ.”
Từ Du khẽ khẽ nhếch khóe môi, nhìn có chút gian xảo: “Cảnh sát Phương không muốn bắt Kỳ Tễ sao?”
“Nói thật với cô, Mân Nghi Giai là chết tự nhiên, cho dù Kỳ Tễ và cô ấy từng có gì đó nhưng cũng không phải là hung thủ. Cảnh sát không cần phải bắt anh ta.”