Mơ tưởng hão huyền xong rồi, Từ Du không thể không nhìn thẳng vào hiện thực, sau khi về nhà liền đắn đo một lúc rồi viết một bức thư.
[Ngài Kỳ thân mến, tôi tên là Từ Du, là người xui xẻo đi nhầm vào tiệm Trường Sinh ngày hai mươi sáu tháng Sáu. Tối hôm đó trong lúc hồ đồ đã bị anh lừa đi một năm tuổi thọ, sau đó tôi rất tức giận, rất hối hận, sau khi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng tôi đưa ra quyết định khó khăn này: xin anh trả lại một năm tuổi thọ kia cho tôi đi! Một triệu kia tôi chưa động tới chút nào, chỉ cần anh trả tuổi thọ lại cho tôi, tôi nhất định sẽ trả tiền về chủ cũ.]
Viên Chỉ Hề đọc xong, không khỏi co giật khóe miệng, nén xúc động muốn văng tục, cố hết sức giữ vẻ mặt ôn hòa, hỏi cô: “Không sửa lại chút à?”
“Nếu không thì thêm cả Nhược Trăn vào đi?” Từ Du ngắm nghía bút máy, bức thư này tuy rằng ngắn gọn, nhưng là suy nghĩ chân thật của cô.
Cho dù Ngu Nhất Minh đã nói với cô, kéo dài tuổi thọ một năm phải trả một trăm triệu, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ cơ hội đàm phán.
Lỡ như lương tâm Kỳ Tễ đột nhiên dấy lên, trả lại cho cô thật thì sao?
“Không phải vấn đề thêm hay không thêm chị Chu, mà là bức thư này của chị... Chậc, chị cảm thấy sau khi xem xong Kỳ Tễ sẽ quan tâm tới chị sao?” Viên Chỉ Hề ném thư trở lại, nói: “Nếu em là Kỳ Tễ, chắc chắn là sẽ ném thẳng vào thùng rác.”
Từ Du buồn rầu nói: “Chị cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng chị thật sự không biết sửa như thế nào, hay là em sửa đi?”
Viên Chỉ Hề gật gật đầu, dứt khoát đổi một tờ giấy viết thư khác, nhấc bút liền viết.
[Chiến thư: yêu quái, ta là Viên Chỉ Hề đêm đó đối chiến với ngươi, có bản lĩnh thì ra đấu một trận, đừng có trốn tránh!]
Từ Du: “...”
Từ Du nhìn Viên Chỉ Hề như nhìn quái vật, cuối cùng nhịn không được nói: “Cái này của em còn không bằng bức kia của chị đâu! Xí, chị còn tưởng em có ý tưởng hay ho gì. Nếu chị là Kỳ Tễ, chắc chắn sẽ không nhìn tới bức thư này của em lần thứ hai, đầu óc anh ta có vấn đề mới chạy tới cho em bắt.”
Viên Chỉ Hề gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng em chỉ biết có cái này.”
“Bỏ đi, để chị viết cho vậy.” Từ Du cắn cắn môi dưới, lại đổi một tờ giấy khác, lần này suy nghĩ một lúc mới nhấc bút.
[Chào ngài, tôi nghe bạn bè nói và biết được chỗ của anh có thể bán tuổi thọ lấy tiền, chỉ là không biết làm sao để gặp được anh. Đây là email của tôi, xyXXXXX 126.com. Đợi hồi âm.]
“Nhìn xem, thế nào?”
Một bức thư rất ngắn gọn, ngoại trừ email, gần như không để lộ thông tin gì. Từ Du cảm thấy, nếu Kỳ Tễ biết người hẹn gặp chính là cô và Viên Chỉ Hề thì chắc chắn Kỳ Tễ sẽ không xuất hiện. Mở đầu chỉ viết ngài, cũng có thể mê hoặc Kỳ Tễ, khiến Kỳ Tễ tin tưởng cô thật sự chỉ là người xa lạ. Dù sao cái tên Kỳ Tễ này chỉ có một bộ phận giới thượng lưu mới biết.
Mà cô để lại địa chỉ email, nếu Kỳ Tễ hồi âm, rất có thể sẽ sử dụng email của anh ta, như vậy cô có thể lấy được cách thức liên lạc với Kỳ Tễ rồi.
Từ Du vô cùng đắc ý, khen ngợi cho sự thông minh của mình.
Viên Chỉ Hề xem xong cũng liên tục gật đầu, sau khi hai người bàn bạc, nhanh chóng đem bỏ thư vào thùng góp ý trước khi siêu thị đóng cửa,.
Thế nhưng ngày hôm sau, không có hồi âm gì.
Ngày thứ ba, vẫn không thấy động tĩnh.
Ngày thứ tư, Từ Du hơi mất kiên nhẫn…
Ngày thứ năm, cô hận không thể vọt tới siêu thị mini mà hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Chờ thêm một chút, có lẽ người viết thư cho anh ta nhiều quá, anh ta vẫn chưa xử lý tới.” Viên Chỉ Hề thấy cô làm mới email hết lần này tới lần khác, chỉ đành nói lời an ủi.
“Hừ, ông cụ Ngu tìm anh ta kéo dài tuổi thọ, anh ta liền tới ngay, chúng ta bán tuổi thọ cho anh ta vậy mà anh ta lại hờ hững, có thể thấy được anh ta là tiểu nhân nham hiểm ham tiền. Em nói xem, có phải giọng điệu bức thư lần trước không đủ chân thành hay không, hay là chị viết một bức nữa? Hay là, người của siêu thị làm việc quá chậm chạp, chưa đưa thư đến tay anh ta? Chậc, quả thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi, liên lạc với anh ta còn khó hơn liên lạc với nhân viên cơ mật... Này, Viên Chỉ Hề, hỏi em đó?”
Từ Du thấy Viên Chỉ Hề bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhất thời càng thêm bất mãn. Gì chứ, cô ở đây phí sức lao động, tên nhóc này không đếm xỉa tới thì thôi đi, còn ngủ ngay trước mặt cô!
Viên Chỉ Hề bị cô càm ràm đến muốn bịt tai, vẻ mặt u oán, nói: “Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn kế lớn mà chị.”
Từ Du cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng mà mười ngày sau vẫn không có tin tức gì, hai người không thể không thừa nhận, kế hoạch lần này thất bại rồi, Kỳ Tễ vốn không nghĩ tới việc sẽ đáp lại bọn họ.
“Không thể nào, chẳng lẽ anh ta nhìn thấu thân phận của chị?” Từ Du rối rắm ở trong tiệm quần áo đổi tới đổi lui, trong tiệm đã treo không ít trang phục mùa thu, cô định mua thêm cho mình và Viên Chỉ Hề một bộ.
Viên Chỉ Hề đeo khẩu trang đi theo phía sau cô, có điều vẫn không che được dung mạo tuấn mỹ, từ lúc bọn họ đi vào tiệm quần áo liền thu hút ánh mắt của không ít người.
“Có lẽ thật sự là nhìn thấu rồi, chị nghĩ xem, thời gian chúng ta gửi thư rất trùng hợp, đợi thêm một thời gian nữa xem sao.”
Từ Du bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, việc của Ngu Nhất Minh mới xảy ra mấy ngày, bọn họ lại gửi đi một bức thư như vậy. Người cẩn thận giống như Kỳ Tễ, chỉ sợ thà rằng không mua được tuổi thọ, cũng sẽ không dễ dàng bại lộ.
“Vậy thì xong rồi... Ai, bộ này thật đẹp, em đi thử một chút đi.” Từ Du lấy một cái áo len GUCCI màu trắng sọc xanh, cũng không xem giá, đưa cho Viên Chỉ Hề luôn.
Trong việc mua sắm quần áo, Viên Chỉ Hề từ trước đến nay không có quyền lên tiếng, đành phải đi vào phòng thử đồ.
Từ Du nhìn đông ngó tây, không cẩn thận đụng vào một người, người kia la lên một tiếng, nhưng lại cố nhịn không hét lên.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, ý...” Lúc Từ Du nhìn thấy rõ người kia, nhất thời sửng sốt, tuy rằng người phụ nữ trước mắt đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng con mắt tinh tường của cô vẫn có thể nhận ra. “Xin, xin hỏi chị là Mân...”
“Tôi không phải, cô nhận lầm người rồi.” Cô gái liếc cô một cái, lập tức xoay người rời khỏi.
Từ Du thấy cô cầm một bộ quần áo đi tới quầy thu ngân, kỳ lạ là, đó là đồ nam, sau khi trả tiền xong còn rời khỏi tiệm rất nhanh.
“Chị đang nhìn gì vậy?” Viên Chỉ Hề không biết đã thay xong quần áo đi ra từ lúc nào, thấy Từ Du đứng đó như hòn vọng phu, hai mắt biến thành hình trái tim, cậu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Mân, Mân Nghi Giai đó! Vừa rồi, hình như chị nhìn thấy nữ thần của chị!” Từ Du kích động không kiềm chế được, hai tay nắm lấy cánh tay Viên Chỉ Hề, hưng phấn tới mức quay vòng tại chỗ.
“A, chính là người lần trước chị nói từng có scandal với Ngu Thành Lạc đó hả?” Viên Chỉ Hề thoát khỏi hai tay cô, vừa soi gương vừa nói: “Em cảm thấy bộ này rất đẹp, ánh mắt chị không tệ đó.”
Từ Du cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt si mê, nhưng nụ cười trên khóe môi làm sao cũng không thu lại được.
“Đúng vậy, nhưng chị dám khẳng định, nữ thần của chị tuyệt đối trong sạch. Nữ thần của chị vào nghề mười năm, từng nhận hai giải ảnh hậu, một giải thị hậu, em không biết là hot cỡ nào đâu, sao có thể có quan hệ với loại người kia chứ.”
“Vậy vừa rồi không xin chữ ký, chụp ảnh sao?” Viên Chỉ Hề đứng đó tạo vài kiểu dáng chụp ảnh, lập tức khiến rất nhiều người xung quanh hét lên, còn không ngừng lấy di động ra chụp.