“Không thể tới thăm hỏi vào ban ngày, vậy chúng ta âm thầm điều tra vào buổi tối.” Viên Chỉ Hề chớp chớp mắt, vỗ ngực, nói một cách chắc nịch: “Chỉ cần chị có thể cung cấp địa chỉ của Ngu Nhất Minh, em chắc chắn có thể gặp được ông ấy.”
“Em muốn lẻn vào? Như vậy quá nguy hiểm.” Từ Du đánh giá Viên Chỉ Hề từ trên xuống dưới một lần, cô biết cậu chàng chạy rất nhanh, hình như còn có chút võ công? Nhưng nơi ở của những người giàu thế này, đừng nói có vệ sĩ cùng với máy quay giám sát, có thể còn có biện pháp bảo vệ như tia hồng ngoại các loại, Viên Chỉ Hề thật sự có thể xông vào sao?
Viên Chỉ Hề nói: “Không thử thì làm sao biết? Chẳng lẽ chị không muốn biết sự thật sao?”
Từ Du đương nhiên muốn biết, nhưng để Viên Chỉ Hề mạo hiểm như vậy cô lại vô cùng lo lắng.
“Em chính là thầy bắt yêu, nếu ngay cả loài người cũng không đối phó được, vậy làm sao bắt được yêu chứ? Chị nên tin tưởng em hơn chút đi. Tóm lại, chị cho em địa chỉ, những việc còn lại giao cho em là được rồi.”
“... Được rồi, chị thử xem.” Từ Du bị cậu thuyết phục.
Thế nhưng, muốn tra được Ngu Nhất Minh đang ở đâu cũng không dễ dàng, người như vậy, biện pháp bảo vệ đều rất nghiêm ngặt, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một chỗ ở.
Từ Du tìm suốt năm ngày, còn dùng các mối quan hệ của cha mẹ mới hỏi thăm được. Ngu Nhất Minh quả nhiên không chỉ có một chỗ ở, nhưng thường tới nhất chính là biệt thự ở ngoại thành, gần đây cũng vẫn ở chỗ đó, con gái ông ấy chăm sóc cho ông.
“Đây là địa chỉ cụ thể, nghe nói cấp độ bảo vệ nơi này rất cao, cậu chắc chắn muốn đi?” Từ Du viết địa chỉ lên giấy, đưa cho Viên Chỉ Hề xem, Viên Chỉ Hề lẩm nhẩm mấy lần, ghi nhớ trong đầu, gật đầu.
“Có điều có thể cần chị hỗ trợ, đưa em đến gần chỗ đó.”
“Cái này không thành vấn đề, em không nói thì chị cũng định làm như vậy.” Từ Du không cần xem bản đồ cũng biết đường đi vô cùng xa, lái xe e là cũng phải một, hai giờ mới tới được.
Hai người nói làm liền làm ngay, tối hôm sau đã xuất phát.
Từ Du lái xe chạy một mạch ra ngoại ô, cô đi lúc chín giờ chưa đến mười một giờ đã tới gần chỗ ở của Ngu Nhất Minh. Gần đến nửa đêm, xe cộ trên đường đã không còn nhiều lắm, người đi đường lại càng thưa thớt, cái bóng khu biệt thự sừng sững, nhìn có chút rợn người.
“Ở ngay phía trước, cách đây chưa đến một dặm, nhưng chị không biết rõ rốt cuộc ông ấy ở căn nào, đến lúc đó làm sao em tìm được?” Từ Du cũng rất bất đắc dĩ, tin tức cô có thể nghe ngóng được cũng chỉ ở mức độ này thôi.
Viên Chỉ Hề vừa muốn nói gì đó thì phía trước bỗng nhiên sáng lên mấy ánh đèn, là ba chiếc Rolls-Royce chạy ngược chiều tới. Hơn nữa xem ra là chạy từ khu biệt thự tới!
Trong đầu Từ Du bỗng dưng nhớ tới một việc, trong tin tức thời sự, lúc Ngu Nhất Minh gặp chuyện không may chẳng phải là tình huống này sao? Lẽ nào trong ba chiếc xe này có Ngu Nhất Minh?!
Nhưng chỗ này là khu của người giàu, trong xe cũng có thể là đại phú hào khác...
“Chị, bám theo sau.” Viên Chỉ Hề lại nhắc nhở cô, “Chị nhìn biển số xe, chiếc thứ nhất giống y như chiếc xe gặp tai nạn lần trước. Đây là đội xe của Ngu Nhất Minh!”
“Ngu Nhất Minh lớn tuổi như vậy rồi, nửa đêm nửa hôm còn muốn đi đâu vậy?” Từ Du lập tức lái xe đi theo, nhưng không dám đến quá gần, sợ bị phát hiện.
Viên Chỉ Hề nói: “Nói không chừng chính là tới tiệm Trường Sinh!”
“Không thể nào, trùng hợp như vậy?” Từ Du phát hiện tay mình có chút run rẩy, nhưng chỉ đơn thuần là vì kích động.
Lẽ nào vận xui của bọn họ đã đi hết, đêm nay sẽ tìm được tiệm Trường Sinh, gặp được ông chủ tiệm Trường Sinh sao?
Càng đi tới, hai người phát hiện suy đoán này có thể là sự thật. Ba chiếc Rolls-Royce đi thẳng vào trong thành phố, hơn nữa hướng đi là tới chỗ trường cũ của Từ Du.
Cuối cùng, ba chiếc xe rẽ vào con đường chỗ tiệm Trường Sinh, Từ Du không nhịn được kêu lên một tiếng kinh sợ, cái này thật sự là trùng hợp đến mức khiến người ta khó có thể tin!
Cuối cùng, ba chiếc xe vừa vặn dừng lại ở trước cửa siêu thị nhỏ.
Hai người nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười, ba chiếc xe kia không có dấu hiệu rời đi, dường như... đang chờ tiệm Trường Sinh mở cửa.
Từ Du rẽ vào, dừng xe trong một ngõ nhỏ đối diện siêu thị, vừa vặn có thể nhìn thấy ba chiếc Rolls-Royce và siêu thị nhỏ.
“Chị, đêm nay chúng ta chắc chắn là đến đúng lúc rồi.” Hai mắt Viên Chỉ Hề sáng lên, cậu thoáng nhìn qua thời gian, phát hiện còn nửa phút nữa là tới mười hai giờ.
“Quá trùng hợp, thật sự quá trùng hợp, chị kích động quá, làm sao bây giờ?” Từ Du quả thật không kiềm chế được, lúc trước bọ cô trông chừng nhiều ngày như vậy cũng không đợi được tiệm Trường Sinh mở cửa, hôm nay cũng chỉ là một ngày vô cùng bình thường, nhưng nguyện vọng lâu nay lại có thể trở thành sự thật.
Ngay vào lúc này, đèn đường phía trước siêu thị nhỏ bỗng nhiên lóe lên một cái, trái tim Từ Du bỗng dưng đập mạnh, cô không nhịn được mà ngồi ngay ngắn lại. Vài giây sau, đèn đường lại lóe lên một cái, tiếp đó hoàn toàn tắt ngúm.
Kỳ lạ hơn là, giờ phút này, đèn cả con phố dài toàn bộ đều tắt, Từ Du hoảng sợ, hai tay nắm chặt cánh tay Viên Chỉ Hề, thiếu chút nữa la lên.
“Nhìn chỗ đó.” Viên Chỉ Hề nhắc nhở một câu.
Ngay sau đó, Từ Du liền nhìn thấy bên trong siêu thị nhỏ sáng lên ánh sáng xanh lam mờ ảo, tiếp đó ánh sáng xanh lam càng ngày càng mạnh, giống y như ánh sáng trong tiệm Trường Sinh tối hôm đó.
Tiệm Trường Sinh, thật sự mở ra lần nữa rồi!
Từ Du che kín miệng lại, sợ mình quá kinh ngạc sẽ để lộ ra vị trí.
Đèn đường của cả con phố dài lại lóe lên, sau đó toàn bộ sáng lên một lần nữa, nỗi hoảng sợ của Từ Du cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Không bao lâu, cô liền thấy bảng hiệu tiệm Trường Sinh sáng lên ánh sáng xa xăm, rõ ràng vừa rồi vẫn là tên siêu thị.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cô đã sắp hoàn toàn hồ đồ rồi, chắc chỉ có yêu thuật mới có thể làm được tất cả những thứ này đúng không? Trong mấy giây thế giới rơi vào bóng tối, nói không chừng bên trong siêu thị cũng hoàn toàn thay đổi. biến thành hình dạng tiệm bán đồ thờ Phật kia ấy chứ.
Viên Chỉ Hề lại nhếch khóe môi lên, giống như đã nhìn thấu hết thảy những thứ này, cậu ra hiệu đừng lên tiếng, lại hất hất cằm bảo Từ Du tiếp tục quan sát.
Vì vậy, Từ Du nhìn thấy người trên ba chiếc Rolls-Royce đều xuống xe, tất cả đều mặc âu phục màu đen, nửa đêm còn đeo kính râm. Khí thế này, nhìn rất giống xã hội đen.
Ba chiếc xe, sáu người bước xuống, trong đó chỉ có một người không đeo kính râm. Người nọ sau khi xuống xe, đầu tiên là nhìn quanh biển hiệu tiệm Trường Sinh một lúc, sau đó liền lẳng lặng đứng ở đó, chờ tiệm Trường Sinh mở cửa.
Khoảng chừng ba phút sau, cửa tiệm Trường Sinh cuối cùng cũng mở ra, bên trong có một bóng đen lắc lư một cái, Từ Du đoán chính là ông chủ kia.
Người áo đen không mang kính râm đầu tiên là quay vào bên trong gập người chào một cái, được sự cho phép mới khe khẽ cúi đầu đi vào, năm người còn lại liền giống như lính canh, trông giữ ngoài cửa, nghiêm cấm bất cứ ai tới gần.
“Không có Ngu Nhất Minh, những người này tới đây rốt cuộc đến vì cái gì?” Từ Du nói thầm một câu, xem dáng vẻ cung kính kia của người áo đen, hẳn là biết rất rõ bản chất của tiệm Trường Sinh và ông chủ.
“Bọn họ chắc chắn không phải tới bán mạng, đi ra rồi.” Viên Chỉ Hề lập tức im bặt.
Rất nhanh sau đó liền có hai người đàn ông đi ra từ trong tiệm Trường Sinh, một người trong đó chính là người đàn ông áo đen đi vào trước đó, người còn lại là chủ tiệm! Người này vẫn mặc áo dài xám trắng như cũ, dưới ánh đèn đường, nhìn vô cùng không giống người thường.
Đó là một loại khí chất lẻ loi đơn độc, cô tịch thần bí, không có một chút sức sống và thoải mái mà người trẻ tuổi nên có.
Từ Du thậm chí còn cảm thấy, chỉ cần vừa không nhìn theo anh ta, giây tiếp theo, người này sẽ vĩnh viễn biến mất. Anh ta dường như vốn không thuộc về thế giới này.
Đây là yêu quái sao?