Sắc mặt Phương Vi Dân bình tĩnh, nhìn cô một cái, nói: “Nói cách khác, các vị không chịu phối hợp điều tra, không muốn nói ra sự thật? Nếu nói như vậy, trước khi điều tra rõ vụ án, tôi sẽ phái người theo bảo vệ hai vị.”
Bảo vệ? Từ Du liếc mắt xem thường, rõ ràng chính là coi bọn họ thành đối tượng tình nghi mà giám sát.
“Tùy, dù sao bọn tôi cũng không liên quan tới tai nạn giao thông. Anh cảnh sát, hy vọng các anh mau chóng phá án, trả lại trong sạch cho bọn tôi.” Việc không làm, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Sau khi cảnh sát rời đi, Từ Du lập tức thở dài, thầm than thật sự là xui xẻo mà.
“Trước khi việc này kết thúc, chúng ta không thể tới cửa hàng kia nữa.” Viên Chỉ Hề cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, tuy rằng cậu có thể thần không biết, quỷ không hay thoát khỏi giám sát của cảnh sát, nhưng như vậy càng khiến bọn họ nghi ngờ.
“Đừng nói là em đang bị thương, dù là không bị thương cũng không thể, đúng chứ.” Từ Du ôm cánh tay nhíu mày, liếc mắt ra ngoài cửa một cái, quả nhiên phát hiện Hồng Đồ đứng ở đó, còn thường xuyên liếc mắt nhìn bọn họ, “Hừ, chị thấy việc này tám phần là nội chiến trong nhà họ Ngu, hoặc là đối thủ của nhà họ Ngu làm, tài xế xe taxi kia cũng là bán mạng vì tiền mà thôi.”
Hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện cảnh sát mau chóng phá án. Chỉ là trong khoảng thời gian này, cô và Viên Chỉ Hề không thể đi đâu cả.
Tối đó, lúc Ngu Thành Lạc chạy tới bệnh viện lần nữa, lại được cho biết ông cụ đã chuyển tới bệnh viện tư nhân.
“Ai đã chuyển ông ấy đi?! Ông cụ đã thành ra như vậy, các người vậy mà lại tùy tiện để ông ấy chuyển viện khi chưa có sự đồng ý của tôi!”
Sắc mặt viện trưởng khó coi, nói: “Ngài Ngu, thật có lỗi, là em gái ngài, cô Ngu Tranh Tranh làm thủ tục chuyển viện, còn nói đã báo cho ngài rồi.”
“Tranh Tranh?” Ngu Thành Lạc khẽ híp mắt, lại lạnh lùng liếc nhìn viện trưởng một cái, xoay người rời khỏi.
Ngu Thành Lạc tới bệnh viện tư nhân, quả nhiên nhìn thấy Ngu Tranh Tranh trông nom trước giường Ngu Nhất Minh, trên người Ngu Nhất Minh vẫn cắm rất nhiều ống dẫn, sắc mặt tái nhợt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Tranh Tranh.”
“Anh, anh đến rồi?” Ngu Tranh Tranh thoạt nhìn hai mươi lăm, hai mươi sáu, da trắng mặt xinh, dáng người cao gầy, mái tóc dài lượn sóng xõa tung sau lưng, còn có khí chất hơn nhiều ngôi sao nữ.
Chẳng qua lúc này hai mắt sưng đỏ, người cũng đã phờ phạc.
Lời trách cứ của Ngu Thành Lạc vừa ra tới miệng lại nuốt trở vào, hắn cũng chỉ có một cô em gái này, hơn nữa từ nhỏ được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa có ai từng nói nặng với cô một lời.
“Anh vừa mới tới bệnh viện kia, viện trưởng nói em chuyển bố tới đây...”
“Đúng vậy, anh, tối hôm qua sao anh không nói cho em biết? Hại em buổi sáng mới biết được tin tức.” Ngu Tranh Tranh nói xong nước mắt lại muốn chảy ra, ngón tay thon dài, trắng nõn xoa mắt, mới tiếp tục nói, “Hơn nữa, vì sao không đưa bố tới thẳng đây? Chỗ này dù gì cũng an toàn, yên tĩnh hơn so với bệnh viện công lập.”
Ngu Thành Lạc giải thích, nói: “Tình hình lúc ấy khẩn cấp, hơn nữa bệnh viện trung tâm cách nơi xảy ra sự việc gần hơn chỗ này. Thôi bỏ đi, chuyển qua đây thì cứ chuyển qua đây đi. Tranh Tranh, trong quá trình chuyển viện không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ngu Tranh Tranh nhìn Ngu Thành Lạc với ánh mắt kỳ quái, lắc đầu nói: “Anh hy vọng xảy ra chuyện gì?”
“Anh không có ý đó, anh hy vọng là không xảy ra chuyện gì. Đúng rồi, tình hình của bố thế nào rồi?”
Ngu Tranh Tranh khe khẽ lắc đầu, bỗng nhiên che miệng chạy ra ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở. Ngu Thành Lạc đi đến bên giường lẳng lặng nhìn Ngu Nhất Minh, nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm một tiếng “Xin lỗi”.
Sau khi tiếp nhận chức vụ của Ngu Nhất Minh, số lần Ngu Thành Lạc tới bệnh viện liền dần dần giảm bớt, mới đầu mỗi ngày tới hai lần vào buổi trưa và buổi tối, về sau chỉ đến một lần vào mỗi tối, sau nữa dứt khoát hai ngày đến một lần.
Ngu Tranh Tranh thì vẫn luôn trông chừng bên Ngu Nhất Minh, tuy rằng từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, nhận hết yêu chiều, nhưng Ngu Tranh Tranh lại không có một chút kiêu căng ngạo mạn. Trái lại từ nhỏ cô đã vô cùng hiếu học, học thẳng lên tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc ở sở nghiên cứu.
Sau khi Ngu Nhất Minh gặp chuyện không may, cô xin nghỉ dài hạn để chăm sóc ông, ngay cả quản gia trong nhà cũng không chu đáo như cô.
“Cô chủ, đã mười giờ rồi, xe đã chờ ở bên ngoài, cô hãy về nghỉ ngơi trước đi.” Quản gia Lưu không khỏi thở dài, Ngu Tranh Tranh gần ba mươi tuổi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng chịu khổ như vậy. Mấy ngày nay, người đã gầy hẳn đi, tấm lòng hiếu thảo này nếu Ngu Nhất Minh biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Ngu Tranh Tranh gật gật đầu, nói: “Vậy sáng mai cháu lại đến, bác Lưu, ở đây giao cho bác. Nếu bố cháu tỉnh lại, bác nhất định phải báo cho cháu biết đầu tiên.”
“Tôi sẽ báo, cô chủ yên tâm đi.” Quản gia Lưu tiễn Ngu Tranh Tranh ra khỏi cửa, mãi cho đến khi cô lên xe mới xoay người rời đi, vừa mới tiến vào phòng bệnh đã bị một bóng đen bịt kín miệng.
Quản gia Lưu cả kinh, bóng đen ghé vào tai ông nói câu gì, ông liền chậm rãi thả lỏng.
“Ngài Kỳ, cuối cùng ngài đến rồi.” Quản gia Lưu xoay người, nhìn người đàn ông hai mươi mấy tuổi mặc áo dài xa lạ trước mặt, trong mắt tràn đầy kính sợ và chờ mong.
Nếu Từ Du ở đây, nhất định sẽ liếc mắt một cái liền nhận ra, chàng trai họ Kỳ này chính là ông chủ tiệm Trường Sinh, Kỳ Tễ!
“Nhận tiền của người, giúp người giải nạn.” Kỳ Tễ mỉm cười, nói: “Chỉ có điều, các người thật sự xác định muốn làm vậy sao? Cho dù tôi giúp ông ấy kéo dài tuổi thọ, có thể ông ấy cũng sẽ không tỉnh lại.”
“Đây là dặn dò của ông chủ, ngài Kỳ cứ việc kéo dài tuổi thọ là được.” Quản gia Lưu khe khẽ cúi đầu.
Ngu Nhất Minh đã đề phòng sự việc này từ trước, cho nên một năm trước đã dặn dò việc kéo dài tuổi thọ với quản gia Lưu, nếu có một ngày bản thân không có cách nào tự mình mời Kỳ Tễ sẽ để ông làm thay. Cho nên, sau khi Ngu Tranh Tranh trở về, quản gia Lưu liền khuyến khích cô đưa Ngu Nhất Minh chuyển về bệnh viện tư nhân, chỉ có nơi này mới ở trong tầm khống chế của ông cụ.
Tuổi thọ của Ngu Nhất Minh thật ra nên kết thúc vào một năm trước rồi.
Kỳ Tễ gật đầu, không nói gì nữa, lấy ra một bình nhỏ có chứa máu từ trong lồng ngực ra, đi tới trước giường.
Quản gia Lưu nhìn không rời mắt, theo dõi động tác của anh ta, lại phát hiện, cho dù thế nào cũng không thể học được. Người này có được năng lực mà người thường không có, ông không biết nên gọi anh ta là yêu quái hay là người có dị năng nữa.
Một tuần sau, Tập đoàn SVKM lại bùng nổ một tin tức lớn! Không ít cơ quan truyền thông còn tiến hành truyền hình trực tiếp ngay tại hiện trường, trên mạng thảo luận vô cùng sôi nổi.
Nghe đồn, Ngu Thành Lạc đang họp Hội đồng quản trị thì Ngu Nhất Minh lại dẫn người xông thẳng vào, cảnh sát liền bắt Ngu Thành Lạc ngay tại chỗ, nói hắn có liên quan với vụ án tai nạn giao thông của Ngu Nhất Minh.
Nếu nói việc Ngu Thành Lạc có thể bày ra tai nạn giao thông mưu hại Ngu Nhất Minh khiến người ta bất ngờ, mà việc Ngu Nhất Minh đột nhiên xuất hiện ở công ty cũng chỉ có thể dùng khiếp sợ để hình dung!
Mới mấy ngày trước, còn có truyền thông đưa tin Ngu Nhất Minh nằm ở bệnh viện bất tỉnh nhân sự, bệnh viện cũng thông báo bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ thời gian không còn nhiều. Nhưng mà mấy ngày sau, ông ta lại tỉnh, đứng được dậy, còn đi tới công ty!
Chuyện thế này, ngoại trừ dùng kỳ tích để hình dung, e là cũng không tìm được từ nào khác nữa.