“Không cần trông chừng cả đêm, chỉ chọn một khoảng thời gian thôi. Chị gái, chị kể lại cho em chuyện tối hôm đó lần nữa đi, có lẽ còn quên chỗ nào đó.”
“... Những thứ chị có thể nói đều đã nói hết rồi, tối hôm đó... Chờ một chút, em vừa nhắc đến buổi tối, chị lại thật sự nhớ tới một việc.” Từ Du đột nhiên hoảng sợ, nói: “Câu đầu tiên mà người đàn ông kia nói với bọn chị là ‘Hai cô nương sáng sớm đến thăm tiệm nhỏ, không biết có việc gì cần?’, anh ta nói sáng sớm đến thăm! Nhưng lúc đó rõ ràng đã hơn mười hai giờ, là nửa đêm mới đúng.”
Đôi mày thanh tú của Viên Chỉ Hề khẽ nhíu lại, suy tư một lát nói: “Có lẽ trong thời gian của yêu quái, lúc đó chính là buổi sáng. Chị gái, chị xem, lúc đó đã qua mười hai giờ, cũng có nghĩa là bắt đầu một ngày mới rồi, vậy không phải buổi sáng sao?”
“Còn có thể giải thích như vậy à?” Từ Du lập tức không sợ hãi nữa, ủ rũ nói, “Vậy thì không có điểm đáng ngờ gì nữa rồi.”
Viên Chỉ Hề nắm tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, tràn đầy nhiệt tình, nói: “Ít nhất chúng ta đã có được một thông tin quan trọng, yêu quái này mở cửa đón khách vào nửa đêm. Chị gái, mấy lần trước chị đi tìm tiệm Trường Sinh là vào lúc nào? Có từng tới lúc nửa đêm không?”
“Không, một lần đi vào buổi tối là hơn mười giờ. Siêu thị này chín giờ tối đã đóng cửa.” Từ Du chợt bừng tỉnh, thì ra là như vậy, thì ra là cô tới không đúng thời gian. Lúc trước, Chu Cẩm cũng nói mỗi lần tới tiệm Trường Sinh đều là nửa đêm, “Vậy đêm nay chúng ta đến sau mười hai giờ xem.”
“Không phải chị nói không đến sao?” Viên Chỉ Hề luôn vô tình châm chọc, lại còn làm vẻ mặt vô tội.
“Chị gái không phải đang lo lắng một mình cậu sẽ sợ sao? Rủ lòng từ bi đi cùng với cậu, cậu đừng có không biết tốt xấu.”
Chỉ là điều tra tiệm Trường Sinh lúc nửa đêm, Từ Du lại làm giống như là sắp đánh trận, chuẩn bị đủ thứ, còn cân nhắc có nên mang theo chảo đáy bằng hay không.
Viên Chỉ Hề lại đi tay không, cả người nhẹ nhàng thoải mái, chỉ đeo một cái túi màu vàng dắt bên hông, cái túi này cậu chưa từng để rời khỏi người, cũng không biết bên trong có gì tốt.
“Chị gái, chị đây là đi du lịch hay là chuyển nhà vậy? Chị không cần mang theo gì đâu, có em ở bên cạnh thì cứ yên tâm đi.” Viên Chỉ Hề thấy Từ Du bận đến bận đi, cuối cùng nhịn không được mở miệng.
Từ Du chống eo, vuốt mặt một cái nói: “Tối nay chúng ta phải đối phó với yêu quái đó, cái gì cũng không mang, lỡ như bị ăn luôn thì sao? Em chỉ là một đứa nhóc, chị sao có thể dựa vào em tất chứ?”
“Theo như em quan sát, yêu quái này sẽ không ăn thịt người, chỉ mua tuổi thọ của người khác mà thôi.”
“Sao em biết anh ta không ăn thịt người? Em cũng chưa từng gặp anh ta. Lỡ như anh ta đột nhiên nổi điên lên, một hơi nuốt hai chúng ta... Không được, không được, chị cảm thấy nên chuẩn bị một bình xịt hơi cay, đến lúc đó xịt cho anh ta cay chết!”
Viên Chỉ Hề nắm lấy cánh tay cô, kéo một mạch đi ra ngoài: “Chị cứ tin em đi, em không để chị xảy ra chuyện đâu, dù sao... Dù sao chị cũng cho em ở lại. Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất phát thôi.”
“Chị, chị vẫn chưa chuẩn bị xong, tên nhóc em sao mà sức lực mạnh vậy? Em buông tay đi...”
Mười một giờ năm mươi lăm phút tối, hai người lại tới gần siêu thị mini.
Đêm khuya người vắng, người đi trên đường thưa thớt, xe cộ cũng rất ít. Từ Du nhìn từng ngọn đèn đường tỏa ra ánh vàng, bất giác rùng mình một cái, sao mà càng nhìn càng rợn người thế chứ?
Tối hôm đó cô và Chu Nhược Trăn sao lại dám xông vào cửa tiệm nọ như vậy? Thật sự là rất đáng sợ!
“Còn một phút nữa.” Từ Du vừa nhìn chằm chằm siêu thị nhỏ, vừa nhìn thời gian, “Năm mươi chín, năm mươi tám, năm mươi bảy...”
“Suỵt...” Viên Chỉ Hề che miệng cô, hai mắt nhìn chằm chằm siêu thị, giống như muốn cố gắng nhìn ra chỗ khác thường. Từ Du bị cậu che miệng vô cùng khó chịu, ngón cái và ngón trỏ tay phải dùng sức kẹp lấy ngón tay cậu, bỏ ra.
“Ba, hai, một... Chưa có gì xảy ra cả.” Từ Du thấy thời gian nhảy sang ngày mới, siêu thị lại không có một chút động tĩnh, nhất thời nhụt chí. “Viên Chỉ Hề, phán đoán của em xem ra lại sai rồi. Em nói xem, có phải yêu quái này biết chúng ta trông chừng ở đây, cố ý không đến hay không? Em nói xem, có khi nào anh ta đang ở gần đây, chuẩn bị phục kích chúng ta không? Hay là đã bỏ nơi này, khai trương ở một chỗ khác rồi?”
Viên Chỉ Hề cuối cùng thu lại ánh mắt, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không biết làm sao: “Chị gái, có ai từng nói chị lắm lời chưa?”
“Có chứ, rất nhiều, hơn nữa trước đây em cũng từng nói.” Từ Du buông thõng tay, cô chỉ là có chút lảm nhảm, nhưng có khi không nói lời nào lại không thoải mái mà.
Viên Chỉ Hề hít sâu một hơi, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, nói: “Những thứ chị đoán kia đều có thể xảy ra, nếu yêu quái thật sự đã bỏ nơi này, việc tìm tiệm Trường Sinh sẽ càng thêm khó khăn rồi.”
“Vậy, vậy sau này chúng ta còn đến nữa không?”
“Đến.”
Vì thế một tuần tiếp theo, hai người tối nào cũng chạy đến siêu thị mini, chờ từ mười một giờ năm mươi lăm đến đúng một giờ sáng. Chỉ tiếc là, tiệm Trường Sinh vẫn không xuất hiện nữa.
“Trăng cũng sắp tròn rồi, giấc mơ của chúng ta lại vẫn chưa trọn vẹn. Viên Chỉ Hề, em vẫn tới nữa hả?” Từ Du thở dài, gật gà buồn ngủ.
“Trăng sắp tròn?” Viên Chỉ Hề bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn thoáng qua trăng tròn trên trời, nắm lấy cánh ta Từ Du, “Buổi tối hôm các chị đi vào tiệm Trường Sinh là ngày mấy?”
“Hả?” Từ Du vừa ngáp vừa nhớ lại, ba giây sau cuối cùng cũng nghĩ ra, “Ngày hai mươi ba tháng Sáu, hôm đó là sinh nhật của chị. Đúng rồi, tối hôm đó trăng cũng rất tròn.”
“Ngày hai mươi ba tháng Sáu...” Viên Chỉ Hề tính toán một lúc, ngay sau đó hai mắt sáng lên một luồng hào quang: “Hôm đó vừa đúng mười lăm tháng năm, là đêm trăng tròn! Chị, em nghĩ em biết là chuyện gì rồi.”
“Là chuyện gì chứ?”
“Chính là đêm trăng tròn đó, có lẽ yêu quái này đến đêm trăng tròn mới mở cửa.”
“Em cho là người sói sao.” Từ Du khinh bỉ.
“Không phải, đêm trăng tròn đối với yêu quái rất quan trọng, bởi vì tối hôm đó linh khí đất trời đất tăng cao. Tính như vậy, tối mai không phải vừa đúng là mười lăm tháng Bảy sao? Lại là đêm trăng tròn rồi.”
“Vậy không phải là Tết Trung Nguyên sao?” Từ Du bỗng dưng hoảng sợ, cơn buồn ngủ tan biến, lắc mạnh đầu một cái, nói: “Nghe nói vào Tết Trung Nguyên, Quỷ Môn Quan mở ra, ác quỷ chạy loạn, chúng ta vẫn không nên đi ra ngoài thì hơn. Nếu không thì chờ mười lăm tháng Tám? Mười lăm tháng Tám cũng được đấy, là Tết Trung Thu!”
Viên Chỉ Hề cười gian xảo, nói: “Chị gái, không phải chị không tin chuyện quỷ thần sao? Sao giờ lại sợ rồi?”
“Chị trước kia không tin, nhưng chuyện xảy ra gần đây, chị không tin cũng không được. Tóm lại, tối mai chị sẽ không đi ra ngoài.” Lỡ như trong tiệm Tường Sinh có một bầy ác quỷ tụ tập, cố ý chờ bọn họ thì sao?
Từ Du sợ run cả người, lại nghĩ đến hiện tại đã là mười lăm tháng Bảy, có phải Quỷ Môn quan đã mở ra rồi không? Sao cô cảm thấy càng ngày càng lạnh?