ất đáng yêu, giống chị.” Viên Chỉ Hề lấy búp bê ra, đó là một bé gái tóc dài, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt thật to, quả thật rất đáng yêu.
Từ Du cười nói: “Thì ra chị ở trong mắt em có dáng vẻ như vậy à?”
Viên Chỉ Hề hỏi ngược lại: “Chị cảm thấy nó không đáng yêu sao?”
“… Đáng yêu, vậy em thích không?” Từ Du liếc Viên Chỉ Hề, có đôi khi cảm thấy cậu thật sự rất ngốc, cô cũng đã ám chỉ đến mức này rồi, cậu còn không hiểu.
Hai má Viên Chỉ Hề ửng đỏ, gật đầu nói: “Thích, đồ chị đưa cho em, em đều thích.”
Không khí đột nhiên im lặng lại, hai người nhìn nhau, mặt Viên Chỉ Hề càng đỏ hơn, tay chân cũng cứng ngắc không biết đặt ở đâu.
“Ờ, ừm, dì nói có thể ăn cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Viên Chỉ Hề bỗng dưng đứng dậy, đặt búp bê vào trong hộp rồi chạy trốn ra ngoài, giống như phía sau có thú dữ đuổi theo.
Từ Du liếc mắt nhìn theo, nhất thời cảm thấy Viên Chỉ Hề thẹn thùng rất thú vị. Thời đại này, con trai ngây thơ, thẹn thùng như Viên Chỉ Hề đại khái đã rất ít rồi, cô cười cười, cũng cùng đi ra ngoài.
Sinh nhật trước đây của Viên Chỉ Hề, không ít người thân của cậu ở Viên Gia Bảo đều sẽ có mặt, mẹ cũng sẽ làm một bàn đồ ăn ngon thật lớn. Nhưng bánh ga tô vẫn là lần đầu tiên cậu được ăn.
Qua hôm nay là cậu sẽ tròn hai mươi tuổi, ông cố nói cậu tròn hai mươi tuổi sẽ trở thành đàn ông chân chính, cậu chờ đợi ngày này thật sự quá lâu rồi. Từ nay về sau, cậu sẽ không cần giữ mái tóc dài, không cần lại bị nuôi dưỡng như con gái, cũng có thể theo đuổi người mình thích rồi.
Viên Chỉ Hề ăn bánh ga tô, vừa nhìn về phía Từ Du bên cạnh, cũng không biết có phải bánh quá ngọt hay không, chỉ cảm thấy cả người giống như ngâm trong mật đường, sinh nhật năm nay so với tất cả sinh nhật trước kia đều vui vẻ, ngọt ngào hơn.
Từ Dung Hoa và Viên Chỉ Yên để ý hành động của hai người, thỉnh thoảng cười, thầm hiểu, không nói gì.
Sau khi ăn xong, Từ Dung Hoa và Viên Chỉ Yên mượn cớ ra ngoài tản bộ, cố ý nhường không gian lại cho Viên Chỉ Hề và Từ Du, Từ Du có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ hai người này có phải làm quá lộ liễu rồi hay không!
“Thấy cậu tối nay cười vui vẻ như vậy, rất hài lòng với bữa cơm này đúng không?” Từ Du dọn bàn, Viên Chỉ Hề cũng xắn tay vào giúp. Chén đĩa gì đó cũng không cần quan tâm, đến giờ sẽ có người của nhà hàng lấy về, bọn họ chỉ cần xử lý rác là được rồi.
Viên Chỉ Hề nói: “Đương nhiên là rất hài lòng, đây là sinh nhật đầu tiên của em ở bên ngoài, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa là trải qua cùng với mọi người.” Viên Chỉ Hề vốn định nói là trải qua cùng với chị, lại cảm thấy quá mờ ám nên thôi, “Chị đừng dọn nữa, cổ tay chị vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu.”
“Đã khỏe nhiều lắm rồi, chỉ để lại hai vết sẹo thôi. Em xem, em xem, có phải xấu lắm không?” Từ Du có chút oán giận, giờ nhớ lại tình cảnh lúc đó mà vẫn kinh sợ.
Lúc đó cô không bị đau tới chết thật sự là rất may mắn.
Viên Chỉ Hề cầm tay cô, ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, trong lòng hai người đồng thời dâng lên một cảm xúc khác thường.
“Không xấu, vẫn rất đẹp. Nhưng mà sau này nhất định sẽ không có vết sẹo như này nữa, em bảo đảm.” Viên Chỉ Hề nhìn thật sâu vào hai mắt Từ Du, Từ Du bị cậu nhìn nên có chút ngượng ngùng, vội vàng rụt tay lại.
“Chị chỉ lo lắng Kỳ Tễ vẫn sẽ đến nữa, chị chỉ hy vọng máu anh ta rút đi đủ để cứu Kỳ Trạch sống lại.”
Từ Du hận Kỳ Tễ, nhưng bọn họ cũng không phải đối thủ của Kỳ Tễ, chỉ có thể cầu nguyện như vậy. Chỉ cần Kỳ Trạch sống lại rồi, Kỳ Tễ sẽ không tìm đến cô gây phiền toái nữa.
Hai người lại không ngờ rằng chính là ngay hôm Kỳ Tễ mang Kỳ Trạch tới thủ đô, Kỳ Trạch liền tỉnh lại.
Lúc đó Kỳ Tễ đang trông chừng ở bên giường, cầm khăn mặt lau hai tay Kỳ Trạch, đang lau thì cảm thấy ngón tay Kỳ Trạch cử động, Kỳ Tễ lập tức giật mình, khẽ gọi Kỳ Trạch một tiếng.
Lông mi Kỳ Trạch run run, sau một lúc thì mở hai mắt. Giây phút đó, Kỳ Tễ giống như nghe thấy tiếng hoa nở: Kỳ Trạch ngủ say hơn hai ngàn năm cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi!
“Tiểu Trạch, em, em thật sự tỉnh rồi? Nhìn anh, anh là anh trai em đây, anh là Kỳ Tễ…” Giọng Kỳ Tễ run run, anh ta cũng không dự đoán được bản thân sẽ thất thố đến mức này, anh ta chờ giờ phút này đã hơn hai ngàn năm rồi, không ai có thể hiểu được cảm nhận của anh ta!
Vui vẻ, kinh ngạc, phấn khởi đều đã không thể biểu đạt được tâm tình của anh ta, thậm chí anh ta muốn lập tức thông báo với mọi người, để mọi người cùng chia sẻ với anh ta tin tức này!
Hai mắt Kỳ Tễ mông lung, phát hiện Kỳ Trạch đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, lập tức hiểu được gì đó.
Anh ta sờ sờ đầu, giải thích: “Hiện giờ đã là hơn hai ngàn năm sau, người của thời đại này đều ăn mặc như vậy, nhưng anh thật sự là anh trai Kỳ Tễ của em. Tiểu Trạch, em còn nhớ tên mình không? Em tên Kỳ Trạch.”
Anh ta muốn kiểm tra đầu Kỳ Trạch, cũng không ngờ đối phương lại nghiêng đầu tránh đi, trong ánh mắt còn lộ ra một chút không hài lòng.
Kỳ Tễ ngây ra, cứ cảm thấy biểu hiện của Kỳ Trạch rất khác thường, nhưng anh ta cũng không để tâm lắm, chỉ cho rằng bởi vì Kỳ Trạch ngủ quá lâu, không quen lắm với sự tồn tại của mình.
Anh ta lại mỉm cười, nói: “Không phải là em đang trách cứ anh trai đến giờ mới cứu em sống lại chứ, anh không có cách nào, đợi hơn hai ngàn năm mới đợi được máu độc của nhà họ Từ hoàn toàn tinh lọc sạch sẽ. Hiện giờ trong thân thể của em còn có máu của con cháu nhà họ Từ cho nên mới tỉnh lại. Tiểu Trạch, em yên tâm, về sau anh sẽ không bao giờ để em bị thương tổn nữa, Từ Phúc đã sớm chết rồi, chúng ta không cần sợ ông ta nữa.”
Ánh mắt Kỳ Trạch sâu lắng, giống như muốn mở miệng nói chuyện, chỉ là thử mấy lần đều chỉ có thể phát ra mấy từ đơn giản “ê, ô, a”.
Kỳ Tễ nói: “Anh biết em có rất nhiều lời muốn nói, nhưng em thời gian dài không nói chuyện, phải chậm rãi hồi phục mới được. Nào, anh giúp em đứng lên.”
Anh ta đỡ Kỳ Trạch, lần này Kỳ Trạch không từ chối, Kỳ Tễ vui vẻ, thầm nghĩ vừa rồi quả nhiên chỉ là đột nhiên tỉnh lại nên chưa quen. Kỳ Trạch vẫn là Kỳ Trạch trước kia, là em trai ngoan của anh ta.
Mặt Kỳ Trạch không chút thay đổi, ngồi ở đầu giường, ánh mắt tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh, thế giới hơn hai ngàn năm sau với cậu mà nói vô cùng mới mẻ. Kỳ Tễ thấy cậu có hứng thú, liền nói với cậu tên và công dụng của những thứ này, lại phổ cập một chút tri thức thời đại này.
Kỳ Trạch nghe đến không có giai cấp, người người bình đẳng thì không khỏi nhíu mày một cái. Kỳ Tễ từ vẻ mặt của cậu thì phán đoán ra hình như Kỳ Trạch cũng không thích xã hội hiện tại, nhưng đối với phát minh công nghệ cao thời đại này cảm thấy vô cùng hứng thú.
Kỳ Tễ có chút bất ngờ, rõ ràng Kỳ Trạch trước kia đều hy vọng người người bình đẳng, không có cuộc sống áp bức, sao hiện giờ trái lại… Có lẽ là Kỳ Trạch cảm thấy được thay đổi quá nhanh, không thể thích ứng? Kỳ Tễ tự tìm lý do như vậy cho Kỳ Trạch.
Kỳ Tễ còn phát hiện Kỳ Trạch hiện giờ rất hiếu thắng, mỗi ngày đều phải kiên trì tập đi mấy giờ, hơn nữa tình nguyện chống gậy cũng không muốn anh ta dìu. Kỳ Tễ cho rằng đây là do lòng tự trọng của Kỳ Trạch đang nổi lên, nhưng anh ta có thể cảm nhận được, Kỳ Trạch và anh ta không hề thân thiết giống như trước nữa.