ầng hầm có hai tầng, anh Bắc Thanh, bọn họ ở tầng nào?” Viên Chỉ Hề không thông thạo cấu tạo của tầng hầm.
“Tầng hầm thứ hai, cậu đi theo tôi là được.” Trong lúc nói chuyện, thang máy đã tới nơi, nhanh chóng mở ra.
Hai người dõng dạc bước ra, Bắc Thanh lại lấy đồ vật chặn ở cửa thang máy, làm cho nó không thể đóng lại, như vậy thang máy sẽ không đi lên nữa.
“Đi thôi.” Bắc Thanh khẽ nhướng mày, anh cũng không muốn thang máy đưa mấy vệ sĩ ở trên xuống. Anh đã sớm xem qua cấu tạo nơi này, chỉ có cái thang máy này đi thông xuống tầng hầm, chặn lại thang máy thì những người khác tuyệt đối sẽ không thể xuống được.
Viên Chỉ Hề lập tức cảm thấy đưa Bắc Thanh xuống là quyết định đúng đắn, nếu là cậu và Viên Chỉ Yên xuống đây, chắc chắn không thể nghĩ được tới mức này.
Đường đi dưới tầng hầm cũng không phức tạp, chỉ là có quá nhiều phòng, hai người đi dọc theo hành lang tới trước, phát hiện trên vách tường hai bên cứ cách một khoảng sẽ thắp một ngọn đèn, khiến cả tầng hầm đều sáng rực.
“Đi bên này.” Cuối cùng tới một ngã rẽ, Bắc Thanh dựa vào nhắc nhở trên máy tính, cùng Viên Chỉ Hề đi sang bên trái, chưa đến nửa phút, hai người dừng lại trước một cánh cửa kỳ lạ. “Không xong rồi, chỗ này cần xác thực vân tay.”
Viên Chỉ Hề hừ cười một tiếng: “Xác thực vân tay cái gì? Chỉ cần có cửa thì không chặn được bước chân của Viên Chỉ Hề!”
Tiếp đó, một cước bay lên đạp về phía cửa phòng, phát ra một tiếng vang trầm.
“Ui ui ui…” Viên Chỉ Hề bỗng nhiên nhe răng kêu một tiếng, cửa phòng không hề sứt mẻ, cũng không có một chút dấu hiệu sắp mở ra.
Bắc Thanh quả thật dở khóc dở cười, tên nhóc này cuối cùng cũng gặp được ải khó không qua được: “Xem ra cái cửa này chặn được bước chân của cậu rồi.”
Viên Chỉ Hề liếc anh một cái, xoa xoa mắt cá chân, nói: “Cơ bản là vừa rồi em chưa dùng hết sức.”
Lại một tiếng vang trầm, Từ Du bị giật mình, khôi phục được chút ý thức, cô mở hai mắt mờ sương, trước mắt vẫn là một khoảng trắng xóa, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt. Toàn thân cô đã tê dại, chỉ có thể cảm thấy được từng đợt rét run, Kỳ Tễ đã đổi một túi khác để lấy máu của cô, cô không biết mình đã mất bao nhiêu máu rồi…
“Đùng!” Lại là một tiếng vang.
“Động đất sao?” Từ Du khẽ thốt ra mấy chữ. Nhưng mà hình như động đất không phải có tiếng vang như vậy.
Kỳ Tễ nhìn thoáng qua cửa phòng, vô tình nói: “Là đồng bọn của cô tới cứu cô. Bọn họ muốn đá văng cửa của tôi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
“Viên Chỉ Hề…” Hai mắt Từ Du phát sáng, bọn họ cuối cùng cũng tìm tới đây rồi? Giờ phút này cô đột nhiên dâng lên khát khao muốn sống, cô không muốn chết! Không muốn chết ở trong này! Đám Viên Chỉ Hề đã đến đây, bọn họ chắc chắn có thể cứu cô ra ngoài!
Chờ đã, cô không thể cứ trông chờ vào người khác được, cô cũng phải học cách tự cứu lấy mình.
Thế nhưng hai tay bị trói sau lưng ghế, muốn cử động cũng chẳng có cách nào, muốn tự cứu mình thật sự vô cùng khó khăn. Kỳ Tễ dùng dây thừng trong leo núi để trói cô, tay chân và cả người đều bị trói chặt, việc duy nhất cô có thể làm, đại khái là ngã ra đất cùng với chiếc ghế.
Nhìn thoáng qua túi máu bên cạnh, lượng máu trong đó đã đến hai trăm mililit, cô hạ quyết tâm, cho dù chết cũng không muốn tiếp tục làm kho máu cho Kỳ Tễ!
Ngoài cửa lại vang lên một tiếng trầm đục, Từ Du cũng cùng lúc hành động, dùng sức xoay người liền khiến cả người và ghế ngã xuống đất. Chiếc kim lấy máu văng ra, máu ở cổ tay cô lập tức phun ra đầy tay.
“Cô làm cái gì vậy?” Kỳ Tễ kinh sợ, không ngờ đến lúc này rồi mà Từ Du vẫn còn dám phản kháng, đặc biệt là nhìn thấy kim bị văng ra, không thể tiếp tục lấy máu, chân mày liền hiện ra vẻ tức giận.
Kỳ Tễ một tay dựng cả người và ghế lên, tát hai cái lên mặt Từ Du khiến cô ngẩn ngơ. Cô vốn đã mất máu quá nhiều, sức lực không đủ, trước mắt biến thành màu đen, lúc này lại bị đánh, suýt nữa thì ngất đi, dựa vào nghị lực kiên cường mới cố gắng chống đỡ được.
Hai gò má chậm rãi sưng đỏ lên, Từ Du đã đau đến chết lặng, khóe môi cũng tràn ra một tia máu, có thể thấy sức lực Kỳ Tễ lớn tới mức nào.
“Ha ha… Kỳ Tễ, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi, chỉ có thể ức hiếp một người phụ nữ như tôi, có bản lĩnh thì đối đầu trực tiếp với Viên Chỉ Hề đi. Anh trốn ở đây y như con rùa rụt đầu, ngay cả tôi cũng khinh thường anh… A…”
Cô phát ra một tiếng rên nhẹ, Kỳ Tễ lại không chút quan tâm, cắm lại kim tiêm vào cổ tay còn lại của cô, tiếp tục lấy máu.
Từ Du không ngừng vùng vẫy, muốn lật ghế lần nữa, lần này Kỳ Tễ đã có chuẩn bị, một mực dùng cả người cố định ghế.
“Đừng có nghĩ tới việc bày trò nữa, nếu không cô sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi!” Kỳ Tễ hung hăng cảnh cáo một câu, thế nhưng lại chẳng có tác dụng gì với Từ Du.
“Chết nhanh hơn? Dù sao cũng đều là chết, sớm một chút, muộn một chút thì có gì khác nhau? Nhưng mà có thể gây cho anh một chút phiền toái, tôi lại rất thích thú.” Từ Du bỗng nhiên dùng khuỷu tay thúc vào bụng Kỳ Tễ, Kỳ Tễ đột nhiên tránh được.
“Xem ra là trói cô chưa đủ chặt.” Sắc mặt Kỳ Tễ cực kỳ hung tợn, việc rút máu đã tới thời điểm cuối cùng, anh ta không muốn có thêm rắc rối gì.
Vốn định để Từ Du chết nhẹ nhàng một chút, hiện giờ xem ra đã không cần nữa.
Anh ta xoay người lấy một cái hộp ở trên bàn, mở ra, bên trong bày hơn mười con dao giải phẫu. Kỳ Tễ lấy ra hai con dao giải phẫu, tiến tới trước ánh mắt đầy sợ hãi của Từ Du.
“Anh, anh, anh… Dừng tay, dừng tay…” Từ Du không ngờ Kỳ Tễ lại điên cuồng như vậy, liên tục cầu xin, nói: “Như vậy sẽ lãng phí rất nhiều máu, không phải anh muốn cứu em trai anh sao? Không sợ không đủ máu sao?”
Dù cô không sợ thế nào đi nữa cũng không hy vọng trên người bị thứ đồ chơi kia cắm vào, chắc chắn sẽ đau đến chết!
Giọng Kỳ Tễ lạnh lùng, nói: “Hiện giờ mới xin tha đã quá muộn rồi. Từ Du, cô đã không nghe lời thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói xong, một dao liền ghim vào cổ tay Từ Du, cắm chặt vào ghế, Từ Du kêu lên thảm thiết, đau đến mức cắn nát môi dưới. Không biết có phải là vì mất máu quá nhiều hay không mà còn chẳng có sức chảy nước mắt. Mất quá nhiều máu và đau đớn cuối cùng khiến cô ngất đi.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Kỳ Tễ lo lắng cô tỉnh lại sẽ tiếp tục phá rối, cầm một con dao giải phẫu khác lên, định cắm vào cổ tay bên kia của cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi anh ta sắp hạ dao xuống, cửa phòng lại phát ra một tiếng vang, rầm một cái lập tức đổ xuống.
Nháy mắt, một bóng người liền lao vào, Kỳ Tễ không dám khinh thường, lập tức xoay người nghênh đón.
“Tới nhanh đấy.”
“Thả Từ Du ra!”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Viên Chỉ Hề nhìn thấy Từ Du hai má sưng đỏ bị trói trên ghế đã bất tỉnh nhân sự, đáy lòng lập tức vô cùng đau đớn, lúc nhìn thấy dao phẫu thuật trên cổ tay cùng vệt máu kia, ngọn lửa giận dữ càng bùng lên dữ dội, hận không thể xé xác Kỳ Tễ thành trăm ngàn mảnh!
Kỳ Tễ ngắm nghía dao phẫu thuật trong tay, nhếch chân mày, nói: “Muốn cứu người? Trừ phi bước qua xác tôi.”
“Vậy thì ngươi đi chết đi!” Sắc mặt Viên Chỉ Hề nhăn lại, rút dao ngắn từ bên hông ra vọt tới.
Bắc Thanh đẩy mắt kính, lúc này mới lén vào phòng, giải cứu Từ Du đã hôn mê.