ắc mặt Từ Du thay đổi, sở dĩ bọn họ lựa chọn kế hoạch mạo hiểm như vậy là vì biết Kỳ Tễ có một căn biệt thự ở đây, hơn nữa cũng biết cụ thể là căn nào. Nhưng hiện giờ, căn biệt thự này rõ ràng không phải căn mà bọn họ biết kia, cô lại bị tịch thu di động và máy định vị, chẳng trách mấy người Viên Chỉ Hề đến giờ vẫn chưa tìm đến.
Bỗng nhiên Từ Vân Tưởng nói: “Du Du, sáng nay bọn họ mới đưa bà đến nơi này, trước đó ở một căn phòng khác.”
Việc này càng thêm xác nhận suy đoán của Từ Du, chỉ sợ tối hôm qua bà cố ngoại đã được sắp xếp trong căn biệt thự mà bọn họ biết kia.
Kỳ Tễ quả nhiên vô cùng kín kẽ, quá cẩn thận.
“Vậy thì, đi theo tôi đi.” Kỳ Tễ đứng dậy, nhìn Từ Du.
Từ Du vẫn không nhúc nhích, ôm chặt cánh tay Từ Vân Tưởng, không muốn đi đâu cả!
“Đừng ép tôi ra tay, cũng đã đến bước này rồi, cô sẽ không khờ dại nghĩ rằng có thể chạy thoát chứ?” Kỳ Tễ đi từng bước một tới gần Từ Du, Từ Du lại rụt người lại, muốn lui nhưng không thể lui.
“Cậu đừng động đến Du Du! Cần máu phải không? Vậy cậu cứ rút cạn máu của bà lão tôi đi! Tôi và Du Du chỉ cách bốn đời, trong máu cũng không có bao nhiêu độc tố kia.” Từ Vân Tưởng che Từ Du ở phía sau, hốc mắt Từ Du lập tức nóng lên. Đã đến giờ phút này rồi, bà cố ngoại vẫn che chở cô, rõ ràng nên là cô che chở cho bà cố ngoại mới đúng.
Kỳ Tễ cũng không thèm nhìn Từ Vân Tưởng, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Du, nói: “Cô ích kỷ như vậy sao, tình nguyện để cho một bà lão chịu chết thay cô?”
Từ Du giận dữ nói: “Tôi ích kỷ? Rốt cuộc là ai ích kỷ?! Anh vì một người đã chết hơn hai ngàn năm mà giết hại một người vô tội! Kỳ Tễ, anh mới là người ích kỷ nhất, sao năm đó Từ Phúc không giết chết anh chứ!”
Từ Du quả thật giận hết chỗ nói, không ngờ Kỳ Tễ muốn cô chết, cô lại còn chủ động đưa tới cửa?
“Người vô tội? Có lẽ vậy, nhưng mà liên quan tới tôi? Tôi chỉ biết máu của cô có thể cứu sống Kỳ Trạch, vậy là đủ rồi.” Kỳ Tễ dễ dàng đẩy Từ Vân Tưởng ra, nắm lấy cánh tay Từ Du, xách cô lên.
Từ Du muốn đánh trả, nhưng cô cơ bản không phải đối thủ của Kỳ Tễ, chút võ công mèo cào này của cô đối phó người thường còn tạm được, nhưng trong mắt Kỳ Tễ thì chẳng khác nào như trò trẻ con. Kỳ Tễ dễ dàng khống chế Từ Du, lại cho người trông chừng Từ Vân Tưởng, dẫn Từ Du đi xuống thang máy.
“Kỳ Tễ, anh sẽ không được chết tử tế, buông ra! Anh đúng là coi mạng người như cỏ rác! Anh giết tôi, anh cũng sẽ phải ngồi tù!” Từ Du lớn tiếng mắng, ý đồ truyền tiếng động ra ngoài biệt thự, nhưng cuối cùng vẫn phí công vô ích.
Kỳ Tễ chỉ nghe cô không ngừng mắng chửi, thỉnh thoảng nhìn cô một cái với vẻ dò xét, mặt còn mang nét cười.
“Anh biến thái à, thích bị tôi mắng như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay có chết tôi cũng sẽ kéo theo anh. Kỳ Tễ, anh sẽ không đạt được mục đích, em trai anh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, anh đừng mơ tưởng nữa! Loại người cùng hung cực ác như anh sẽ không được sống tử tế! Anh có biết vì sao ông trời để anh sống nhiều năm như vậy không? Chính là vì trừng phạt anh, để anh cô độc cả đời! Anh hiện giờ quay đầu còn kịp, chỉ cần anh thả tôi ra, về sau chắc chắn sẽ được báo đáp…”
“Phụt…” Từ Du hùng hùng hổ hổ bị một tiếng phì cười cắt ngang, lập tức càng thêm tức giận, cũng xác định tên này chắc chắn là một tên biến thái thích bị ngược đãi.
Ra khỏi thang máy, cuối cùng Kỳ Tễ mở miệng: “Thả cô sẽ được báo đáp? Tôi tin mới lạ đấy. Không phải cô nói tôi cùng hung cực ác sao? Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần phải kiêng dè gì nữa, ác thêm một chút cũng chẳng sao.”
“Thí chủ, bỏ đao đồ tể, lập tức thành Phật, anh đừng cứ u mê không chịu tỉnh ngộ nữa!” Từ Du quả thật sắp phát điên rồi.
Kỳ Tễ đã đưa cô đi tới tầng hầm, điều khiến cô bất ngờ chính là tầng hầm này lại vô cùng rộng lớn, giống như diện tích không chỉ bằng với diện tích của biệt thự bên trên.
Tầng hầm trang trí đơn giản, thuần một màu trắng, cách mỗi khoảng trên vách tường sẽ treo một ngọn đèn phát ra ánh sáng trắng. Rõ ràng là nơi sáng như ban ngày lại mang đến cho Từ Du cảm giác vô cùng không tốt, cứ cảm thấy từng đợt gió lạnh.
“Sợ rồi?” Kỳ Tễ cứ như cảm nhận được suy nghĩ của cô, hỏi một câu.
Từ Du ưỡn ngực: “Ai sợ chứ? Nực cười!”
“Không sợ thì tốt.”
Kỳ Tễ dừng bước trước một căn phòng, ngón tay phải ấn lên nút quét vân tay một cái, cửa liền mở ra. Phòng rất lớn, vẫn thuần một màu trắng, bên trong còn thoang thoảng truyền đến mùi thuốc khử trùng, thì ra bên trong để rất nhiều đồ dùng chữa bệnh.
“Đi.” Kỳ Tễ đẩy Từ Du đi vào, lập tức khóa cửa phòng.
Cuối cùng Từ Du cũng được tự do, nhưng phát hiện không có chỗ có thể trốn, trong phòng chỉ có một lối ra, hơn nữa phải có vân tay của Kỳ Tễ mới mở được cửa. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Từ Du lạnh run cả người, hơi thở ra cũng biến thành khói trắng.
Kỳ Tễ cũng không sợ cô trốn, đi thẳng tới chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, trên đó có một người đàn ông đang nằm, một người đàn ông có dung mạo giống Kỳ Tễ như đúc.
“Là Kỳ Trạch?” Từ Du hít vào một hơi, không thể tin người đã chết hơn hai ngàn năm vẫn có thể được giữ gìn hoàn hảo như vậy. Cô đi đến gần vài bước, phát hiện dung mạo Kỳ Trạch tuy rằng giống Kỳ Tễ như đúc, mái tóc đen thật dài, trên người mặc một cái áo dài màu trắng.
Nhưng sắc mặt cậu ta không có chút máu, dáng vẻ tĩnh lặng giống như một bức tranh.
Từ Du không cảm thấy sợ hãi, trái lại còn tò mò, chẳng lẽ Kỳ Trạch thật sự vẫn chưa chết? Việc này chẳng phải quá kỳ quái rồi sao.
Kỳ Tễ nhẹ nhàng xoa mặt Kỳ Trạch, dịu dàng nói: “Tiểu Trạch, anh đã tìm được người có thể cứu em sống lại, em chờ một chút, anh lập tức sẽ làm cho em tỉnh lại.”
Anh ta nhìn về phía Từ Du, Từ Du lập tức lui về sau mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chẳng lẽ hôm nay cô thật sự phải chết ở đây? Không, cô không muốn chết, cô không muốn chết!
“Cầu xin anh thả tôi đi đi, anh Kỳ, tôi gọi anh là ngài Kỳ được không?” Từ Du lui từng bước một về phía sau, mãi đến khi lưng đụng phải vách tường, đáy lòng lập tức trở nên lạnh giá.
“Thật xin lỗi, giữa Kỳ Trạch và cô, tôi chỉ có thể lựa chọn Kỳ Trạch.” Kỳ Tễ gỡ dụng cụ y tế từ trên kệ bên cạnh, thản nhiên nói: “Kỳ Trạch có nhóm máu A, tôi đã từng điều tra tư liệu của cô, cô cũng có nhóm máu A.”
Anh ta vừa nói, vừa đùa nghịch ống dẫn máu, thấy Từ Du đã lui tới góc tường rồi.
“Đừng sợ, chỉ là lấy máu mà thôi, sẽ không đau.” Kỳ Tễ chẳng mảy may bận tâm mà kéo Từ Du sang, sau đó lấy dây thừng trói cô lại trên ghế, lúc này mới bắt đầu ra tay lấy máu.
Từ Du đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giọng nói đã mang theo cầu xin: “Anh cần máu của tôi, tôi cũng có thể cho, nhưng có thể đừng một lúc lấy quá nhiều không? Chúng ta từ từ làm không được sao? Nếu em trai anh tỉnh lại, biết được giết người mới có thể khiến cho anh ta tỉnh lại, anh ta cũng sẽ không vui…”
“Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, để lỡ lần này thì không thể có lần sau nữa, Viên Chỉ Hề và Bắc Thanh cũng không dễ đối phó.”
“Không đâu không đâu, tôi sẽ khuyên bảo bọn họ…”
“Tôi khuyên cô nên tiết kiệm sức lực đi, nói không chừng có thể sống lâu hơn vài phút.”
“Anh…” Từ Du tức muốn chết, phát hiện trong túi truyền máu đã có chừng bốn trăm mililit, cô cũng bắt đầu thấy choáng váng.