Cửa Tiệm Trường Sinh Truyện Full

Chương 110: Thuật luyện máu

Từ Phúc vỗ vỗ vai Kỳ Tễ, khen ngợi: “Vi sư cũng nghĩ như vậy, chờ chốc nữa ta sẽ nói với Sử Tiền Trì một tiếng, bảo ông ta buổi tối sắp xếp thêm hai đội binh lính tuần tra. Chúng ta vất vả lắm mới tới được nơi này, hy vọng tất cả mọi người có thể sống thật tốt.”

Kỳ Tễ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nói: “Sư phụ thật sự là suy nghĩ chu đáo cho mọi người, vậy đồ nhi lui xuống trước.”

“Đi đi, cùng Kỳ Trạch chuyên tâm nghiên cứu thật kỹ sách ta giao cho các con.”

“Vâng, sư phụ.”

Kỳ Tễ cáo từ rời đi, mũi lại khẽ giật một cái, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Sau khi ra ngoài, đến chỗ không người thì Kỳ Trạch mới nhỏ giọng hỏi: “Ca, hình như ca có tâm sự? Còn đang lo lắng cho những người bị mất tích sao?”

Kỳ Tễ nói: “Đệ không thấy kỳ lạ lắm sao? Mấy ngày nay đã liên tục mất tích tám người, bốn nam, bốn nữ, hơn nữa mỗi tối đều một người. Đệ thật sự cảm thấy là do thú hoang làm sao?”

“Cũng không kỳ lạ mà, thú hoang đói bụng thì mỗi tối ăn một người thôi.”

“Không, ta cảm thấy có thể là do con người làm.” Kỳ Tễ hơi nhíu mày, hỏi: “Vừa rồi ở chỗ sư phụ, đệ có ngửi thấy mùi máu không?”

“Không mà.” Kỳ Trạch sợ hãi, hạ thấp giọng: “Ca nghi ngờ là sư phụ làm? Nhưng gần đây sư phụ đang luyện chế thuốc trường sinh bất tử, căn bản là chưa từng bước ra khỏi phòng luyện đan. Hơn nữa sư phụ tốt như vậy, không giống như người sẽ lén lút làm ra việc này.”

Kỳ Tễ nói: “Ca cũng không muốn nghi ngờ sư phụ, nhưng ca thật sự ngửi thấy mùi máu, điều này rất không bình thường. Huống hồ… Tuy rằng sư phụ đối với chúng ta rất tốt, nhưng tính tình bên trong rất điên cuồng, từ việc ông ta có gan cướp lấy máu rồng và phượng, thoát ly khỏi chính sách tàn bạo của bệ hạ là có thể thấy. Nếu như, ca nói là nếu như…”

Kỳ Trạch trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời lại cảm thấy lời anh trai nói có lý, quả thật sư phụ rất điên cuồng.

“Nếu như cái gì?”

“Nếu thuốc trường sinh bất tử mà sư phụ luyện chế cần máu người thì sao?” Kỳ Tễ nói ra suy đoán này, bản thân cũng cảm thấy đáng sợ. Có lẽ những người mất tích kia đều đã bị sư phụ bắt đi, lấy máu để chế thuốc rồi, “Trước kia cho dù là luyện chế đan dược gì, sư phụ đều sẽ bảo chúng ta quan sát, thậm chí trông coi lò luyện đan, nhưng lần này thái độ khác thường, căn bản không cho chúng ta tùy tiện tới gần phòng luyện đan.”

Kỳ Trạch kinh sợ, sư phụ thật sự sẽ làm ra việc này ư? Đây, đây chính là giết người, sư phụ cậu…

“Có lẽ là phương pháp điều chế thuốc trường sinh bất tử quá quý giá, cho nên sư phụ mới không muốn cho chúng ta biết.”

Kỳ Tễ lắc lắc đầu, cảm thấy em trai đôi khi thật quá ngây thơ, có điều như vậy cũng không có gì không tốt, chỉ cần sống vui vẻ là được.

“Chúng ta là hai đồ đệ duy nhất của sư phụ, trên đời này chúng ta và ông ta là gần gũi nhất, nếu ngay cả chúng ta mà sư phụ cũng không nói, nhưng vị Sử Tiền Trì kia lại thường xuyên tới phòng luyện đan, đệ thật sự không cảm thấy trái với lẽ thường sao?”

“Có lẽ, có lẽ…” Kỳ Trạch gãi gãi đầu, thật sự là không biết nên nói gì nữa, nhưng mà bảo cậu chấp nhận sự thật rằng sư phụ là người xấu như vậy là điều vô cùng khó khăn, “Tóm lại hiện giờ chúng ta không có chứng cứ, ca, tạm thời đừng định tội sư phụ có được không?”

“Ừm, ca cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Đêm nay chúng ta lén đi xem xem thế nào?”

“Được.”

***

Đêm khuya thanh vắng, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch mặc bộ đồ đen, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên Sử Tiền Trì đã tăng thêm hai đội tuần tra, hai anh em thật vất vả mới tránh khỏi binh lính, vô cùng cẩn thận đi về phía phòng luyện đan.

Ai ngờ vừa ngoặt qua một ngã rẻ liền nhìn thấy bốn người đàn ông nâng một vật nặng màu đen đi tới, điều càng khiến cho hai anh em để ý chính là, kẻ đi ngay phía trước chính là Sử Tiền Trì.

“Nhanh một chút, đừng để bị phát hiện, đêm nay ta đã tăng thêm hai đội tuần tra, lát nữa thôi là bọn họ sẽ đi tới.” Sử Tiền Trì vừa nhỏ giọng thúc giục bốn người nọ, vừa đi nhanh về phía trước.

“Ưm…” Bỗng nhiên một âm thanh lanh lảnh mơ hồ vang lên, Kỳ Tễ nhíu mày. Đây tuyệt đối không phải là âm thanh mà Sử Tiền Trì và bốn người đàn ông kia phát ra.

Ánh mắt cậu lập tức chuyển qua vật nặng màu đen, nhìn một cái mới phát hiện ra thứ đó có hình dạng con người. Kỳ Tễ bỗng dưng hiểu được gì đó, chờ mấy người kia đi xa liền kéo Kỳ Trạch ra khỏi bóng tối.

“Ca, bọn họ cũng đi về phía phòng luyện đan, chẳng lẽ ca đoán đúng rồi?” Kỳ Trạch cũng không phải ngu ngốc, tình huống này cùng với lời anh trai nói hoàn toàn trùng khớp, cậu muốn phủ nhận cũng không được.

Hai anh em cũng không ngờ nhanh như vậy đã đụng phải cảnh tượng này.

“Trước tiên đi xem xem thế nào rồi nói.” Kỳ Tễ nhanh chóng bình tĩnh lại, lặng lẽ bám theo đám người Sử Tiền Trì.

Sử Tiền Trì đầu tiên là gõ theo tiết tấu lên cửa phòng luyện đan mấy cái, cửa phòng nhanh chóng mở ra, Sử Tiền Trì liền ra lệnh cho bốn người nâng vật nặng đi vào. Kỳ Tễ và Kỳ Trạch muốn đến gần một chút để nhìn, chỉ tiếc cửa phòng đã đóng lại, che chắn hết mọi tầm nhìn.

Hai anh em cũng không đi ngay mà vẫn luôn núp trong chỗ tối gần đó để trông chừng, binh lính tuần tra ở gần đó qua lại mấy vòng cũng không phát hiện ra bọn họ. Hai anh em vẫn luôn đề cao cảnh giác, bởi vậy cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng lâu, cũng không biết rốt cuộc đã ở đó bao lâu, cửa phòng luyện đan bỗng nhiên mở ra!

Hai người lập tức ngẩn ra, chỉ thấy Sử Tiền Trì lại dẫn bốn người kia đi ra, lúc này bốn người vẫn nâng một vật màu đen, chỉ có điều nhìn qua thì nhẹ hơn một chút… Đương nhiên, Kỳ Tễ cảm thấy có thể là bản thân bị ảo giác.

Cửa phòng luyện đan lại nhanh chóng đóng lại, hai anh em không để ý tới nữa mà tiếp tục theo dõi đám người Sử Tiền Trì. Đi theo mãi một lúc lâu liền phát hiện đám người này đi ra sau núi, đi chừng một cây số mới dừng lại, sau đó bắt đầu đào hố. Hố không quá sâu, cũng chỉ chừng một thước, sau đó quăng vật nặng màu đen kia xuống rồi lấp lại.

Sau khi chôn xong, mấy người lại làm động tác vái lạy rồi nhanh chóng rời khỏi.

Đợi cho xung quanh không còn ai nữa, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch mới đào cái hố kia lên, đào vật nặng màu đen kia ra.

“Ca… Thật sự phải mở ra xem sao?” Giọng Kỳ Trạch trở nên run rẩy, đến lúc này cậu cũng đã biết bên trong đó là cái gì rồi.

“Xem.” Kỳ Tễ xốc miếng vải đen lên một cái, thứ bên trong lập tức lộ ra, Kỳ Trạch sợ hãi kêu oai oái.

Đó là một cái xác nữ, chỉ có điều toàn thân từ trên xuống dưới đều khô quắt, không còn chút máu, chỉ có một lớp da bọc xương. Quần áo vốn rất vừa vặn hiện giờ giống như váy áo khoác rộng thùng thình bọc lên người, trồi ra một khoảng trống rỗng, vô cùng đáng sợ.

Hai người đã không nhận ra là thi thể của ai, trên thực tế, Kỳ Trạch chỉ liếc mắt nhìn một cái liền sợ tới mức cách xa cái xác nữ, chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo.

Kỳ Tễ lại kiểm tra trên dưới cái xác một chút, cuối cùng phát hiện trên cổ tay, cổ chân đều có miệng vết thương và vết máu, rất hiển nhiên, máu tươi chính là chảy ra từ đây.

“Ca, ca đừng nhìn nữa, chúng ta mau chôn lại đi.” Sắc mặt Kỳ Trạch trắng bệch, thật sự không có can đảm liếc nhìn thêm một cái, ngay cả nói chuyện cũng quay lưng về phía Kỳ Tễ.

“Được.” Kỳ Tễ đáp lại một tiếng, che lại miếng vải đen, hai anh em cùng nhau hợp sức lấp đất lên.

Trên đường trở về, vẻ mặt Kỳ Trạch mất hồn lạc phách, ôm chặt lấy cánh tay Kỳ Tễ, còn thường xuyên quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, giống như sợ thứ kia đuổi theo.