Thật ra chỉ là một buổi tối rất bình thường, nhưng tối hôm đó, không biết vì sao nửa đêm mà Chu Cẩm đã tỉnh, sau đó phát hiện Hạ Kiệt lén lút ra ngoài. Bà không ngờ Hạ Kiệt nửa đêm lén hẹn tình nhân, trong lúc giận dữ liền muốn đuổi theo xem đến cùng.
Không ngờ Hạ Kiệt cứ đi trên đường, đi gần một giờ mới dừng lại, Chu Cẩm nhìn nhìn vị trí, phát hiện cách đó không xa chính là một trường trung học có tiếng nhất thành phố.
Hơn nửa đêm, cả con phố đều đóng cửa, chỉ có một cửa tiệm ở góc phố sáng lên ánh đèn xanh lam thăm thẳm, thoạt nhìn vô cùng rợn người. Việc khiến Chu Cẩm kinh ngạc chính là, Hạ Kiệt lại đi vào cửa tiệm sáng ánh xanh lam kia.
Chu Cẩm đến gần hơn một chút, muốn xem đến cùng, vừa nhìn liền thiếu chút bị dọa mất hồn.
Trong cửa hàng chỉ có một chàng trai trẻ tuổi mặc áo choàng dài, Hạ Kiệt dường như rất quen thuộc với chàng trai kia, trò chuyện chưa được mấy câu liền vén tay áo lên, chàng trai kia bắt đầu lấy máu của ông.
Chu Cẩm ôm ngực, cứ cảm thấy việc này rất giống với giao dịch cùng ác ma thường thấy trên ti vi.
Chàng trai kia lấy máu Hạ Kiệt xong, hai người lại nói tới tiền, hơn nữa số lượng vô cùng lớn, chỉ chốc lát sau đã thấy Hạ Kiệt vui mừng hớn hở đi ra khỏi cửa.
Chu Cẩm cũng không biết lấy can đảm từ đâu, một hơi đẩy Hạ Kiệt ngã xuống đất, tra hỏi ông ta về việc vừa rồi. Hạ Kiệt tưởng có người muốn cướp của, cứ thế đấm đá, Chu Cẩm đau đến mức khóc ngay tại chỗ.
Hạ Kiệt kéo Chu Cẩm về nhà, Chu Cẩm bị đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng vẫn kiên trì hỏi Hạ Kiệt việc vừa rồi. Hạ Kiệt thấy vô cùng phiền, chỉ kể sơ qua về việc của tiệm Trường Sinh.
“Con mụ xấu xa, đây chính là tiền ông đây bán mạng, bà đừng mơ tưởng xơ múi nửa phần!”
“Ông lại muốn đem đi đánh bạc? Đó là một triệu đó! Hạ Kiệt, có phải trước đây ông cũng từng bán tuổi thọ?” Chu Cẩm ôm lấy cánh tay Hạ Kiệt, phát hiện bên trên đã có bốn vòng tròn màu đỏ thì không khỏi vô cùng khiếp sợ.
Hạ Kiệt cười lạnh, nói: “Bà không muốn để tôi bán mạng, vậy về sau ông đây để bà đi bán mạng.”
“A...” Nghe đến đó, Chu Nhược Trăn bỗng nhiên kinh ngạc hô ra tiếng, Hạ Luân và mấy người Từ Du cũng lo lắng nhìn Chu Cẩm, bà sẽ không thật sự...
Chu Cẩm gật đầu, vén tay áo bên cánh tay trái lên, cũng có một loạt vòng tròn màu đỏ.
Mọi người nhất thời vừa sợ vừa giận, Chu Nhược Trăn lại chảy nước mắt, số vòng tròn màu đỏ kia đúng là không ít hơn so với Hạ Kiệt.
“Mẹ, tại sao mẹ không nói cho con biết? Mẹ, tại sao mẹ...” Hạ Luân ôm Chu Cẩm khóc lớn. Anh chỉ biết là tên khốn kiếp Hạ Kiệt kia thường xuyên đánh chửi mẹ mìn, lại chưa từng biết đến việc ông ta còn bắt mẹ mình đi bán tuổi thọ.
“Mẹ...” Chu Nhược Trăn lấy tay bưng miệng, giọng nói cũng khản đặc lại.
Từ Du vô cùng căm giận, Hạ Kiệt thật sự là chết chưa hết tội! Kẻ rác rưởi như vậy sống trên đời chỉ mang đến tổn thương cho người khác!
“Mười ba cái... Dì Chu, dì mất mười ba năm tuổi thọ.” Viên Chỉ Hề đếm một lượt số vòng tròn, ngây ngẩn nói.
Chu Cẩm vỗ lưng Hạ Luân, lắc đầu nói: “Thằng con ngốc, đừng nói là nói với các con, chính trước đây bản thân mẹ cũng không tin. Có lẽ là kiếp trước mẹ thiếu nợ ông ấy, nên kiếp này đến trả nợ.”
“Mẹ, đừng nói như vậy, ông ta là đồ súc sinh!” Hạ Luân lần đầu tiên mắng cha mình như vậy, người như vậy không xứng làm cha anh, không xứng làm chồng Chu Cẩm!
“Hiện giờ cũng không biết dì Chu còn bao nhiêu năm tuổi thọ.” Từ Du vừa căm giận vừa khổ sở, điều khiến cô buồn bực hơn chính là bản thân không làm gì được.
Hạ Kiệt đã chết rồi, chẳng lẽ còn muốn đánh xác sao?
“Sống được ngày nào thì hay ngày đó, các con không cần lo lắng.” Chu Cẩm trái lại nghĩ rất thoáng, hoặc có lẽ không còn cách nào khác.
Từ Du thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Dì Chu, thành phố chỗ các dì cũng có tiệm Trường Sinh? Con cứ nghĩ thủ đô mới có.”
Hơn nữa, ông chủ tiệm kia lẽ nào biết thuật phân thân? Thật sự là rất kỳ quái.
“Thật sự có tiệm Trường Sinh, nhưng dì và Hạ Kiệt chỉ đi bán tuổi thọ, những việc còn lại cũng không rõ.” Chu Cẩm lại đọc vị trí tiệm Trường Sinh lần nữa, còn nói chỉ mở lúc nửa đêm, ban ngày chỉ là một siêu thị mini bình thường.
“Chị gái, chuyện này chắc không xảy ra nhỏ lẻ, nói không chừng khắp nơi trong cả nước đều có tiệm Trường Sinh đấy.” Một câu của Viên Chỉ Hề liền khiến mọi người tràn đầy lo lắng, nếu thật sự là như vậy, vậy khắp nơi trong cả nước cũng không biết có bao nhiêu người từng bán tuổi thọ, có bao nhiêu gia đình biến thành thế này.
Mãi cho đến khi làm xong đám tang của Hạ Kiệt, Từ Du và Viên Chỉ Hề mới trở về thủ đô. Chuyến đi lần này vốn mang theo vui mừng và chờ mong, kết quả lại khiến cho bản thân đầy nghi vấn, tâm tình rất không tốt.
Chu Nhược Trăn vô cùng để ý việc của tiệm Trường Sinh, chỉ tiếc không có cách nào theo chân bọn họ để điều tra sự thật, Từ Du bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi là được, nếu ông chủ tiệm Trường Sinh có thể trả tuổi thọ lại cho các cô, cô sẽ báo Chu Nhược Trăn biết.
Chỉ có điều, việc phát trực tiếp sẽ không thể tiếp tục trong thời gian ngắn, thật sự là không có tâm tình. Hơn nữa, hôm đó có người phát trực tiếp hiện trường hôn lễ, trên internet náo loạn rất lớn, thậm chí có người hâm mộ nhận ra Chu Nhược Trăn.
“Chị gái, chị sợ không?” Trên tàu lửa, Viên Chỉ Hề một tay chống cằm, nghiêm túc nhìn Từ Du hỏi.
“Sợ cũng vô dụng, thật ra biết Hạ Kiệt là vì hết tuổi thọ mà chết, chị cũng không sợ lắm. Điều này nói rõ ông chủ tiệm Trường Sinh vô cùng tuân thủ ước hẹn.” Từ Du cảm thán xong, bỗng nhiên chọc chọc vào hai má Viên Chỉ Hề, dạy dỗ nói: “Em còn chưa lớn bằng chị đâu, lo việc của em cho tốt trước đi. Việc này có thể tra thì tra, không thể tra cũng sẽ không có ai trách em, em vốn không cần phải dính vào.”
“Chị gái nói sai rồi, bắt yêu là trách nhiệm của em.” Viên Chỉ Hề nhếch miệng cười, vô cùng tự tin nói: “Chị không cần lo lắng, dù thế nào em cũng sẽ bảo vệ chị.”
Từ Du cảm thấy ấm áp, cho dù chỉ xem như là một câu nói đùa, cô vẫn rất cảm động.
“Vậy em nói chị nghe thử, em lớn như vậy rồi từng bắt được mấy con yêu quái?”
Viên Chỉ Hề nhất thời nghẹn lời, đỏ mặt lắp bắp nói: “Em, tuy rằng em chưa từng một mình bắt yêu quái, nhưng mà từ nhỏ đã học tập về phương diện này. Em cảm thấy, chị có thể tin tưởng năng lực của em.”
Từ Du: “...” Thì ra đây là lần đầu tiên bắt yêu quái?
“Chị cũng đừng xem thường em! Em là người lợi hại nhất trong những người cùng thế hệ ở thôn nên bố em mới phái em rời núi.” Viên Chỉ Hề đáp lại ánh mắt không tin tưởng của Từ Du, cố gắng chứng minh bản thân.
“Được rồi, được rồi, được rồi, chị tin em.” Từ Du nhìn trước sau một lượt, hạ thấp giọng nói: “Em nhỏ tiếng một chút, đây là nơi công cộng, việc còn lại chúng ta trở về rồi lại thảo luận.”
Hai người trở lại thủ đô, Từ Du cũng không để Viên Chỉ Hề tới tiệm bán đồ ăn tiếp khách nữa. Tên nhóc này đứng ở cửa một tháng, kiếm lời mấy ngàn tệ, đã trả hết tiền nợ cho ông chủ béo, còn tích lũy được một ít.
Từ Du đã bàn xong với cậu, nếu có thể điều tra ra sự thật về tiệm Trường Sinh, cô chẳng những miễn phí tiền thuê nhà của cậu, còn sẽ trả lại ngọc bội.
“Cho nên, đây là toàn bộ những việc đã xảy ra tối hôm đó... Ưm, ít nhất là toàn bộ những việc đã xảy ra mà chị nhớ.” Từ Du nói gần nửa tiếng, kể lại cả vị trí sắp xếp bàn thờ Phật, kích cỡ bóng đèn màu xanh lam trong tiệm… tuy nhiên cô cảm thấy những thứ này không có tác dụng gì.