Phía Từ Du, Kỳ Tễ cũng đã bắt đầu câu chuyện của anh. Ngay từ đầu, Từ Du đã biết chuyện xưa này không tầm thường, cho nên giống như Từ Vân Tưởng, cô nghe rất chăm chú.
“Chuyện xưa phải kể từ hơn hai ngàn năm trước, tôi và em trai Kỳ Trạch sinh ra trong một gia đình rất bình thường ở thời Tần, trước năm bảy tuổi đều trải qua cuộc sống vô cùng bình thường. Cô từng học lịch sử hẳn là biết sự kiện sau khi nhà Tần thôn tính sáu nước, đúng như lịch sử ghi lại, cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn không hạnh phúc. Bước ngoặt bắt đầu vào một buổi chiều khi tôi bảy tuổi, lúc đó tôi và em trai đi theo cha lên núi săn thú, vô tình cứu được một người đàn ông. Người đàn ông kia cả người đẫm máu, đầu rối mắt đen, quần áo tả tơi, chúng tôi đều cho rằng ông ta không sống nổi, nhưng cha tôi vẫn cõng ông ta về.”
Người đàn ông kia chính là Từ Phúc, Từ Du ngay lập tức đoán được.
“Người đàn ông kia tên Từ Phúc, chúng tôi cũng không ngờ ông ta sau khi dùng thuốc do thầy thuốc kê đơn lại dần dần chuyển biến tốt.”
***
“Ân nhân, mọi người đã cứu Từ Phúc tôi, tôi thật sự vô cùng cảm kích. Chỉ tiếc thân tôi không có tài sản, bình thường cũng chỉ biết luyện đan cầu đạo, thật sự không biết làm sao để báo đáp mọi người.” Từ Phúc khoác ngoài bằng áo vải thô, đó cũng là bộ quần áo tốt nhất của cha Kỳ Tễ, Kỳ Vĩnh. Cũng may lúc ấy là mùa hè, vẫn có thể cởi trần, không đến mức lạnh.
Kỳ Vĩnh thật thà chất phác, cười nói: “Không phải cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao? Tôi cũng coi như tích đức cho kiếp sau. Từ huynh vừa nhìn đã biết không phải người thường, ngày sau chắc chắn tiền đồ rộng mở, hơn nữa nghe nói bệ hạ đang triệu tập phương sĩ, sao Từ huynh không đi thử một lần?”
“Tôi đang có dự định này. Ân nhân, chờ ngày sau tôi trở nên vượt trội hơn người, chắc chắn sẽ trở về báo đáp ân tình của mọi người.”
Từ Phúc cứ vậy rời khỏi thôn nhỏ, thật ra lúc đó cũng không ai để việc này trong lòng, bởi vì Từ Phúc thật sự không có tài sản, có thể còn sống tới kinh thành hay không cũng là vấn đề rồi.
Nhưng Kỳ Tễ không ngờ tới, chỉ nửa năm sau, Từ Phúc thật sự đã trở lại, hơn nữa còn là ngồi xe ngựa, mang theo tùy tùng trở về.
Từ Phúc mặc một bộ áo bào đạo sĩ màu xanh đen mới tinh, nghiễm nhiên đã là người bề trên, khí độ bất phàm, tinh thần hăng hái, mọi người trong thôn thấy đều trợn tròn mắt. Từ Phúc mang đến cho thôn xóm nghèo khó nho nhỏ này vô số lễ vật, lại càng coi trọng đền ơn cả nhà Kỳ Vĩnh, khiến thôn dân còn lại vô cùng hâm mộ.
“Cho đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể báo đáp ơn cứu mạng của cả nhà các vị.” Từ Phúc kể qua tình hình hơn nửa năm này, thì ra ông ta nhiều lần trải qua gian khổ mới tới được kinh thành, sau khi phô bày thuật luyện đan thì thuận lợi được nhận làm môn khách, sau đó lại được bệ hạ nhìn trúng…
“Tôi có thể thăng quan tiến chức, đây đều ít nhiều nhờ cả nhà ân nhân.”
“Từ huynh khách sáo quá rồi, đây đều là nhờ ngươi có bản lĩnh mới có thể được bệ hạ để ý.” Cả nhà Kỳ Vĩnh đều vui mừng cho Từ Phúc, lễ vật lần này Từ Phúc tặng bọn họ có giá trị không ít, nửa đời sau của bọn họ cũng không cần phải lo nữa.
Từ Phúc vuốt chòm râu, cười ha ha, ánh mắt cũng chuyển qua hai anh em Kỳ Tễ và Kỳ Trạch kia.
“Hiện giờ tôi đã là người chuyên luyện đan cho bệ hạ, chỉ là bên cạnh còn thiếu hai dược đồng. Ngày đó, bệ hạ muốn tôi chọn lựa vài người từ những đứa trẻ của dân chúng kinh thành đã bị tôi từ chối. Việc tốt thế này, dĩ nhiên tôi phải nghĩ đến ân nhân các vị.”
Kỳ Vĩnh đột nhiên vui mừng, kéo Kỳ Tễ và Kỳ Trạch qua, giọng điệu nói chuyện cũng run rẩy: “Từ huynh, ý của ngươi là, hai anh em này của nhà ta có thể đi theo ngươi tới kinh thành? Ở trong cung điện phồn hoa kia, ăn của ngon vật lạ?”
Không thể tin được, cả nhà Kỳ Vĩnh quả thật không thể tin được hạnh phúc tới bất ngờ như vậy, tuy hai anh em này còn nhỏ, nếu đi đến nơi xa như vậy rất không nỡ. Nhưng mà tưởng tượng đến cảnh đi tới nơi đó có thể có cuộc sống hạnh phúc là Kỳ Vĩnh và vợ liền rất vui mừng. Cuộc đời này của bọn họ đã như vậy rồi, đối với hai người con trai này mà nói, lần này có thể là hy vọng duy nhất để ra khỏi ngọn núi này.
Từ Phúc xoa đầu Kỳ Tễ và Kỳ Trạch, cười nói: “Đúng vậy, tôi đúng là có ý này. Nếu tôi nhớ không nhầm, hai đứa trẻ đều sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm đúng không? Hai đứa chúng nó lại là anh em sinh đôi, tâm ý tương thông, thích hợp làm dược đồng nhất. Nếu dành thời gian, còn có thể học được thuật luyện đan của tôi, đợi sau khi tôi trăm tuổi, hai anh em chúng có thể kế thừa sự nghiệp của tôi, trở thành người tin cẩn bên cạnh bệ hạ rồi.”
Cả nhà Kỳ Vĩnh không dám mơ ước thứ xa vời như vậy, chỉ mong hai người con trai bình an, không lo áo cơm thì đã thỏa mãn rồi.
“Kỳ Tễ, Kỳ Trạch, hai anh em các con đều nghe thấy rồi chứ? Từ bá của các con bằng lòng nhận các con làm đồ đệ, các con còn không mau quỳ xuống bái sư?”
Kỳ Tễ và Kỳ Trạch nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều mơ hồ. Trẻ con nơi núi thẳm đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì, nhưng từ cuộc nói chuyện vừa rồi cũng biết lần này bọn họ phải rời khỏi quê nhà, rời xa cha mẹ, đi cùng Từ bá này rồi.
Nhất thời, hai anh em đều cảm thấy mơ hồ, mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Cha, chúng con không muốn rời xa cha và mẹ…”
“Nói linh tinh gì vậy? Đàn ông tốt chí ở bốn phương, nếu lần này các con không đi thì đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội đi được nữa. Chẳng lẽ các con muốn giống như cha, cả đời ở nơi này sao? Ở đây có thể có tiền đồ gì?! Nhìn xem bác Từ của con, có bản lĩnh mới có thể trở nên nổi bật như vậy! Quỳ xuống, bái sư!”
Kỳ Vĩnh sợ hai người con trai chọc giận Từ Phúc rồi Từ Phúc sẽ không nhận chúng nữa. Vì vậy mỗi tay ông kéo một đứa nhỏ đè xuống, hai anh em muốn khóc lại không dám khóc, cuối cùng vẫn dập đầu lạy ba lạy, dâng một chén trà, gọi một tiếng sư phụ.
Từ Phúc cầm hai chén trà, đều uống một ngụm, mới nói: “Kỳ lão đệ, không cần cưỡng ép như vậy, tôi cũng thấy hai anh em này tư chất tốt, rất thích hợp đi con đường này nên mới muốn nhận chúng.”
Kỳ Vĩnh liên tục gật đầu: “Tôi biết, tôi biết cả. Từ huynh, hai tên nhóc này về sau phiền ngươi chiếu cố rồi. Nếu chúng không nghe lời, ngươi cứ việc dạy dỗ là được.”
Từ Phúc vuốt chòm râu, cười ha ha: “Xin Kỳ lão đệ yên tâm, nếu tôi đã nhận chúng, sẽ đối đãi với chúng như con ruột. Tôi cũng sẽ không giấu nghề nào mà truyền đạt thuật luyện đan cho chúng, chờ sau này chúng làm rạng rỡ thuật luyện đan.”
Từ Phúc cứ như vậy mang hai anh em đi, khiến cho không ít người có con nhỏ trong thôn hâm mộ, nhưng Kỳ Tễ và Kỳ Trạch lại không vui vẻ như vậy.
Cha mẹ mặc áo vải thô màu chàm đứng ở cửa thôn lụp xụp vẫy tay tạm biệt, trở thành hình ảnh cuối cùng có liên quan đến cha mẹ trong trí nhớ của họ.
Kỳ Tễ cũng không hiểu vì sao mà việc của hơn hai ngàn năm trước anh vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy. Anh thậm chí có thể nhớ được dung mạo của cha mẹ, cha gầy, ngăm đen, mẹ cũng rất bình thường, còn bình thường hơn phụ nữ nông thôn hiện giờ một chút.
Nhưng mà hai người đó lại cho anh và Kỳ Trạch sinh mạng, lại tự tay đưa bọn họ ra khỏi núi lớn, hy vọng bọn họ có cuộc sống hạnh phúc.
Đôi môi thoạt nhìn mỏng manh cong lên nở một nụ cười thản nhiên, anh nhìn thoáng qua Từ Du đang chăm chú lắng nghe, tiếp tục kể chuyện.