Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 50

Lúc Kim Dư nghĩa chính ngôn từ thanh minh mình và cái tên Kim Tiễn biến thái kia chả có quan hệ gì sất, chợt thấy cả đám dị thú xung quanh đều lộ ra cùng một loại ánh mắt và suy tưởng, y liền xúc động muốn giơ tay chém chết hết cái lũ này.

Nhưng không đợi ông chủ Kim phát hỏa, dưới con mắt sắc lẻm của y, cả đám đã chạy tóe khói, trước khi chạy còn không quên làm đủ trỏ bán manh, thật khiến Kim Dư dở khóc dở cười.

Không hổ là do tiệm y nuôi lớn a!!

Kỳ đại boss thấy bà xã nhà mình như vậy, hắn lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên. Hai ngày nay đám Giáp Vũ và Ất Văn vừa tới thông báo tình hình, lại vừa hỏi hắn có muốn để thuộc hạ tư vấn tìm cách hạ hỏa hay không? Tựa hồ không chỉ riêng mình hắn, mấy ngày nay Kim Dư cũng đang phát hỏa, việc này không phải chuyện tốt gì…. Ừm, nếu có đối tượng để tiết hỏa thì tốt rồi.

Lúc Kim Dư bắt đầu sắp xếp chỗ ở cho mấy con huyễn âm bát ca kia, Kỳ đại boss thì thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma vì không ngừng suy nghĩ tìm cách hạ hỏa, ngoài sân đột nhiên lại vang lên tiếng tru có chút quỷ dị của Nhị Hắc ——

Ngao ngao rống —— uông uông uông uông —— miêu mị...

Kim Dư nghe thấy tiếng tru, đủ loại gân xanh trên trán lập tức bùng nổ, sao y lại không biết đám ngu kia có thể tra tấn người bằng mấy loại ngôn ngữ của tụi nó chứ?! Còn nữa, sao mấy tên kia lại cùng nhau tìm tới cửa như vậy, rảnh rỗi đến mức hai trái trứng phía dưới phát đau rồi hả?

Nếu phiên dịch tiếng gầm rú của Nhị Hắc thì là: 【 Ông chủ ông chủ! Có một đám người tới gây rối!!! A? Hình như là tới đưa tiền…. Ông chủ thật kỳ quái!】

Mày mới là đứa kỳ quái nhất đó!!

Kim Dư đỡ trán tiến lên, túm cả đám tiểu bát ca đang bắt chước la hoảng ném lên đầu Đại Bạch, để Đại Bạch đi tìm chỗ nào có ánh mặt trời ấm áp nhất treo tụi nó lên, rồi cùng với đại boss đã biến trở về hình dạng kỳ lân đi ra ngoài.

Ừm, xét cho cùng Kỳ đại boss không phải lúc nào cũng có thể dùng hình dáng con người canh giữ ở bên cạnh y, cho nên Kỳ Thanh Lân liền biến thành hắc kỳ lân. Nhưng bởi vì hắc kỳ lân là thần thú mãnh thú cực kỳ nổi danh khiến người ta sợ hãi, cho nên dưới sự kháng nghị lẫn đề nghị của Kim Dư, Kỳ đại boss đành chịu thiệt một chút, đồng ý đem nguyên thân thu nhỏ lại cỡ một lòng bàn tay lớn, sau đó ghé nằm lên vai Kim Dư. Như vậy, Kỳ boss vẫn có thể từng giờ từng khắc canh giữ bên người Kim Dư, lại không cần bại lộ thân phận ——

Bởi vì trong các loại dị thú phụ trợ, có một loại dị thú có khả năng biến hóa – hóa hình thú, chỉ cần nghĩ ra được dáng vẻ của các loài dị thú là có thể biến hình, chẳng qua loại dị thú này chỉ có ngoại hình, không có bất cứ một lực công kích gì.

Cho nên ông chủ Kim chỉ cần nói con thần thú hắc kỳ lân nhỏ xinh nằm ở trên vai này là hóa hình thú thì được rồi. Có cái cớ này, sau này Kỳ boss có thể quang minh chính đại tự do đi lại trong cửa hàng.

Chẳng qua...

Nếu cái tên này không tùy tiện động đậy cái chân của hắn thì tốt hơn a!!!

Kim Dư dùng tay túm lấy cái chân của Kỳ tiểu boss đang dùng sức duỗi tới trước ngực mình, dù sao tên này da cũng dày, hơn nữa bộ dáng lại cực kỳ giống kỳ lân được điêu khắc từ một khối hắc ngọc, nhưng to con hơn lại đáng yêu hơn nhiều, nếu không chiếm tiện nghi thì chính là thằng ngốc.

Rồi sau đó, Kim Dư tâm tình không tồi cùng một tên boss cũng có tâm tình không kém vừa ngắt véo nhau, vừa nhìn tập thể đám đàn em chống mấy ô dù bự trong sân nhà y, à quên nói, đám ô dù này chính là nhóm đại lão.

Chẳng lẽ đám đại lão này vì đã lâu không thấy y và đám dị thú đáng yêu của y tới thu rác nên cảm thấy cô đơn tịch mịch sao? Nếu sớm biết như thế, lúc trước hà tất gì phải vội vàng phối hợp góp tiền xây nhà xây tiệm cho y làm chi?

“Các vị đại lão có việc?” Kim Dư cười như mộc xuân phong.

Đám đại lão nhìn Kim Dư tươi cười ở đối diện, cảm thấy hôm nay quần áo mặc trên người có chút thiếu… Đậu xanh rau má, mới vài ngày không thấy, sao cái sân của tên này lại lòi ra thêm một con hắc sừng lôi khuyển cấp A vậy?! Bà mẹ nó! Là chó trông cửa thì cũng đừng kiếm con có chất lượng cao như con này được không a! Khiến bọn họ muốn bước cũng không dám bước lấy một bước! Thiệt là mất mặt mà!!

Đám Tiểu Bạch, tiểu sơn lang, tam thiếu gia, Bánh Bao và Tiểu Tuyết âm thầm ló đầu ra cửa xem kịch vui, thấy ông chủ chỉ cần dùng bá khí một mình đơn thân độc mã đã trấn trụ được cả một đám người, mắt cả đám đều mị thành một đường.

Ừm, có cái gì đó kỳ quái trà trộn vào đây a.

Tiểu sơn lang ngẩng đầu len lén nhìn chủ nhân nhà mình, vừa thấy liền nhịn không được phải dùng móng vuốt che mặt. Sao trước giờ lại không phát hiện ra chủ nhân nhà nó lại có một mặt dọa người như vậy?!

Mà tam thiếu gia bị dị thú nhà mình khinh bỉ thì lại đang dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Kim Dư!

Khí thế là cái gì! Bá khí là cái quái gì! Đây là hình tượng hắn ngày nhớ đêm mong a a a!! Trước mắt chính là một ví dụ hoàn mỹ a! Hắn thiệt là muốn giống như Kim Dư quá đi, chỉ cần đứng đó thôi đã khiến cho đủ loại anh chị em họ còn có một đám đại lão hồ bằng cẩu hữu của hai thằng anh nhà hắn bị trấn trụ hết! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người ta chấn hắn, chưa bao giờ hắn chấn được người ta một phân nào hết a.

Vì thế, ngay tại thời khắc này, trong lòng tam thiếu gia của bộ tộc Sơn Lang vốn còn có chút không tình nguyện giờ lại vô cùng cam tâm tình nguyện lưu lại cửa hàng thú cưng truyền kỳ. Cũng bởi vì vậy, vị tam thiếu gia cái gì cũng sai rốt cục cũng đã bước lên con đường huy hoàng sán lạn vừa kiêu ngạo lại vừa khổ bức! —— trích từ [Những thăng trầm trong cuộc đời của 100 vị anh hùng đệ nhất], Lang Vương Sơn Bạch Lộc truyện.

Hoàn hồn hoàn hồn.

Mặc kệ sau này tam thiếu gia có huy hoàng hay khổ bức, hiện tại hắn đang cùng với đám manh vật trong tiệm vui sướng nhìn người gặp họa, ung dung vui vẻ nhìn cả đám đại lão không dám bước lên một bước nào. Cả cái đám này cảm thấy bản thân rất là khổ bức a, nhưng mà nghĩ tới trong tay đang cầm đủ loại nhiệm vụ chồng chất như núi, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cũng phải cố gắng kiên trì!

Có một câu nói, ở thời điểm mấu chốt, nhóm nam đại lão rất dễ dàng suy sụp tinh thần, mà nữ đại lão lại có thể dễ dàng trấn định tinh thần tiến lên phía trước!

Một đại tỷ xinh đẹp quyến rũ tóc đỏ như lửa rất nổi danh trong Ám Nhai khinh bỉ nhìn đám đại lão chung quanh, sau đó ưỡn bộ ngực đầy thịt, trừng mắt nhìn Kim Dư thiếu chút nữa đã rớt luôn tròng mắt xuống đất, mở miệng: “Ông chủ Kim, chúng tôi có việc muốn cùng cậu thương lượng, không biết cậu có rảnh hay không?”

Kim Dư nhìn bộ ngực trắng nõn kia, không nói hai lời liền gật đầu: “Rảnh, đương nhiên rảnh! A!!” Cúi đầu nhìn tiểu hắc kỳ lân đang hung tợn cắn ngón tay mình, Kim Dư co rút khóe miệng. Hung hăng dùng tay lau mặt một phen, sau đó nở một nụ cười bình tĩnh thường ngày rồi nói: “Đại tỷ mời vào nhà, hôm nay Tiểu Hắc chưa có uống sữa, đói bụng rồi.”

Vì thế ngay sau đó, ngón tay Kim Dư vừa mới bị cắn xong lại bị cạp cho thêm một lần nữa. Boss Tiểu Hắc ngồi trong tay Kim Dư híp híp đôi mắt kim sắc chậm rãi nghiến răng, ở trước mặt hắn dám ăn nói trơn tru miệng lưỡi dẻo quẹo, lại còn không biết hối cải dám nói hắn chưa cai sữa!!

Được lắm được lắm, gần đây hắn rất là để ý đến thân thể bà xã nhà mình, vì thế hắn đã quên mất một chuyện rất là quan trọng!! Nếu cậu đã nói tôi chưa cai sữa, vậy đêm nay, cậu lập tức cống hiến sữa của cậu cho tôi đi. Hắn sẽ thèm không để ý cái gì hết, chỉ biết hung hăng ngậm mút sữa thôi!!

Đột nhiên ông chủ Kim cảm thấy cả người phát lạnh, cúi đầu liếc mắt nhìn hai mắt tỏa sáng của boss, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hình như….. có vẻ…. giống như….. y vừa mới nói cái gì đó… Mà cái lời này…. Tuyệt đối không nên nói ra… Vô luận như thế nào, tối nay tuyệt đối cách xa người kia một chút!! Xa thêm chút nữa!!

Sát, tốt nhất là cho hắn ngủ ở phòng khách còn mình thì khóa trái cửa phòng ngủ!!

Mắt thấy Kim Dư và mỹ nữ đại lão kia đi vào trong tiệm, mấy đại lão ở bên ngoài đứng ngồi không yên. Cái này không được a! Rõ ràng là bọn họ cùng tới, có như thế nào thì cũng phải cùng vào chứ! Có chỗ tốt thì không thể để cho con đàn bà kia một mình chiếm hết! Mi không phải đã nghe được ông chủ Kim đã có một chỗ dựa vững chắc lợi hại tới cực điểm rồi sao?! Vì sao vị kia còn chưa xuất hiện? Cái loại chuyện hồng hạnh xuất tường lộ liễu trắng trợn như vậy là không được rồi nghen! Mau, mau nghĩ biện pháp đi!!

Dưới tình huống đám đại lão không ngừng bảo đám đàn em lên tiếng hoặc nghĩ biện pháp, các tiểu đệ bị đủ loại giày vò dằn vặt vừa chửi má nó ở trong lòng vừa hít sâu một hơi.

“Ông chủ Kim ——!! Lão đại của chúng tôi có việc muốn cùng ngài thương lượng!!”

Ai bảo bọn nó là đàn em chứ! Chờ ông thành đại lão rồi, nhất định sẽ hung hăng chà đạp lại đám đàn em của mình cho bõ ghét!!

Trên đây chính là tiếng lòng của đám đàn em bị khổ bức. Mà lúc tập thể đàn em kia la lên, Kim Dư hoàn toàn không thể giả vờ như bị điếc được, đành phải thở dài, khoát tay áo. Y thật không muốn có quá nhiều người bước vào nhà của y đâu.

...

“Các vị nhìn cơn mưa cầu vồng này, xinh đẹp làm sao a. Nhà của tại hạ thật sự là quá nhỏ, cho nên, chúng ta ở ngoài này bàn chuyện đi! Các vị cứ yên tâm, có nhóm dị thú nhà ta, tuyệt đối…tuyệt đối sẽ không có kẻ nào có cơ hội nghe lén!”

Kim Dư nói, biểu tình trên mặt lại vừa thành khẩn vừa chân thành tha thiết. Chẳng qua, trong mắt đám đại lão Ám Nhai đã sớm biết rõ bản tính phúc hắc cùng cực của y mà nói, biểu tình và lời nói của tên này có thể phiên dịch ra như sau:

“Mẹ nó trời mưa mà mấy người tới làm cái gì a? Ông đây tuyệt không hoan nghênh mấy người vào nhà ông! Đứng ở ngoài hiên nói chuyện cho ông! Nha, nếu mấy người không đồng ý với lời của ông, ông liền thả một đám dị thú cắn chết mấy người, nhai đến cả bã cũng không còn! Sát!!”

Vì thế, cả nhóm đại lão tự uy hiếp mình bằng cách tự mình não bổ, âm thầm gạt lệ thương tâm. Đây là lần đầu tiên đám đại lão phải nghẹn khuất đứng ở ngoài hiên nói chuyện quan trọng đó.